Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHIM NHỎ HÓT SÁNG, SÁNG, SÁNG* 

*Một câu hát thuộc bài ca thiếu nhi Trung Quốc "Đến trường" (上学歌) của tác giả Bảo Bảo, sáng tác vào những năm 50-60 thế kỷ trước (nguồn Baidu)

______________________________________________________

Trong giấc mơ, cô đứng giữa một khu rừng rậm rạp che kín ánh mặt trời, xung quanh có vô số cây tuyết tùng giống hệt nhau. Cô muốn rời đi nhưng lại phát hiện mình không thể cử động. Nhìn xuống, cô thấy đôi chân không phải là đôi chân nữa mà chúng biến thành những thân cây to như miệng bát và rễ cây chôn dưới đất. Tay cô cũng không còn là tay nữa, mà là những cành cây với lá xanh mọc thành chùm.

Tại sao cô lại biến thành một cái cây chứ?

Xuân Tảo hoang mang vô cùng.

Cây cối bỗng nhiên xào xạc, thì ra có một bóng hình anh tuấn từ phía trước bước đến. Người đó mặc trang phục hoàng gia phương Tây màu đỏ vàng, thắt lưng treo thanh kiếm bạc nhưng động tác của hắn rất quỷ dị, giống như một con lính quay cót bằng sắt, cứ bước đều về phía trước, không liếc nhìn, cũng không chú ý gì đến nơi này.

Xuân Tảo nhận ra đó là Nguyên Dã.

Bị mắc kẹt trong cái cây, cô không thể di chuyển được, chỉ có thể kêu cứu: "Nguyên Dã! Cứu tôi với — Nguyên Dã..."

Nhưng hình như người đó không nghe thấy, cứ tiến về phía trước, sắp ra khỏi tầm nhìn của cô. Xuân Tảo lo lắng đến nỗi mồ hôi ướt đẫm, chợt nảy ra một ý, gọi: "Quốc vương —"

Giống như công tắc được bật lên, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên quay lại.

Hai chiếc tai dài trên đầu hắn đặc biệt nổi bật.

Xuân Tảo không thể không nghĩ đến nhà vua có đôi tai lừa.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là hai chiếc tai của Nguyên Dã đều trắng muốt, dựng thẳng rất cao, hoàn toàn hợp với gương mặt tuyệt đẹp của cậu. So với nhà vua có đôi tai lừa, cậu lại giống hoàng tử thỏ hơn.

Xuân Tảo khổ sở cầu xin: "Cứu tôi với, tôi là Xuân Tảo. Tôi bị mắc kẹt trong cây rồi."

Thiếu niên thay đổi hướng đi, bước thẳng về phía cô rồi dừng lại trước mặt cô, nhìn chăm chú.

"Cậu sao vậy?" cậu hỏi.

Xuân Tảo xúc động đến nỗi làm những cành cây rung lên, rơi đầy lá: "Tôi không biết tại sao mình lại biến thành cây, không thể đi được, cũng không thể rời đi, cậu có thể giúp tôi nghĩ cách không?"

Thiếu niên chống tay dưới cằm, nhíu mày suy nghĩ.

Trong lúc suy nghĩ, hai chiếc tai dài mềm mại của cậu còn nhẹ nhàng chuyển động qua lại: "Có phải cần giải lời nguyền không?"

Vừa dứt lời, một con ếch to bằng bàn tay từ trên lá cây nhảy xuống mặt đất, kêu ọp ọp hai tiếng, nhìn Xuân Tảo rồi nhìn Nguyên Dã, bắt đầu phát ra một tiếng kêu lạ lùng như tiếng bụng: "Nhà vua phải hôn cây này mới được! Nhà vua phải hôn cây này mới được!... "

*Con ếch này hiểu lòng t quá

Xuân Tảo chợt tỉnh giấc.

Phản ứng đầu tiên của cô là sờ vào cánh tay mình, xác nhận rằng mình vẫn là con người, rồi nhanh chóng chớp mắt trong bóng tối.

Nhịp tim của cô đập nhanh đến không thể tin được, không biết là do giấc mơ quá ngắn hay vì nội dung giấc mơ quá sợ hãi, mọi chi tiết vẫn đang quay cuồng trong đầu cô.

