Người dịch: Whistle
“Muốn ổn định được thế cục hiện giờ, chúng ta chỉ có thể xin trợ giúp từ bên ngoài. Bộ Tài chính đã liên hệ với các đại thương hội, bọn họ cũng đã hứa là sẽ cho chúng ta vay vốn, nhưng mà khẩu vị của bọn hắn lại hơi lớn.”
“Hiện giờ phải xem Giáo Đình sẵn sàng chịu lỗ bao nhiêu tiền. Nếu như bọn chúng không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải đánh chết chúng ta, vậy thì lần bán tháo tiếp đó sẽ nghiêm trọng hơn nhiều."
Lời giải thích của Hầu tước Delgado làm cho đám quan chức cấp cao của Vương quốc vô cùng tức giận. Giáo Đình vậy mà lại thu mua trái phiếu từ trên thị trường rồi mang tới chỗ bọn họ đòi trả tiền mặt, quả thực là vô liêm sỉ.
Nhưng hết cách rồi, vì ổn định lòng tin thị trường, ngay cả khi trong túi không còn đồng nào, nhưng Vương quốc Alpha vẫn phải giả bộ là mình vẫn còn rất nhiều tiền.
"Vậy thì cứ chơi với bọn chúng thôi!”
“Chẳng phải Giáo Đình muốn mua trái phiếu trên thị trường sao? Cứ thành toàn cho bọn chúng là được. Sau khi thu hồi trái phiếu thì Bộ tài chính liền tiêu hủy công khai, ta sẽ nghĩ biện pháp bù đắp lỗ hổng tài chính.”
“Ta nhớ là trong tay vương thất vẫn còn có hơn 3 triệu trái phiếu chiến tranh, sắp xếp người lấy ra bán cho bọn chúng, số tiền thu được sẽ cho Vương quốc vay.”
“Nếu như không đủ thì cứ liên hệ với các quý tộc trong nước, chuyển tay liền có thể bán ra, để xem ai lỗ nhiều hơn!”
“Tiếp tục giữ liên lạc với bên thương hội, chúng ta sẽ giả bộ như mình đã kiệt sức cho Giáo Đình thấy, để bọn hắn tăng lớn đầu tư!"
Caesar IV tức giận nói.
Bây giờ y cũng chẳng cần liêm sỉ gì nữa. Người của Giáo Đình dám làm mùng 1, vậy thì y sẽ dám làm mười lăm.
….
Hudson mang theo mấy tên thuộc hạ đi chèo thuyền du ngoạn trên kênh đào, thưởng thức phong cảnh tự nhiên ở bên bờ, một luồng khí khái "chỉ điểm giang sơn, khích dương văn tự" tự nhiên sinh ra.
Tiếc là càng tiến về phía trước thì kênh đào này lại càng làm cho hắn cảm thấy không hài lòng. Nơi hẹp nhất, mặt nước chỉ rộng hơn 20 thước, nơi nông nhất, độ sâu chỉ có 4m.
Một đường sông như vậy, những chiếc thuyền nhỏ nặng mấy trăm tấn thì còn có thể đi qua. Nhưng nếu như có vài chiếc thuyền có trọng tải từ một đến hai ngàn tấn gặp nhau trên con kênh này thì chắc chắn sẽ bị kẹt cứng.
"Jacob, Bộ Chính vụ các ngươi làm ăn như thế hả, tại sao lại không đáp ứng được yêu cầu thiết kế?"
Hudson tức giận chất vấn.
Hắn đã đầu tư rất nhiều nhân lực, tài lực và vật lực, nhưng thành quả cuối cùng lại không đạt được như trong kỳ vọng, đây chẳng phải là đánh mặt của Hudson lão gia sao?
Theo như quy hoạch ban đầu, sau khi con kênh nhân tạo có tổng chiều dài hơn 200 km này được thông tàu thuyền thì nó sẽ trở thành con kênh có năng lực giao thông đường thủy mạnh nhất Vương quốc Alpha.
