Người dịch: Whistle
Hudson thận trọng gật đầu một cái, lập tức bảo đảm nói: “Yên tâm đi, phụ thân. Loại chuyện này con trốn còn không kịp, há sẽ chủ động đi tham dự.”
“Đám quý tộc có thể từ trong vũng bùn phía bắc kia nhảy ra, hơn nữa còn dám đoạt thức ăn trước miệng gia tộc Dalton, thân thế bối cảnh tuyệt đối không đơn giản.”
“Phải chịu nguy hiểm đắc tội với đệ nhất quý tộc ở tỉnh Đông Nam, chỉ một tòa Nam tước lĩnh chắc chắn sẽ không thể thỏa mãn khẩu vị của bọn chúng, sau này sợ là sẽ còn có một tràng long tranh hổ đấu.”
“Bất quá bọn chúng đều là người ngoài, sức mạnh của gia tộc chúng ta ở hai quận này này cũng không nhỏ. Chỉ cần những lãnh địa của chúng ta canh gác lẫn nhau, chắc là cũng đủ tự vệ.”
Ngoài miệng thì nói rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế trong lòng Hudson lại không hề yên tâm chút nào. Mặc dù biết là sẽ có quý tộc phương bắc xuôi nam, nhưng mà hắn không dự liệu được đám cường long này lại dám trực tiếp đoạt thức ăn trước miệng cọp.
Quận thành bị đám người này chiếm đi, như vậy sau này cũng sẽ phải tranh đoạt quận thủ.
Rõ ràng là thấy hai quận này đại tẩy bài nên đám quý tộc phương bắc chuẩn bị coi đây là căn cơ, chậm rãi tiến hành mưu đồ quận thành phía nam.
Kế tiếp phải xem cường độ ủng hộ của thế lực phía sau bọn họ lớn bao nhiêu, có thể tiếp nhận được gia tộc Dalton phản kích hay không.
Mặc kệ cuối cùng ai thắng ai thua, trong tương lai một khoảng thời gian rất dài, tiểu quý tộc trong hai quận này đều sẽ không tốt.
Mặc dù gia tộc Koslow có bốn quý tộc đất phong có thể ôm thành một đoàn, nhưng hai nhà trong đó đã phản quân Khô Lâu Hội đánh cho tổn thương nguyên khí nặng nề, hai nhà còn lại chỉ vừa chuyển về đây.
Người làm cho Hudson cảm thấy lo lắng nhất vẫn là Kỵ sĩ Adrian, y một mực hiệu trung với Bá tước Pierce, vết tích của gia tộc Dalton thật sự là quá đậm.
Nếu như song phương phát sinh xung đột, những người khác còn có thể nghĩ biện pháp né tránh, chỉ có Adrian là không thể lùi bước.
Một khi tình thế mở rộng, không chừng ngay cả mình cũng sẽ bị cuốn vào. Nhưng hết lần này tới lần khác Hudson lại không có lựa chọn, muốn thu hoạch được càng nhiều trong cuộc tranh đoạt đất phong thì không thể bỏ qua sự ủng hộ của phủ tổng đốc.
Chuyện phiền phức là ở tương lai, nhưng lợi ích lại là có thể chạm tay vào. Hudson bây giờ mới xem như cảm nhận được: người trong giới quý tộc, thân bất do kỷ .
Mọi chuyện đều đã kết thúc, Hudson cũng gia nhập vào đội ngũ đi làm thủ tục xác thực quyền quản lý lãnh địa. Chuyện này Bá tước Pierce làm rất tốt, trực tiếp đặt luôn cửa sổ làm việc của phủ tổng đốc ở thành Dadir, không cần phải chạy xa xôi trăm dặm tới Beda.
Sau khi đăng ký xong, kế tiếp sẽ là quá trình chờ đợi dài đằng đẵng. Hudson là quý tộc của vương quốc, không phải là gia thần của một đại quý tộc nào đó.
