Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xuân Tảo cá chắc Nguyên Dã đang cười nhạo cô.

Nhưng không ngờ cậu lại gửi hai cái like. Kiểu trò chuyện quen thuộc trong nhóm gia đình mà đặt vào người Nguyên Dã thật sự chẳng phù hợp chút nào, cũng khó để phân biệt cậu đang khen ngợi hay chế giễu.

Xuân Tảo đành gửi sticker "cười ngượng nhưng không mất lịch sự" – mà cô đã lưu trộm từ Đồng Việt.

Nguyên Dã không có ý định dừng cuộc trò chuyện tại đó, cậu hỏi tiếp: "Ghét đi học đến thế à?"

Xuân Tảo suy nghĩ một chút: "Cũng không hẳn là ghét."

Cảm giác ấy không nói rõ được.

Thích thì chưa đủ, mà ghét thì không tới mức.

Chỉ là từ khi cô hiểu rõ khái niệm đi học, đối với cô việc đến trường giống như lớp vỏ bảo vệ dùng để chống lại sự xâm phạm từ bên ngoài. Quá trình học tập không ngừng giúp lớp vỏ được củng cố dày hơn, vừa tạo cảm giác an toàn vừa phong bế chính mình -- không phải cô chưa từng tự mở một lối thoát nhưng khổ nỗi đằng sau con đường ấy là ánh mắt sâu thăm thẳm của Xuân Sơ Chân.

Thành tích ổn định giúp cô có năng lực "miễn nhiễm với mọi độc tố", nhưng cũng bịt kín thế giới xung quanh cô.

Học tập tựa như sử dụng cây gậy leo núi không phù hợp, khiến lòng bàn tay liên tục bị chai sạn và đau đớn nhưng với người đang treo lơ lửng giữa lưng núi như cô thì chả còn lựa chọn nào khác.

Hoặc là tiếp tục leo, hoặc là rơi xuống vực sâu.

Làm sao có thể cam lòng quay lại chân núi đây, bởi lẽ ai cũng biết phong cảnh đẹp nhất đều ở trên đỉnh núi mà.

Cô không tin Nguyên Dã không hiểu.

Vì vậy cô cũng hỏi cậu: "Cậu có thích đi học không?"

Câu trả lời của Nguyên Dã khiến người ta bất ngờ: "Thích chứ."

Xuân Tảo ngẩn người một lúc, trong lòng dâng lên cảm giác cay đắng khó tả. Đúng vậy, sống cùng nhau nửa tháng rồi mà cô chẳng thấy Nguyên Dã đọc sách hay làm bài bao giờ. Một người dễ dàng bay qua ngàn ngọn núi như cậu làm sao có thể hiểu được cảm giác của loại học sinh chăm chỉ từng bước như cô.

Cô trả lời: "Vậy à."

Đối phương lập tức nhận ra: "Có phải cậu không thích câu trả lời của tôi không?"

Xuân Tảo vội phủ nhận: "Không có đâu." Cô vừa chuẩn bị giải thích thì bên kia lại gửi thêm tin nhắn.

Nguyên Dã: "Tôi thích đi học vì không phải về nhà."

Xuân Tảo trầm mặc.

...

Mình thật đáng chết quá đi mất. Từ lúc chuẩn bị đi ngủ cho đến khi tỉnh dậy, Xuân Tảo không ngừng tự mắng. Rõ ràng tối qua đã biết rõ hoàn cảnh gia đình của cậu rồi, vậy mà vẫn cứ âm thầm xem người này là người tốt bụng, sẵn sàng đưa than sưởi ấm ngày tuyết* cho mình.

*raw: 雪中送炭 , thành ngữ TQ chỉ việc giúp đỡ người khác lúc họ gặp khó khăn, hoạn nạn

Vì phải "ship" bài tập cho Đồng Việt nên khoảng 4 giờ chiều, Xuân Tảo viện lý do "trở lại trường sớm để học bài tập trung hơn", rồi đến quán trà sữa cổng trường Nghi trung.

Đồng Việt đã chiếm chỗ từ trước.

Ngay khi Xuân Tảo bước vào cửa, cô bạn đang chờ suốt 20 phút lập tức tràn đầy sức sống.

"Trời ơi, cuối cùng cậu cũng đến rồi!" Đồng Việt vội đưa cốc trà trái cây lớn mới nguyên cho cô.

Xuân Tảo tháo balo, lấy tài liệu đã được sắp xếp gọn gàng từ trước trong kẹp giấy đưa cô ấy.

Đồng Việt cúi đầu "chăm chỉ làm"; Xuân Tảo hút vài ngụm trà trái cây, rồi chán quá nên lấy cuốn từ điển trong balo ra, yên lặng đọc và học thuộc.

Xuân Tảo tự tay làm cuốn từ điển này nên cho dù nó dày cộp nhưng vẫn rất nhỏ gọn, còn có khóa kẹp, chữ viết đẹp đẽ tinh tế như thể chữ in.

