Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 100 - Chương 100 - Thân Bất Do Kỷ

Chương 100 - Thân Bất Do Kỷ
Chương 100 - Thân Bất Do Kỷ

Người dịch: Whistle

Hàng năm mỗi tỉnh đều có nhiệm vụ cưỡng chế vận chuyển nhân khẩu, nếu như không đủ số lượng còn bắt đám quý tộc bỏ tiền ra mua nô lệ.

Bao gồm cả những tên tù binh phản quân của Khô Lâu Hội vừa bắt được trước đó không lâu đều đã bị áp giải đến Bắc Cương trấn thủ biên cương. Sau đó sẽ tự có thú nhân chạy tới kéo cừu hận, cũng coi như là cách giải quyết mâu thuẫn nhất lao vĩnh dật.

Vương quốc Alpha tương đối thái bình, đó là bởi vì phải gánh chịu nhiệm vụ quan trọng là chống cự đế quốc Thú Nhân xâm lấn. Nội đấu, ngoại đấu cũng không dám chơi như vậy.

Những quốc gia không bị ngoại tộc uy hiếp thì khác, chơi cao hứng là được. 3 tháng một trận chiến nhỏ, năm tháng một trận chiến lớn, chiến tranh mới là chủ lưu của đại lục.

Mỗi lần chiến tranh đều có một số lượng lớn tù binh được sinh ra, chỉ cần dựa theo quy củ trả xong tiền chuộc liền sẽ trả về, nếu như qua một kỳ hạn nhất định mà không có người đến trả tiền thì sẽ bị bán ra làm nô lệ.

Xem cảnh mọi người đang tranh luận ầm ĩ, Hudson đã trở thành một vị quần chúng. Phát triển đến trung hậu kỳ, không chỉ có người trong cuộc cãi nhau, ngay cả thân hữu ủng hộ cũng đã gia nhập chiến trường.

Cục diện cực kỳ hỗn loạn, nếu như không nhờ có Bá tước Pierce ở phía trên kiềm chế, chắc là đám người này đã lao vào nhau sáp lá cà rồi.

Hội nghị bầu cử của quý tộc cũng tràn đầy mùi thuốc súng. Thực lực song phương cách xa nhau thì còn tốt, sợ nhất là thực lực bản thân, mạng lưới nhân mạch đều tương đương nhau.

Cãi nhau không có kết quả, vậy liền tiến hành bỏ phiếu. Căn cứ theo quy định 《 Quý tộc Pháp Án 》 của vương quốc, phàm là quý tộc nắm giữ đất phong đều là nghị viên của hội nghị.

Dựa theo quy củ: Kỵ sĩ ký một phiếu, Nam tước ký ba phiếu, Tử tước ký mười phiếu, Bá tước ký ba mươi phiếu...... Hiện trường trực tiếp tiến hành bỏ phiếu biểu quyết, người sở hữu đất phong sẽ là người có phiếu nhiều nhất.

Lúc này, chỗ tốt của nhiều người sẽ hiện ra. Quyền bỏ phiếu của gia tộc Koslow, bao gồm vài vị quý tộc bởi vì nguyên nhân đặc biệt mà không tham gia vào cuộc chiến tranh này, có tổng cộng hai vị Nam tước + Chín tên Kỵ sĩ, chỉ riêng thành viên trong gia tộc thôi là số phiếu đã cao tới mười lăm phiếu.

Đáng tiếc là hai người Hudson và Adrian đều là kế thừa tước vị đồng tộc, bởi vì chưa hoàn thành thủ tục pháp định nên tạm thời không có quyền bỏ phiếu, nếu không thì còn có thể tăng thêm tám phiếu nữa.

Thiếu mất tám phiếu, kết quả trực tiếp nhất chính là mưu đồ của Kỵ sĩ Leicester và Nam tước Crohn đã bại trận với cách biệt số phiếu lần lượt là hai phiếu cùng ba phiếu.