Xuân Tảo hai tay ôm mặt, cảm nhận làn da ấm áp.

Đây là giấc mơ quái quỷ gì vậy, thật sự khiến cô thẹn thùng không biết giấu mặt vào đâu, cho nên cả khuôn mặt đều nhăn lại.

May mắn là cô đã tỉnh lại kịp, không để cho giấc mơ này phát triển thêm kỳ lạ...

Xuân Tảo thở phào nhẹ nhõm đồng thời thầm mừng vì mình tỉnh dậy đúng lúc, vỗ về bản thân một hồi, cô quay người, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Tuy nhiên, đầu óc cô lại rõ ràng hơn cả khi uống mười cốc cà phê Nestlé.

Ngực cô vẫn đập thình thịch.

Xuân Tảo từ bỏ việc ngủ tiếp, mò lấy điện thoại dưới gối.

Khi mở điện thoại lên, cô đã biết nguyên nhân của giấc mơ kỳ lạ này.

Chắc chắn là do câu chuyện cổ tích của Nguyên Dã ảnh hưởng quá sâu sắc đến cô.

Cùng với câu trả lời của cậu, cũng quá đặc biệt.

Lúc đó cô không hiểu rõ câu kia, chỉ xem hết câu chuyện để phân tích, rồi trả lời lại cậu: "Nhà vua là người biết bí mật mà vẫn không quan tâm sao?"

Nguyên Dã trả lời: "Là dù có khuyết điểm, tôi vẫn muốn làm người đứng ở chỗ cao nhất."

Xuân Tảo sửng sốt.

... Sao có thể dùng giọng điệu thản nhiên nói ra câu tự đại như thế nhỉ?

Nhưng không thể phủ nhận, Nguyên Dã thật sự có cái bản lĩnh đó.

Ít nhất ở Nghi trung, trong "vương quốc" của họ, nếu lấy thành tích làm vũ khí và sức mạnh thì cậu không chỉ là chiến sĩ bình thường, mà còn là người mạnh nhất, không phải nghi ngờ gì nữa.

Cô chỉ có thể mạnh miệng đáp: "Cậu thật trẻ trâu."

Thiếu niên mỉm cười dễ thương: :D

__

Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây.

Xuân Tảo thoát khỏi giao diện tin nhắn, đăng nhập vào QQ, muốn xem trạng thái bạn bè.

Dòng đầu tiên là ảnh chụp thành tích Vương Giả* của Đồng Việt, một màu xanh kèm theo dòng chữ: "Dã Vương** ca ca của tôi thật tuyệt ~"

*Vương Giả Vinh Diệu (Liên quân)

** 野王 (dã vương) là cách gọi thân mật và có phần ngưỡng mộ, thường dùng để chỉ một người chơi game giỏi (Baidu)

"..."

Cô không nghĩ ngợi gì mà ấn vào nút thích.

Không ngờ lại bị Đồng Việt, người đứng đầu trong cuộc thi thức khuya, bắt gặp.

Công chúa trân châu: ?

Vì luôn để Đồng Việt ở vị trí đầu tiên nên Xuân Tảo chưa từng đặt nickname cho cô ấy. Mỗi lần cô online lại thấy tên ID của cô ấy thay đổi ngẫu nhiên như hộp blindbox, điều này cũng là một trong những niềm vui của Xuân Tảo khi rảnh rỗi.

Ngón trỏ của Xuân Tảo dừng lại trên màn hình.

Một câu hỏi khác từ "Công chúa trân châu" lại tiếp tục hiện lên: "Là thật à?"

Xuân Tảo không giả chết nữa: "Ừ."

Đối phương hỏi: "Làm tớ sợ quá, sao giờ này cậu còn online? Tớ tưởng cậu bị hack nick cơ."

"Tớ suýt bị giấc mơ dọa chết đấy."

Xuân Tảo vừa lẩm bẩm trong lòng, vừa gõ chữ: "Tỉnh dậy sau khi mơ ác mộng."

Đồng Việt lại hỏi: "Cậu về nhà rồi à?"

Xuân Tảo trả lời: "Chưa."

Đồng Việt: "Vậy cậu lấy đâu ra Wi-fi?"

Xuân Tảo bừng tỉnh.