Đồng Việt làm một công đôi việc, hỏi Xuân Tảo về chuyện kết bạn.

Xuân Tảo dừng tay lật trang lại, trả lời: "Đã kết bạn rồi."

Đồng Việt quăng bút, rồi ngẩng đầu lên, mười ngón múa loạn*, thì thầm: "Cho tớ ~ xem ~ thông tin ~ của cậu ấy ~."

*raw: 十指乱舞, thành ngữ chỉ sự kích động

Xuân Tảo nói: "Tớ không mang điện thoại ra ngoài."

Đồng Việt sụp vai xuống: "... Vậy mượn SIM làm gì?"

"Tớ rất tự giác được chứ?" Xuân Tảo bình tĩnh nói xong rồi lật trang kế tiếp, không nhìn sang: "Nhưng có thể mô tả cho cậu nghe."

"Xin cậu đó." Đồng Việt háo hức nhìn cô.

Xuân Tảo chậm chạp nói: "Nickname của cậu ấy là X."

"Chữ X?"

Xuân Tảo gật đầu: "Ừ."

"Nguyên Dã..." Đồng Việt nhíu mày, cô bấm ngón tay ngồi phân tích như thầy bói đầu chợ, "Tên của cậu ấy không có chữ X."

"Chết tiệt, cậu ấy thích con gái tên có chữ X à? Tên của tớ đâu có chữ X đâu."

"Cậu cũng không có!" Đồng Việt ôm ngực như bị đau tim, "Không thể nào! Cái gì vậy!"

Xuân Tảo nhìn cô, cạn lời trước diễn xuất cùng lối suy nghĩ khó hiểu của cô bạn: "... "

Đồng Việt hỏi tiếp: "Bỏ qua tên đi. Còn ảnh đại diện thì sao?"

"Là anime."

"Nam à?"

"Ừ."

"Ai vậy?"

"Làm sao tớ biết được?" Xuân Tảo khó hiểu nhìn bạn mình, chắc cô ấy không biết gì về anime đâu nhỉ.

Đồng Việt nhanh chóng rút điện thoại ra chăm chú tìm kiếm một lúc, rồi giơ trước mặt Xuân Tảo: "Nhân vật này à?"

Xuân Tảo nhìn vào màn hình, nhớ lại rồi nói: "Hình như đúng rồi..."

Đồng Việt ngay lập tức lạnh mặt tắt điện thoại, để nó úp xuống mặt bàn, sau đó cúi đầu tiếp tục viết.

"Có chuyện gì vậy." Xuân Tảo bị sự lạnh nhạt của cô làm kinh ngạc, lòng như tro tàn hỏi: "Avatar này có nghĩa là gì thế?"

Đồng Việt nhìn cô, thở dài: "Đó là Oreki Houtarou*, người dùng avatar này không xấu thì cũng tra."

*Nàng nào đu anime giải thích lý do cho t được không(⊙_⊙)?

"CP của tớ chết ngay ngày hôm sau khi tớ vừa đu họ, huhu buồn quá đi." Cô ấy sụt sịt mũi hai lần, giả vờ như đang khóc, rồi cắm đầu viết: "Tập trung học đi, đừng để tâm nữa."

Xuân Tảo cười tươi hơn, cầm điện thoại của cô ấy lên nghiên cứu: "Tra nam á? Nhân vật trong ảnh nhìn không tệ mà?"

"Cậu không hiểu đâu. Nhân vật này thì không sao, nhưng mấy gã dùng ảnh này thì dễ dính phốt lắm," Đồng Việt lấy lại điện thoại: "Nếu Nguyên Dã nhắn tin cho cậu thì tớ khuyên cậu chỉ seen thôi."

Mặc kệ bạn mình có lý không, Xuân Tảo vẫn đồng ý đề xuất này.

Cuộc sống sau khi Nguyên Dã xuất hiện miêu tả như thế nào nhỉ? Tựa như cơn sóng, vết nứt và động đất cấp ba. Tuy chúng không rõ ràng nhưng cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, tất cả đều là những nhân tố bất ổn.

Bất ổn đồng nghĩa với không an toàn.

Đúng vậy.

Sau khi cuộc giao dịch kết thúc, cô chắc chắn sẽ trở về vùng an toàn của mình.

__

Cô chủ nhiệm là người trông lớp trong tiết tự học buổi tối hôm nay.

Trần Ngọc Như luôn nghiêm khắc, chẳng bao giờ cười, ánh mắt sắc bén như máy quét hồng ngoại ở bảo tàng.

Vì vậy, từ đầu tiết đến cuối tiết, toàn bộ lớp 3 chỉ nghe thấy âm thanh tiếng bút, không ai dám trò chuyện với nhau.

Khi sắp hết tiết học, cô giáo bỗng từ sau bục giảng đứng dậy, gọi: "Đồng Việt."

