Người dịch: Whistle
Chỉ cần là người có chút đầu óc chính trị đều biết, một khi làn sóng bán tháo này xảy ra thì sẽ phát sinh chuyện gì.
Đống trái phiếu trong tay biến thành giấy lộn thì không nói, quan trọng nhất là nó còn làm ảnh hưởng đến chính trị và kinh tế.
Hudson không quan tâm đến cuộc khủng hoảng chính trị. Trời sập xuống còn người cao đỡ lấy, để cho Quốc vương và đám đại thần trong nước lo lắng là được.
Nhưng vấn đề kinh tế thì không thể tránh được.
Thị trường bảy nước trên thảo nguyên mà vất vả lắm mới đả thông được không chừng sẽ bị đóng lại, cho dù là có thể giữ được thì cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
Sau đó là phải tiếp tục điều chỉnh chiến lược hàng hải. Mậu dịch quốc tế thì tạm thời đừng nghĩ đến nữa, trong vòng mấy năm tới cứ yên tâm buôn bán trong nước đi!
Các quý tộc mới nổi khổ sở như vậy đấy, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay cũng đều gây ra những ảnh hưởng nặng nề.
Nếu như là một quý tộc uy tín lâu năm thâm căn cố đế, chắc chắn sẽ không bối rối như vậy.
Lấy gia tộc Dalton làm ví dụ, họ cũng tham gia vào thương mại quốc tế, nhưng lại không sợ những cuộc phong ba này.
Theo Hudson được biết, trong rất nhiều quốc gia trên đại lục, bọn họ đều có đối tác cố định.
Trong đó cũng có rất nhiều cuộc thông gia, mọi người đã sớm trở thành một nhóm lợi ích.
Đừng nói là phong ba chính trị, cho dù là hai quốc gia khai chiến cũng không hề ảnh hưởng đến việc làm ăn của bọn họ.
. . .
"Bá tước, Jose tiên sinh đã vào trong lãnh địa. Bởi vì có gia quyến đồng hành, nên dự tính là sau năm ngày nữa mới đến được Phủ lãnh chúa."
Lời nói của Tom làm cho vẻ u sầu trên mặt Hudson vơi đi rất nhiều. Lên kế hoạch lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng đào được người.
…..
Hudson mỉm cười nhìn đoàn xe xuất hiện ở phía xa. Không uổng công hắn đích thân ra đây nghênh đón, nhìn vào độ dài của đoàn xe này cũng biết là Jose mang theo "người" nhập đội.
Trước trước sau sau làm nền gần hai năm trời, nếu chỉ cần đào một người thì không cần phải khổ tâm như vậy. Chỉ cần một cái ám chỉ là người thông minh sẽ biết tiếp theo nên làm như thế nào.
Từ trước tới nay, Vương thất chưa bao giờ thiếu tùy tùng, hàng năm đều có vô số con em quý tộc vừa thành niên cáo biệt cha mẹ để ra ngoài tìm cơ hội.
Đặc biệt là với loại hùng chủ như Caesar III, có lực hấp dẫn cực mạnh với nhân tài. Con em quý tộc kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên tràn vào, nguồn dự trữ nhân tài của vương thất đã sớm đạt tới một con số kinh khủng.
Nhưng một khi quá thừa, cho dù đó là thứ gì, đều sẽ trở nên không đáng giá. Có rất nhiều người là tùy tùng của Quốc vương trên danh nghĩa, nhưng thân phận thực tế lại là môn khách.
Nói một cách đơn giản chính là: Vương thất không có đủ việc cho bọn hắn làm, nên chỉ cung cấp thức ăn và chỗ ở.
Lúc có chuyện thì sẽ nói một tiếng cho bọn hắn đi hỗ trợ giải quyết, sau khi làm xong sẽ nhận được một khoản thù lao từ vương thất.
Người thể hiện tốt thì có thể thuận thế gia nhập vào vương thất. Sau đó phải cố gắng phấn đấu và tích lũy đầy đủ công lao thì mới có cơ hội nhận được tước vị, thậm chí là đất phong.
Bình thường mà nói, hầu hết những người trở nên nổi bật đều là Kỵ sĩ có thực lực mạnh mẽ. Chiến tranh chính là con đường để bọn họ đạt được công danh phú.
Các vị trí công chức cấp cơ sở quá dễ bị thay thế, từ lâu đã được phân cho bàng chi của vương thất và con cháu của những người hầu cận.
Quan văn cấp cao lại yêu cầu rất cao về tài năng, nhưng yêu cầu về độ trung thành lại còn cao hơn nữa, nếu không phải là nhân sự nòng cốt thì về cơ bản là sẽ không có cơ hội.
Jose chính là một người may mắn, đầu tiên là dựa vào vũ lực của bản thân để tiến vào hàng ngũ vương thất, sau đó lại dựa vào năng lực chỉ huy quân sự kiệt xuất để trổ hết tài năng, trở thành một vị Bá tước cung đình.
Chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể gia nhập vào đội ngũ nòng cốt. Đáng tiếc là Jose đã dùng hết vận may của mình, trong một bài kiểm tra vào thời khắc quan trọng đã bị đánh trở về nguyên hình.
Vì mục đích lôi kéo nhân tâm nên đãi ngộ về mặt vật chất không hề giảm xuống, nhưng thân phận địa vị lại rớt xuống ngàn trượng.
Sự suy giảm về mặt địa vị cũng không phải là không có chỗ tốt, nhưng cũng đồng nghĩa với việc ít được chú ý hơn. Bao gồm cả lúc Caesar IV kế vị, khi đám gia thần trong vương thất đang tuyên thệ hiệu trung đều phớt lờ ông ta.
Về phần tại sao Jose bị xem nhẹ, thái độ lạnh lùng của Caesar IV đối với ông ta là một nửa nguyên nhân, một nửa còn lại là do Hudson lão gia chịu bỏ tiền.
"Để cho người mà Quốc vương chán ghét không xuất hiện ở trước mặt Quốc vương." Quốc vương hài lòng, người nhận tiền cũng cảm thấy yên tâm, đã nhận tiền thì phải làm việc, mọi người theo như nhu cầu thôi.
Trên đại lục Aslante, khi chưa tuyên thệ hiệu trung chính thức thì quan hệ giữa song phương vẫn chưa được tính là quân thần, nên Jose không cần phải thực hiện nghĩa vụ với Caesar IV.
Không có nghĩa vụ ràng buộc, Jose chính là một người tự do, cho nên ông ta mới có thể yên tâm thoải mái chấp nhận lời mời của Hudson, nếu không loại hành vi này chính là "Phản bội" .
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đám người đi theo Jose đến đâu cũng đều có thân phận tự do.
May là thanh danh của Hudson đủ vang dội, nếu không, một nơi hẻo lảnh như Sơn Địa Lĩnh sẽ không thể nào lừa được nhiều nhân tài như vậy tới đây.
Sau khi một hồi hàn huyên liền đến lúc tổ chức yến hội hoan nghênh. Các quan chức cấp cao trong lãnh địa có thể tới được đều đã tới đủ, có thể nói là cho đủ mặt mũi.