Cô do dự một chút rồi nói thật với bạn: "Tớ có SIM rồi."

Đồng Việt không thể tin nổi: "?? Bà Xuân bỗng nhiên tỉnh ngộ, mở ân xá cho thiên hạ rồi sao?"

Ngón tay hơi co lại, Xuân Tảo vẫn quyết định nói sự thật: "Là Nguyên Dã cho tớ mượn thẻ."

Phản ứng của Đồng Việt giống như đang nhảy lên từ phía bên kia điện thoại: "Đậu má!"

Cô ấy nhắc lại lời Xuân Tảo: "Nguyên Dã cho cậu mượn thẻ?"

"Nguyên Dã cho cậu mượn thẻ!!!!!!!"

Xuân Tảo bị dấu chấm than làm cho hoa mắt: "Làm gì vậy..."

Đồng Việt: "Sao hai người các cậu thông đồng với nhau?"

Nhìn vào từ "thông đồng" đó, Xuân Tảo cảm thấy không thoải mái, hít một hơi thật dài, rồi thở ra—mới kể lại tất cả sự việc cho Đồng Việt.

Đồng Việt gửi một meme Tát Bối Ninh đang hít oxy*, như thể tự trải nghiệm qua, kích động nói: "Á á á á á người đàn ông này thật tốt quá đi."

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Rồi cô ấy nói thêm: "Lần mua nước ở tiệm tạp hóa cũng vậy."

Xuân Tảo đồng ý: "Ừ, cậu ấy thực sự rất tốt."

Trong hai tuần qua, Nguyên Dã đúng thật là người tốt, biết trước biết sau, thân thiện và chu đáo.

Khung chat im lặng vài giây.

Đồng Việt nói: "Nhanh nhìn tên mới của tớ đi!"

Xuân Tảo làm mới lại, phát hiện cô ấy đã đổi từ "Công chúa trân châu" thành "Thuyền trưởng*".

*raw: 嗑学家, đây là từ lóng của TQ nghĩa tương tự thuyền trưởng (người đu OTP một cách cuồng nhiệt)

Xuân Tảo nhíu mày: "Có ý gì vậy?"

Đồng Việt đáp: "Từ giờ, tớ sẽ chuyển giao danh hiệu cao quý 'Công chúa trân châu' cho cậu, còn tớ thì chuyên tâm đu CP."

Xuân Tảo không hiểu mấy cái từ hoa mỹ này: "Nói tiếng người đi."

Đồng Việt gửi một loạt sticker tươi cười: "CP của cậu và Nguyên Dã, tớ sẽ đu cho đến khi chết."

Xuân Tảo: "..."

Nhìn vào đống từ này, hình ảnh trong giấc mơ lại vô cớ xuất hiện, tiếng kêu kỳ lạ của con ếch cũng không ngừng vang lên.

Xuân Tảo đỏ mặt, mắng: "Cậu rảnh quá."

Đồng Việt đưa ra một chuỗi quan hệ kỳ quái: "Bố ơi, sao cậu không có chút tham vọng nào vậy? Cậu có biết bây giờ cậu là người phụ nữ đang dùng chung SIM với giáo thảo không."

Rồi cô ấy tò mò hỏi: "Các cậu tán gẫu qua sáng sao?"

Xuân Tảo dùng tay quạt gương mặt để hạ nhiệt: "Nhắn vài câu thôi."

Đồng Việt tiếp tục hỏi: "Hai người không thêm QQ à? Dùng tin nhắn thường để nói chuyện á? Ông bà của tớ còn không dùng tin nhắn thường nữa."

Xuân Tảo: "..."

Xuân Tảo biện hộ: "Tớ mới lấy thẻ hôm nay mà."

Đồng Việt: "Xin QQ của cậu ấy đi. Vừa để tớ phân tích Nguyên Dã luôn."

Đồng Việt luôn thích nghiên cứu và phân loại tính cách của người khác qua ảnh đại diện và thông tin cá nhân của họ, Xuân Tảo hiểu rất rõ sở thích này của cô ấy.

Xuân Tảo trả lời: "Chẳng có gì phải tò mò cả."