Ngay cả khẩu hiệu cũng đã được Hudson nghĩ sẵn trong đầu rồi. Sau này thì "Chiểu Trạch Đại Vận Hà" này sẽ là một tấm danh thiếp của Sơn Địa Lĩnh, cho thế giới bên ngoài thấy rằng hệ thống giao thông của lãnh địa này rất phát triển, để tránh luôn bị coi là một vùng nông thôn nhỏ bé.
Tiếc là kế hoạch không theo kịp biến hóa, từ tình huống trước mắt, năng lực vận chuyển của Chiểu Trạch Đại Vận Hà cũng chỉ tương tự như một số kênh đào nhân tạo ở trong Vương quốc, nó vẫn chưa giành được thanh danh là kênh đào có năng lực lưu thông tàu thuyền tốt nhất.
"Bá tước đại nhân, chúng tôi đã thi công theo như bản quy hoạch. Theo lý mà nói, con kênh này hoàn toàn đủ chỗ cho hai chiếc tàu thủy chạy song song.”
“Tuy nhiên, lưu lượng nước trong kênh không theo kịp, dù cho chúng ta có đưa thêm nhiều nguồn nước trong lãnh thổ vào đây thì vẫn không thể đáp ứng được kỳ vọng.”
“Nhưng hiện nay đang là mùa khô, đợi đến mùa hè có mưa thì mực nước sẽ dâng cao và đạt mục tiêu thiết kế."
Jacob giải thích với vẻ mặt ủy khuất.
Kênh đào này là hạng mục mà lãnh chúa lão gia đích thân giám sát, cho nên bọn họ đâu dám xem nhẹ, tiếc là có một số việc không phải chỉ cần cố gắng là có thể giải quyết được.
Sơn Địa Lĩnh nhiều mưa, nhưng dù cho có nhiều mưa cỡ nào thì cũng có giới hạn.
Lưu lượng nước chỉ lớn đến thế, dù cho quy hoạch kênh đào hoành tráng cỡ nào thì cũng không thể vượt qua giới hạn được.
Về mặt lý thuyết thì Hudson có thể xây dựng kênh đào dạng bậc thang, xây đập ở giữa để trữ nước và đảm bảo mực nước, đồng thời mở cửa vào thời gian cố định hàng ngày để chống thấm nước và thông thuyền.
Tiếc là công nghệ ngày nay vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, xây dựng vài cái miệng cống thì dễ, nhưng có thể đóng mở tự do hay không lại là một chuyện khác.
Chỉ cần nhìn vào tình huống lưu thông tàu thuyền là biết, ngoài việc bố trí cơ quan quản lý thu lý ở hai đầu của con kênh ra thì phần trung gian hoàn toàn bỏ mặc cho mọi người thích bơi đi đâu thì đi.
Cách quản lý thô bạo không phải lỗi của Bộ Chính vụ, bởi vì đây là cách làm của người thời này. Việc quản lý Chiểu Trạch Đại Vận Hà đều dựa theo những mô hình vận hành của các kênh đào nhân tạo khác trong Vương quốc.
Hudson cũng không có kinh nghiệm về phương diện này, nên hắn chỉ đành bỏ mặc cho thuộc hạ tự mình mò mẫm.
Sao chép mô hình quản lý của người khác có thể không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng lại là cách hiệu quả nhất để xây dựng một hệ thống quản lý trong thời gian ngắn.
"Ngoài việc ngồi chờ mùa lũ đến thì Bộ Chính vụ không nghĩ ra được biện pháp nào khác sao?"
Hudson tiếp tục hỏi.
Rõ ràng là hắn vẫn còn đang canh cánh trong lòng về năng lực lưu thông tàu thuyền trên con kênh nhân tạo không được như trong kỳ vọng.
"Có biện pháp, nhưng cần đầu tư rất nhiều tiền bạc và thời gian, đồng thời còn không thể cam đoan nhất định có thể thành công.”