Nhìn thấy dáng vẻ ảo não của hai người, cha con Hudson cũng không biết phải an ủi như thế nào, chỉ đành giả vờ như không thấy.

Thất bại là kết quả tất nhiên, cho dù có thêm tám phiếu thì cũng không thay đổi được gì. Số phiếu chênh lệch nhỏ là vì Bá tước Pierce đang dẫn dắt thế cục.

Ngoài là phiếu vương của tỉnh Đông Nam, Bá tước Pierce còn kiêm thêm rất nhiều trách nhiệm, một mình ông ta liền nắm giữ năm mươi bốn phiếu, cộng thêm sức ảnh hưởng của ông ta trong giới quý tộc, số phiếu mà Pierce có thể khống chế sẽ càng nhiều.

Xuất phát từ chính trị cân bằng, chuyện trên trời rớt xuống cái bánh có nhân này nhất định sẽ rơi trúng người của gia tộc Koslow.

Bản thân không thể tham dự, vậy thì chỉ có thể nhìn xem người khác biểu diễn. Hudson ngồi xem Nam tước Redman điền ba tấm phiếu bầu với ba cái tên khác nhau.

Nhìn xem vẻ mặt bình tĩnh của phụ thân, có vẻ như đang đồng thời ủng hộ nhiều ứng cử viên, loại thao tác này cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì trong giới quý tộc này.

Đều là bằng hữu của mình, hoặc có lẽ là thu được nhiều lễ vật, vì yên tâm thoải mái, bình thường tất cả mọi người đều sẽ làm như vậy.

Chỉ có thế giao, thân tộc thì mọi người mới có thể ném hết toàn bộ số phiếu trong tay.

Cục diện trông như hài hước này lại là một loại kiến thức chính trị. Hudson vốn cho rằng mình đã là một vị quý tộc hợp cách, nhưng hắn đột nhiên phát hiện mình còn có rất nhiều chỗ cần học tập.

Yến hội một mực kéo dài đến sáng hôm sau, cuối cùng cũng hoàn thành xong trận thịnh yến phân chia này.

Kết quả cuối cùng chính là mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu. Xem như người thắng thứ nhất, tâm tình của Hudson rất không tệ.

Trên xe ngựa, nhìn xem con trai mình đang rất cao hứng, Nam tước Redman thành khẩn dặn dò: “Hudson, lựa chọn khu vực đất phong chỉ là bước đầu tiên, bước chứng thực sau đó mới là quan trọng nhất.”

“Vừa rồi ta đã nhận được một tin tức từ trong miệng Adrian, Tổng đốc các hạ vội vàng chứng thực đất phong như vậy chủ yếu là vì đám người ngoài kia.”

“Nghe nói lần này phủ tổng đốc và vương đô huyên náo rất căng, mặc dù Quốc vương đồng ý với đệ nghị của Bá tước Pierce là giới hạn cao nhất chỉ có thể sắc phong Nam tước, nhưng mà thành Dadir và thành Phong Nhiêu đều được ban cho những người khác.”

“Gia tộc Dalton cũng có ba người con cháu đang hiệu lực ở bắc địa, nhưng lại chỉ nhận được một Nam tước lĩnh và hai Kỵ sĩ lĩnh, chuyện này làm cho Bá tước Pierce vô cùng bất mãn.”

“Bị người đoạt thức ăn trước miệng cọp, gia tộc Dalton chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Kế tiếp ắt sẽ khởi xướng phản kích, cụ thể sẽ làm gì thì không biết, nhưng mà khả năng cao là có liên quan đến đất phong.”

“Gia tộc Koslow chúng ta không được xếp hạng trong vương quốc, không có sức để tham dự vào cuộc tranh phong của thế lực lớn. Nếu như sau này xung đột bùng nổ, con nhất định phải chú ý cẩn thận, đừng để bị cuốn vào trong vòng xoáy phong ba này.”

Bình Luận (0)
Comment