Đồng Việt như thấy phung phí của trời, cất tiếng: "Cậu không tò mò nhưng tớ tò mò được chưa! Tớ tò mò chết đi được! Đó là thông tin cá nhân của Nguyên Dã đấy!"

Vì con đường này không thành công nên cô ấy bèn chuyển sang hướng khác: "Vấn đề là tin nhắn cũng có giới hạn số lượng mà, cậu cứ để Nguyên Dã trả thêm cước phí sao?"

Câu này đã khiến Xuân Tảo suy tư.

Cô lật điện thoại lại, nhìn vào mặt sau.

Quả thật, cô không biết gói cước của thẻ này, cũng không biết đã mở gói tin nhắn hay chưa, có thể vài tin nhắn hôm nay sẽ khiến Nguyên Dã trả thêm tiền.

May mà Đồng Việt nhắc đúng lúc.

Cô vội mở giao diện tin nhắn, đếm số tin đã gửi, quyết định soạn một tin hỏi rõ về gói cước, kèm theo đề nghị thêm QQ.

Hoặc là Weixin cũng được.

Nhìn thấy giờ trên màn hình là 1 giờ 46 phút sáng, Xuân Tảo lập tức ngừng tay.

Thôi để mai gửi đi.

Đêm khuya, cô không muốn làm cậu thức giấc.

Nói thêm vài câu với Đồng Việt, rồi Xuân Tảo tạm biệt cô bạn cuồng CP, tắt điện thoại và chìm vào giấc ngủ.

__

Là một học sinh cấp ba nên Nguyên Dã hiếm khi ngủ đủ 8 tiếng theo tiêu chuẩn, vì thế cậu luôn tận dụng mọi sáng cuối tuần.

Tuy nhiên không phải để bắt đầu một ngày mới vào buổi sáng, mà là để ngủ đến khi mặt trời đã lên cao, bổ sung năng lượng, và sau đó từ từ tiêu tốn nó trong suốt buổi học.

Gần trưa Nguyên Dã mới tỉnh dậy.

Rèm cửa phòng ngủ không che được hết ánh sáng, ánh nắng chiếu rọi vào trong, cậu nằm trên giường co người lại, đưa tay che mắt, một lúc sau hạ tay xuống, lấy điện thoại bên gối lên xem giờ, ánh mắt ngay lập tức lướt qua thông báo tin nhắn.

Cậu vuốt lên, mở tin nhắn.

Lông mày cậu nhướng lên.

Không ngờ lại là tin nhắn của cô gái phòng bên cạnh, dài như một bài văn nhỏ, thời gian là 7 giờ 47 phút buổi sáng.

"Xin lỗi làm phiền.

Tối qua, trước khi đi ngủ, tôi tự nhiên nghĩ đến việc gửi tin nhắn có thể sẽ giới hạn số lượng, lại không biết cậu có đăng ký gói tin nhắn cho thẻ này không, nên hơi lo cậu sẽ tốn thêm tiền...Chắc là dùng QQ hoặc Weixin sẽ tiện lợi hơn vì vậy cậu có thể thêm QQ hoặc Weixin của tôi được không?"

Xem qua một lượt, Nguyên Dã lại đọc lại từng chữ một.

Mỗi chữ tựa như kẹo gậy Noel có hương trái cây, khóe môi cậu nhếch lên một chút.

Nguyên Dã vươn tay xoa mái tóc rối rồi ngồi dậy, nhập:

"Được"

Và gõ vài con số.

Dựa vào tường chờ mấy phút, ngửi thấy mùi thức ăn bay vào phòng, Nguyên Dã liếc mắt nhìn cửa liền ngầm hiểu, từ trên giường đi xuống, kéo rèm cửa sổ.

Cả căn phòng bỗng trở nên trong suốt như một hộp acrylic không còn lớp phủ.

Nguyên Dã mở cửa đi ra ngoài, quả nhiên, cô đang ăn trưa cùng mẹ, thấy cậu đi ra, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng long lanh.

Nguyên Dã vô thức nở nụ cười với cô, một nụ cười không thành tiếng.

Xuân Tảo sững người, đũa còn cắm trong miệng.

Xuân Sơ Trân vốn đang quay lưng gắp đồ ăn, nghe thấy tiếng động thì xoay lại. Bà thấy Nguyên Dã vừa mới thức dậy, không khỏi trêu: "Tiểu Nguyên đêm qua đi trộm à?"

