Người dịch: Whistle
"Bá tước đại nhân, đây là danh sách thông tin của những người nhập đội, đằng sau còn có ghi chú xuất thân, tính cách, nhân phẩm, năng lực và năng khiếu của bọn họ.”
“Bởi vì thời gian quá gấp, nên phần tài liệu này không được toàn diện cho lắm, thậm chí có khả năng xuất hiện một chút thông tin sai lầm, chỉ có thể dùng để tham khảo."
Trong khi nói chuyện, Jose bèn dâng lên một quyển sách da dê dày cộm, hiển nhiên là ông ta đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Còn về vấn đề không thể cam đoan thông tin chính xác 100% là chuyện đương nhiên. Xuất thân, năng lực, tính cách đều có thể điều tra ra được, nhưng nhân phẩm là thứ rất khó lường.
Theo Hudson, ngoài một số phần tử cực đoan ra, hầu hết mọi người đều chỉ là người bình thường, không thể dùng tốt hay xấu để hình dung được.
Suy cho cùng thì thứ hắn muốn chính là nhân tài, mà không phải Thánh nhân có đạo đức. Có thể nghe theo mệnh lệnh và hoàn thành nhiệm vụ được giao, ngày thường không gây chuyện là đã đủ rồi.
"Jose tiên sinh đã cực khổ rồi. Có được sự giúp đỡ của tiên sinh, tương lai của Sơn Địa Lĩnh ta nhất định sẽ càng huy hoàng hơn nữa!"
Hudson ra vẻ chân thành nói. Còn tấm da dê trong tay, hắn vốn chẳng hề lật xem.
Dù có ở bất kỳ nơi nào thì đạo đối nhân xử thế cũng đều không thể thiếu. Đào được người không có nghĩa là sẽ được lòng người. Càng là nhân tài thì sẽ càng khó thu phục.
Jose lựa chọn đi ăn máng khác tới vào lúc này cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Caesar IV không thèm quan tâm làm cho cuộc sống của ông ta rất không dễ chịu.
Hành động đào người của Hudson càng làm cho ông ta cảm thấy đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Không chỉ động thủ xóa đi tên của ông ta trong nghi thức tuyên thệ hiệu trung, mà ngay cả số vật tư mà vương thất cấp cho cũng là tháng sau ít hơn tháng trước.
Trực giác nói cho Jose biết, nếu như bây giờ không đưa ra được quyết định, sợ là qua không được bao lâu nữa, vương thất sẽ thu hồi trang viên của mình.
Người sống cần một thể diện, Jose cũng cần mặt mũi. Nếu như bị người ta đuổi cổ cả gia đình ra ngoài thì ông ta còn sống thế nào được nữa?
Có rất nhiều đại quý tộc trong Vương quốc đã đưa cành ô liu cho ông ta, nhưng người có thành ý nhất vẫn là Hudson.
Đến Sơn Địa Lĩnh, ông ta có thể trực tiếp tiến vào vòng tròn hạch tâm; Còn đi nương tựa những đại quý tộc khác thì phải phấn đấu từ vòng ngoài, thậm chí còn có khả năng bị nghi ngờ là gián điệp mà vương thất phái tới nằm vùng.
"Ngàii Bá tước quá khen, Sơn Địa Lĩnh phát triển là chuyện rõ như ban ngày. Nhìn chung trong toàn bộ lịch sử loài người, những lãnh địa có tốc độ phát triển có thể so với Sơn Địa Lĩnh cũng đều là lác đác không có mấy.”
“Hơn nữa, sau lưng sự phát triển nhanh chóng của lãnh địa này đều có đủ loại nguyên nhân đặc biệt, chỉ có Sơn Địa Lĩnh là nơi duy nhất dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.”
“Đặc biệt là chuyện khai hoang một vùng đầm lầy rộng lớn này, quả thực là khiến cho người nhìn mà than thở. Năng lực cai quản khu vực của ngài Bá tước có thể nói là khoáng cổ tuyệt kim..."
Sau khi nghe được hàng loạt những lời vỗ mông ngựa này, Hudson liền biết là Jose đã trưởng thành rồi. Nếu như trong cuộc viễn chinh Công quốc Mosey mà ông ta có thể nói ra mấy lời nịnh nọt này, sợ là quan hệ với Caesar IV cũng sẽ không bết bát như hiện giờ.
Chỉ cần có quan hệ tốt, mọi chuyện đều không còn là vấn đề. Cho dù lúc đó không khuyên được Vương tử thì cũng sẽ không bị mang ra làm dê thế tội. Dù cho lăn lộn có thảm cỡ nào cũng không đến nỗi ngay cả một cái tước vị cũng không có.
"Jose tiên sinh, giữa chúng ta không cần phải nói những chuyện này. Hiện giờ chúng ta đã là người một nhà, có chuyện gì chỉ cần nói thẳng là được.”
“Ta mời tiên sinh gia nhập là vì giúp ta hoàn thiện kế hoạch chiến lược, đồng thời lấp đầy những thiếu sót trong quá trình triển khai cụ thể.”
“Có lẽ tiên sinh còn chưa biết, Vương quốc sắp gặp phải một chuyện phiền phức lớn —— có nguy cơ bùng phát khủng hoảng nợ nần!"
Nghe được tin tức rợn người này, sắc mặt của Jose lập tức biến đổi, nhưng sau đó ông ta lại nhanh chóng bình tĩnh lại. Bởi vì vẻ mặt bình tĩnh của Hudson thực sự làm cho ông ta cảm thấy yên tâm.
"Ngài Bá tước có phương pháp đối phó rồi sao?"
Jose mong đợi hỏi.
Dù cho ông ta có vắt hết óc cũng nghĩ không ra được lý do nào có thể làm cho lãnh chúa của mình bình tĩnh như vậy trong khi uy tín của Vương quốc đang trên bờ vực sụp đổ.
Điều này xảy ra là do thông tin giữa hai bên không cân xứng, Hudson lại không tiện nói ra chuyện về Công quốc Mosey.
Đánh giá từ những thông tin hạn chế, chỉ cần sự kiện bán tháo trái phiếu bộc phát, Vương quốc Alpha sẽ không còn đủ tiền mặt để trả cho người mua trái phiếu, lúc đó uy tín của toàn bộ Vương quốc sẽ sụp đổ.
Ai bảo chủ nợ chiếm ưu thế trong mối quan hệ nợ nần này chứ?
Cầu người ta mua trái phiếu trong thời chiến thì đương nhiên là phải đưa ra những điều khoản đặc biệt có lợi cho chủ nợ rồi.
Theo như thỏa thuận: Một khi xảy ra sự kiện bất khả kháng, tất cả mọi người đều cho rằng Vương quốc không còn năng lực trả nợ nữa, đám chủ nợ có quyền được yêu cầu lấy lại tiền của mình trước thời hạn.
Ban đầu thì điều kiện này được chuẩn bị cho các đại quý tộc, nếu như sau này thật sự không trả được tiền, bọn họ còn có thể dựa vào phần thông tin chênh lệch này để thoát thân trước.
Nhưng sau khi chứng kiến hàng loạt thao tác của Hudson, bọn hắn đột nhiên ý thức được rằng mình còn có thể bán số trái phiếu trong lúc nó đang tăng giá để bỏ túi lợi nhuận trước.
Sau một loạt thao tác mới có cục diện như bây giờ.