Người dịch: Whistle
Đừng thấy Bá tước Pierce nói dễ nghe mà hiểu lầm, trên thực tế vẫn tuân theo luật rừng mạnh được yếu thua. Thực lực của gia tộ càng cường đại, có nhiều người ủng hộ thì đương nhiên sẽ trở thành người thắng.
Ngược lại, cho dù có thể lựa chọn đầu tiên mà không đủ thực lực thì cuối cùng không thể giữ được. Quân công phong tước còn khá một chút, cùng lắm thì lấy được một mảnh nát địa, cuối cùng cũng không đến mức tay không mà về.
Về phần những người khác, một khi tranh đoạt đất phong thất bại, tất cả mọi nỗ lực trước đó đều đổ xuống sông xuống biển.
May mắn là khu mỏ Salam mà hắn muốn có nhất cũng trong những nơi vô chủ, bằng không thì Hudson phải chọn đại rồi.
Chờ đám người tiêu hóa không sai biệt lắm, một tấm cự bố màu đỏ được treo trên tường ở đại sảnh. Hudson nhanh chóng tìm được tên mình ở trên đó, lại còn người đứng đầu trên bảng.
Đúng là rất công chính, dựa theo nguyên tắc chính trị ưu tiên, Hudson đánh giết nhiều kỵ binh Giáo Đình nhất, cho nên xứng đáng là đệ nhất công thần.
Chỉ là chuyện làm cho mọi người cảm thấy kinh ngạc chính là trên bảng này lại không có tên của Bá tước Pierce. Ở lục địa Aslante, một người thân kiêm mấy danh hiệu cũng là cũng là chuyện thường.
Nhất là đại quý tộc, trên thân người nào cũng treo một chuỗi danh hiệu. Nếu như thật sự một bước leo lên tước vị thì cũng chẳng có quốc vương nào ngu ngốc đến mức đồng thời ban cho mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn km² lãnh địa?
Có đức độ cũng được, có mưu đồ khác cũng không sao, dù sao cũng là mưu đồ của các đại nhân vật, Hudson không có hứng thú, lại càng không “dám” có hứng thú.
Hudson không hề khiêm nhường, dẫn đầu bước đến bên cạnh sa bàn, cầm lấy một cây cờ nhỏ cắm vào khu mỏ Salam.
Đánh dấu một điểm xác định đại khái phạm vi là đủ rồi, lãnh địa phân chia cụ thể thì còn phải các hiển thần thông.
Sau khi cắm cờ xong, Hudson lập tức thu được mấy đạo ánh mắt hiền hòa. Xem ra mấy nhà thực lực phái này rất hài lòng với lựa chọn của hắn.
Mặc dù sức sản xuất của khu mỏ Salam tương đối khá, nhưng lại bị giới hạn vì thiếu than đá, sản lượng lương thực hơi thấp vv, tổng hợp các phương diện đến xem thì cũng chỉ là một lãnh địa trung đẳng trong số những lãnh địa ở đây.
Lấy thực lực của gia tộc Koslow, lấy khu vực đồi núi này chỉ có thể coi là đúng quy đúng củ.
Mấy vị Tử tước đều nở một nụ cười, Hudson biết rằng mình đã xem như trần ai lạc định. Còn lại liền xem những nắm đấm của kẻ phản đối có đủ cứng hay không.
“Tốt, nếu tất cả mọi người đều không phản đối, như vậy khu vực đồi núi phía nam ở quận Wright liền tạm định là đất phong của Nam tước Hudson.”
Sau khi Bá tước Pierce nói xong, Hudson lại thêm một danh hiệu là “Nam tước vùng núi”.
Trước đó, tất cả mọi người đều thân thiết gọi hắn là “Thần cung kỵ sĩ”.