"Ừm." Cậu nở nụ cười tươi hơn, không phủ nhận: "Vâng ạ."

Xuân Sơ Trân bị nụ cười tràn đầy sức sống của cậu làm cho vui vẻ, tiếp tục trêu: "Cháu trộm được gì hay vậy?"

Nguyên Dã không trả lời, chỉ để lộ vẻ mặt "không thể nói."

Sao thế nhỉ, càng nghe càng cảm thấy không đúng.

Xuân Tảo nhíu mày.

Nhất là khi mẹ và Nguyên Dã đã trêu đùa xong, cậu lại nhìn qua phía cô rồi giơ tay ra hiệu hai lần bằng ngón cái.

Có ý gì?

Đã trả lời tin nhắn?

Có thể dùng ngôn ngữ cơ thể chính xác hơn không?

Cậu đi qua sau lưng cô, khi cậu đến nhà vệ sinh, Xuân Tảo cảm thấy có chút hồi hộp.

Cô nhanh chóng ăn hết cơm trong bát rồi trở về phòng ngủ.

Xuân Tảo lúc thì đọc sách, lúc thì nhìn cửa, cảm giác bồn chồn dâng cao, đợi một lúc, cuối cùng mẹ cũng dọn xong bếp và bàn ăn, quay về phòng ngủ.

Đi qua còn dặn cô nhanh nghỉ ngơi, tối còn phải học bài.

Xuân Tảo đóng cuốn sách lịch sử lại, nhẹ nhàng khóa cửa, chui vào chăn.

Mở điện thoại.

Quả nhiên Nguyên Dã đã trả lời tin nhắn của cô.

Xuân Tảo nhanh chóng sao chép dãy số, sau đó tìm kiếm người dùng.

Phía đối diện chấp nhận rất nhanh.

Cuối cùng cũng thêm được.

Xuân Tảo thở phào nhẹ nhõm.

Nickname của Nguyên Dã rất đơn giản, chỉ có một chữ: X.

Avatar cũng là kiểu của các nam sinh trong độ tuổi này hay dùng.

Đang suy nghĩ nên bắt đầu cuộc trò chuyện như thế nào, thì cậu bất ngờ đưa ra một câu hỏi:

"Cậu thích học vậy à?"

Xuân Tảo sững sờ, ngạc nhiên: "Hả?"

Cậu chỉ vào tên của cô: "Tên của cậu."

Lúc này, Xuân Tảo mới để ý đến ID của mình, "Chim nhỏ hót sáng, sáng, sáng."

Tên này lấy từ một bài hát thiếu nhi nổi tiếng:

"Mặt trời tỏa sáng trên cao, hoa tươi cười rạng rỡ với em

Chim nhỏ hót sáng, sáng, sáng, sao em lại mang balo nhỏ vậy

Em đi đến trường, mỗi ngày không đến muộn."

Thảo nào.

Nhưng...

Xuân Tảo mím môi, quyết định nói ra sự thật đau lòng: "Có thể nó còn có một phiên bản khác mà?"

Lúc nhận được tin nhắn, Nguyên Dã đang ăn mì trong một quán nhỏ trong ngõ, quán chỉ có bốn cái bàn thấp để phục vụ cho người dân xung quang.

Thiếu niên đẹp trai bỗng bị sặc.

Thực ra là bị câu trả lời của cô làm cho bật cười, vì vậy mới sặc.

Cậu đặt điện thoại xuống, đổi cốc nước uống, không đợi cơn khó chịu trong cổ họng dịu đi mà lại cầm điện thoại lên, mở tin nhắn ảnh chụp lời bài hát chế lại mà cô đã gửi, đọc lại lần nữa:

"Mặt trời tỏa sáng trên cao, hoa tươi cười rạng rỡ với em

Chim nhỏ hót sáng, sáng, sáng, sao em lại mang balo đầy thuốc nổ vậy

Em đi nổ trường, thầy cô không biết

Mở chốt xong em chạy, ầm một tiếng, trường học bay lên trời ~"

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đáng yêu quá đi, đọc lại lần nữa thôi. 

Bình Luận (0)
Comment