Người dịch: Whistle
Đây đều là thủ tục cố định, 《 Đại Lục Kế Thừa Pháp 》 chính là quy tắc mà tập đoàn quý tộc cùng nhau duy trì, mục đích là vì lợi ích chung của mọi người.
Bất kỳ gia tộc nào đều sẽ khó tránh khỏi có ngày xuống dốc, ai cũng không muốn sản nghiệp của nhà mình rơi vào trong tay người khác, đây cũng là sự ôn hòa hiếm thấy trong thế giới quý tộc.
“Tổng đốc các hạ nói không sai, nhất định phải tuân thủ《 Đại Lục Kế Thừa Pháp 》. Phàm là những người thừa kế phù hợp với quy định của luật thừa kế đều có thể ưu tiên làm thủ tục kế thừa cho bọn hắn.”
“Cái chúng ta cần thảo luận chỉ là những nơi vô chủ cùng với những lãnh địa đang tranh cãi về quyền thừa kế. Chắc là Bá tước các hạ đã có phương án giải quyết cụ thể rồi.” Tử tước Aurane có ý riêng nói.
Dường như là đang phối hợp với Tổng đốc Pierce, lại dường như là đang bất mãn với sự chuyên quyền độc đoán của ông ta, trong giọng nói tràn đầy mâu thuẫn.
Mọi người cũng đã không còn cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này. Trong số các vị Tử tước có thực lực mạnh mẽ trong tỉnh, chẳng có vị nào có quan hệ tốt với Bá tước Pierce cả.
Tiểu quý tộc sẽ không uy hiếp được lợi ích của gia tộc Dalton, nhưng trung đẳng quý tộc thì khác. Mặc dù thực lực của hai bên vẫn khác nhau một trời một vực, chỉ khi nào đại quý tộc lộ ra dấu hiệu suy sụp thì bọn họ mới có vốn liếng thay vào đó.
Vì củng cố sự thống trị của nhà mình, gia tộc Dalton vẫn luôn sử dụng những thủ đoạn chèn ép với mấy gia tộc trung đẳng.
Nơi nào có áp bức, nơi đó liền có phản kháng. Những trung đẳng quý tộc không cam tâm làm kẻ dưới đã không chút do dự lựa chọn đi nương nhờ Quốc vương, tụ tập một đám tiểu đệ trong tỉnh để kiếm chuyện với gia tộc Dalton.
Thực lực cachs biệt lại không ảnh hưởng đến việc cãi nhau. Trong hệ thống quy tắc, dù cho có cãi nhau bức xúc đến mức nào thì gia tộc Dalton cũng không thể trực tiếp ra tay với bọn họ.
Ngoại trừ những đại quý tộc ở khu vực Bắc Cương có độc quyền ra, các khu vực còn lại của vương quốc đều phải tuân theo hình thức này. Mọi người vừa liên hợp, lại vừa đối kháng với nhau.
Cũng giống như hiện giờ, ầm ĩ thì ầm ĩ, nhưng lại không có ảnh hưởng gì đến việc mọi người liên thủ chống lại quý tộc bắc địa xuôi nam, cùng với việc chia cắt những nơi vô chủ trong hai quận.
Bá tước Pierce trừng Tử tước Aurane một mắt rồi chậm rãi nói: “Bắt đầu từ ngày mai, những người thừa kế phù hợp với luật thừa kế và không có tranh chấp về quyền thừa kế có thể tới phủ tổng đốc để làm thủ tục thừa kế.”
“Chúng ta sẽ đưa đến vương đô bằng nhanh nhất tốc độ, chờ quốc vương phê chuẩn liền sẽ có hiệu lực. Trước đó, các vị có thể đi tiếp quản lãnh địa trước, nhưng không thể vận dụng tài phú, hoặc làm ra những chuyện có hại đến quyền lợi của lãnh địa.”