So với cái trước, cái sau rõ ràng là càng có lực uy hiếp hơn một chút. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, nguyên nhân lớn nhất mà Hudson có thể lăn lộn tốt như vậy trong giới quý tộc đều là nhờ vào danh hiệu “Thần cung kỵ sĩ”.
Con người đều thích làm bạn với cường giả, những người xuất tiễn là mất mạng giống như Hudson quả thật là sát thần trên chiến trường, chính là chiến hữu cộng tác cao nhất.
Trên Lục địa Aslante phát sinh nhiều cuộc chiến như vậy, sau này mọi người cũng sẽ có nhiều thời gian làm việc với nhau hơn. Xây dựng mối quan hệ trước, không chừng lúc nào có thể từ trên chiến trường nhặt về một cái mạng.
Khởi đầu tốt đẹp, nhưng không có nghĩa là sau đó cạnh tranh không kịch liệt. Bắt đầu từ miếng lãnh địa thứ hai thì cục diện liền không hài hoà nữa.
Không phải mọi người không muốn cân đối, thật sự là không thể cân đối được. Một khi đã xác định đất phong thì không có khả năng thay đổi được nữa, bây giờ lui một bước, tương lai có thể sẽ hối hận cả một đời.
Đều là Nam tước lĩnh, thu nhập hàng năm của đất phong tốt nhất và kém nhất chênh lệch có thể cao tới hơn một vạn kim tệ.
Đương nhiên, đó chỉ là con số trên lý thuyết, hai quận hiện giờ chắc chắn không đạt tới con số này. Không có tám năm mười năm phát triển thì đừng mơ khôi phục lại trình độ đỉnh phong.
Giống như khu mỏ Salam mà Hudson đã chọn, cơ hồ lũng đoạn toàn bộ nguồn cung cấp gang trong quận, sản phẩm cũng dẫn đầu thị phần ở các quận xung quanh, quả thật là một khu vực có lợi nhuận cao.
Nhưng chi phí nhân lực để khai thác mỏ rất lớn, còn phải thuê than đá từ bên ngoài để dã luyện, sản lượng lương thực ở nơi này cũng chỉ có thể thỏa mãn một bộ phận nhu cầu, điều này làm cho lợi ích của khoáng sản ít lại.
Mấu chốt nhất chính là mỏ quặng cũng sẽ có ngày khai thác xong, mà lương thực thì lại là có thể vô hạn tuần hoàn, trong lúc vô hình lại hạ thấp giá trị của lãnh địa này xuống.
Bất quá đây là cái nhìn của ngoại giới, đối với Hudson mà nói, sản nghiệp có thể quy đổi thành vật chất trong thời gian ngắn nhất mới là sản nghiệp tốt nhất.
Muốn dựa vào trồng trọt để hoàn thành tích lũy tài phú ban đầu thì cần tốn rất nhiều thời gian. Đối với đa số quý tộc mà nói, hai mươi năm đầu tiên khi mở lãnh địa đều rất nghèo.
Đương nhiên, hai quận Wright và Ryton đều đã được khai phá hoàn nên tình huống tốt hơn rất nhiều. Chỉ cần bổ sung sức lao động, rất nhanh liền có thể khôi phục nguyên khí.
Nhất là đối với đám địa đầu xà ở đây đã trải qua khoảng mấy chục năm thái bình, đại đa số lãnh địa của các đều có một nguồn lao động giàu có, việc này cũng hạ thấp độ khó khi khai phá lãnh địa mới.
Nhưng người ngoài thì tương đối bi kịch, chỉ có thể mua sắm rất nhiều nô lệ để làm sức lao động. Về phần di chuyển nhân khẩu từ Bắc Cương tới đây, người đầu tiên không đồng ý chính là vương quốc.
Vì an ninh quốc gia, hàng năm vương quốc đều phải lưu đày rất nhiều tội phạm đi trấn thủ biên cương. Từ trước tới giờ đều chỉ cho phép nhân khẩu chảy vào, chứ không cho nhân khẩu chảy ra.