Dựa theo quy củ của vương quốc, quý tộc mà vương quốc sắc phong thì nhất định phải được sự phê chuẩn của Quốc vương thì mới có hiệu quả. Đúng ra mà nói, còn phải nhận được Quốc vương tự mình sắc phong thì hắn mới được tính là một vị quý tộc thực thụ.
Cương vực của vương quốc Alpha rất rộng lớn, tổng diện tích của hơn 20 hành tỉnh trong quốc nội cộng lại chừng mấy trăm vạn km², nhân khẩu cũng cao tới mấy ngàn vạn.
Một vương quốc khổng lồ như vậy, cơ hồ mỗi ngày quý tộc đều sẽ phát sinh thay đổi. Nếu như mỗi lần thay đổi đều phải được Quốc vương sắc phong, như vậy Caesar III chẳng cần phải làm gì nữa, mỗi ngày chỉ cần cử hành nghi thức sắc phong quý tộc là được rồi.
Để cho tiện, nghi thức sắc phong quý tộc của vương quốc đều được cử hành 5 năm một lần. Đến lúc đó, tất cả quý tộc cần tiếp nhận sách phong đều phải chạy đến vương đô, đồng thời tiếp nhận Quốc vương sắc phong chính thức.
Thừa kế tước vị trước đó thì sắc phong cũng sẽ hữu hiệu, chỉ là trước khi hoản thành thủ tục thì sẽ mất đi một số quyền lợi của quý tộc.
Ví dụ như: trong hội nghị quý tộc chỉ có quyền dự thính và đề nghị, không có quyền đề xuất và quyền biểu quyết.
Đây đều là vấn đề nhỏ, đối với Hudson mà nói, bất luận là quyết đề xuất trong hội nghi hay là quyền biểu quyết thì đều cách hắn rất xa.
Nhìn hội nghi quý tộc tỉnh Đông Nam là biết, cuộc bầu cử thần thánh như vậy nhưng khi cử hành trên yến hội của Tổng đốc lại tràn đầy nước.
Thu dọn xong hành lý, Nam tước đang chuẩn bị mang theo binh sĩ trở về lãnh địa thì lại đột nhiên lấy ra một cây cung.
“Đây là cung tiễn mà ta đổi được từ trong tay của một người bạn cũ, nghe nói đây là thứ mà tộc Tinh Linh chuyên dùng. Mặc dù không phải là trang bị ma pháp, nhưng uy lực lại mạnh hơn cung tiễn bình thường rất nhiều.”
“Nằm trong tay người bình thường thì chính là lãng phí. Con thử một chút đi, hy vọng nó có thể phát huy ra uy lực chân chính trong tay con.”
Nam tước Redman có vẻ hơi vui mừng nói.
Nếu như không phải trong lúc trò chuyện với bạn cũ trùng hợp nhắc tới thì ông ta còn không biết con trai mình chính là “Thần cung kỵ sĩ” thanh danh vang dội.
Cho dù là tới bây giờ thì ông ta vẫn còn cảm thấy như đang nằm mơ. Dù sao một người làm cha như ông ta cũng đã quá rõ thiên phú của Hudson thế nào.
Nhưng sự thật thắng hùng biện, khi những người chung quanh cũng bắt đầu nói như vậy, Nam tước Redman cũng chỉ có thể hiểu thành đây là do Hudson đang cố ý giấu dốt.
Dù sao những sự tích truyền kỳ trên người Hudson nhiều lắm. Rõ ràng là trước khi xuất phát chỉ mang theo năm trăm tên nông nô Binh, nhưng hết lần này tới lần khác mọi người đều nói là năm trăm lính tinh nhuệ.
Dù có giải thích cũng chẳng có tác dụng, người ta không chỉ liệt ra chiến tích xem như bằng chứng, còn thề là đã tận mắt nhìn thấy bọn hắn chiến đấu. Chuyện này làm cho Nam tước Redman đều có chút hoài nghi có phải là nhà mình đã phái năm trăm lính tinh nhuệ hay không.