“Dựa vào hiệp định mà phủ tổng đốc và vương quốc đã đạt thành, một phần sáu lãnh thổ của hai quận Wright và Ryton sẽ được xem như là đất phgong của các quý tộc có quân công ở bắc địa.”
“Nhân tuyển cụ thể còn chưa xác định được, nhưng phạm vi đại khái đã được lựa chọn, hôm nay chúng ta sẽ thảo luận những khu vực còn lại.”
“Ý kiến của phủ tổng đốc là: Căn cứ vào chiến công lớn nhỏ trong cuộc chiến tranh bình định này để quyết định thứ tự chọn lựa lãnh địa.”
“Những lãnh địa có tranh chấp về quyền kế thừa sẽ dựa theo thứ tự: huyết thống dòng chính ưu tiên, quân công thứ yếu, chi thứ lại thứ yếu.”
“Nếu như mọi người có phương án phân phối tốt hơn thì bây giờ có thể nói ra. Nếu có thể làm cho mọi người hài lòng thì cũng có thể tiến hành theo phương án của các vị.”
Trong khi nói chuyện, cũng không quan tâm mọi người có chấp nhận hay không, một cái sa bàn cực lớn đã bị vệ binh khiêng ra ngoài.
Mặc dù chế tác xấu một chút, sai sót cũng lớn một chút, nhưng có thể thấy được đây là địa đồ của hai quận.
Mặt trên còn có những đường cong có màu sắc khác nhau, chai cắt hai quận thành những khu vực lớn nhỏ không đều, bên cạnh còn có những tấm bảng gỗ có màu khác dùng để đánh dấu địa danh.
Nhìn ra được, Bá tước Pierce đang chuẩn bị giải quyết dứt điểm chuyện này, không muốn để đám quý tộc tiếp tục ầm ĩ nữa.
Về phần cái gọi là trưng cầu ý kiến, chẳng qua chỉ là lời khách sáo. Muốn làm hài lòng tất cả mọi người, cho dù có mở rộng phạm vi của hai quận này ra gấp mười cũng không đủ chia.
Thấy không có người phản đối, Bá tước Pierce hài lòng nói: “Những khu vực mà tấm bảng gỗ màu đỏ đánh dấu đều đã có chủ, các vị cũng đừng nhớ thương.”
“Những khu vực mà tấm bảng gỗ màu xanh đánh dấu đang có tranh chấp quyền kế thừa. Có thể căn cứ vào nguyên tắc thừa kế mà chúng ta ước định để tiến hành thương nghị, nếu không đồng ý thì cứ dựa theo quy củ do hội nghị quý tộc tỉnh Đông Nam bầu ra.”
“Những tấm bảng gỗ còn lại đều là nơi vô chủ. Những công thần có tư cách nhận được đất phong có thể dựa theo thứ tự trước sau tiến hành lựa chọn, nếu như những người khác có ý kiến phản đối thì có thể nói ra.”
“Nếu thương nghị không được thì vẫn còn quy củ cũ là do hội nghị quý tộc bầu cử. Dù sao đại biểu của các nhà đều đã ở nơi này, ở hiện trường biểu quyết là được rồi, sẽ không làm chậm trễ thời gian của mọi người.”
Nhìn xem những tấm bảng gỗ tràn đầy màu sắc, Hudson phát hiện mình đã suy nghĩ nhiều rồi. Những lãnh địa giàu có đâu chỉ là khó cạnh tranh, căn bản là không có để mà cạnh tranh.
Thành trì thì không nói, lúc đầu Hudson cũng chẳng trông mong gì vào nó rồi, loại bánh có nhân này làm sao có thể rơi xuống đầu mình được.
Nhưng ngay cả mười mấy cái mục tiêu xác định trước đó, bây giờ cũng chỉ còn lại ba nơi ở trạng thái vô chủ, cuộc cạnh tranh tiếp theo chắc chắn sẽ rất kịch liệt.