Đồng Việt là học sinh nghịch ngợm trong lớp. Mặc dù thành tích cô không kém nhưng đã từng vi phạm nội quy nhà trường và lớp học vài lần. Vậy nên cô trở thành top những người khiến Trần Ngọc Như lo lắng nhất.

Đồng Việt tưởng mình lại "phạm tội" gì đó, lo lắng chậm rãi đứng dậy.

Xuân Tảo quay đầu nhìn cô, cũng âm thầm lo lắng cho bạn.

Tuy nhiên dự đoán về việc sẽ bị phê bình trước lớp của cô không xảy ra, thay vào đó Trần Ngọc Như chỉ giao một nhiệm vụ đơn giản: "Ngày quốc khánh sắp đến rồi nên tuần sau sẽ có giám thị tới kiểm tra, đúng lúc đến lượt lớp chúng ta làm báo tường. Em là lớp phó văn thể mỹ do vậy nhanh chóng lập kế hoạch triển khai đi.

"Giờ ra chơi ngày mai em đến phòng giáo vụ lấy vật liệu nhé." Cô nhìn quanh một vòng: "Cả lớp tìm thêm hai ba người nữa tham gia cho cô, làm xong càng sớm càng tốt."

Đồng Việt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đồng ý. Cô định nịnh khéo chủ nhiệm vài câu nhưng bị Trần Ngọc Như ghét bỏ mà bảo cô về chỗ.

Đồng Việt lập tức ngậm miệng lại.

__

Không cần Đồng Việt phải nói nhiều, từ khi cô nhận nhiệm vụ, Xuân Tảo đã sẵn sàng làm người phụ giúp.

Do đó cô cùng bạn mình xin phép chủ nhiệm đến phòng giáo vụ vào giờ nghỉ thứ hai, đi cùng bọn họ còn có một nữ sinh bị bắt tham gia.

Cô ấy tên là Đinh Nhược Vi, vẽ đẹp hơn cả Đồng Việt-người học vẽ Quốc họa* tại cung thiếu nhi từ bé. Nghe nói cô đã bắt đầu kiếm tiền bằng cách nhận vẽ avatar kể từ hồi còn học cấp hai.

*ví dụ Quốc họa:

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Ba người phân công rõ ràng.

Đồng Việt phụ trách vẽ các khu vực và tiêu đề lớn; Đinh Nhược Vi phụ trách vẽ tiểu tiết và tô màu; còn Xuân Tảo thì phụ trách viết chữ.

Nếu phát sinh vấn đề gì thì họ sẽ cùng nhau kiểm tra lại sau.

Đồng Việt và Xuân Tảo mang một đống túi đồ vẽ lớn về lớp.

Đinh Nhược Vi đứng một bên, vừa tra tranh yêu nước trên mạng vừa thỉnh thoảng nhìn Xuân Tảo để tham khảo ý kiến cô.

Vì diện tích bảng đen ở khu vực công cộng khá lớn và thời gian trưng bày lâu nên họ không thể sử dụng phấn thường dùng với bảng đen của lớp.

Về đến lớp, hai "chuyên gia" vội chạy ra sau kiểm tra dụng cụ vẽ, phấn và màu nước, sau đó không ngừng phàn nàn.

Đồng Việt: "Đống này là đồ rẻ tiền à? Trên cán bút không thấy logo gì hết."

Đinh Nhược Vi: "Có là tốt rồi, còn đòi gì nữa?"

Xuân Tảo im lặng nghe đồng thời tập hợp tất cả giẻ lau lại.

Buổi trưa về nhà, Xuân Tảo chỉ báo trước với mẹ là không ăn cơm trước tiết tự học buổi tối chứ không dám nói mình giúp Đồng Việt làm báo tường, nếu không...cô chắc chắn sẽ không nhận được sự đồng ý và bị ăn chửi một lúc lâu.

Đồng Việt chuẩn bị sẵn bánh mì và sữa hộp cũng như làm bữa ăn nhanh cho nhóm ba người.

Sau khi ăn qua loa, ba người đứng yên trước bảng đen lớn, nhìn nhau một lúc, không biết làm gì.

Bảng tin về ngày kỷ niệm xây dựng Đảng và quân đội của lớp 4 ở học kỳ trước vẫn nguyên vẹn, ít nhất còn mới 80%.

Chỉ dọn dẹp thôi cũng đã là công việc lớn.

Đồng Việt tuyệt vọng hít sâu, giả vờ xắn tay áo, cổ vũ: "Các chị em, vận động nào."

Xuân Tảo phân phát giẻ lau khô cho cả hai.

Để tiết kiệm thời gian, mỗi người phụ trách một khu vực. Chỉ trong mười phút, phần dưới của bảng đã sạch sẽ.

Đinh Nhược Vi cao hơn một chút nên phần khu vực cần lau của cô ấy nhiều hơn hai người bên cạnh.

Cô lùi lại vài bước, nhìn "biểu đồ cột" không đều trước mặt, cười: "Tớ đi lấy hai chiếc ghế về."

Đồng Việt nhìn cô: "Cậu mang về một mình hả?"

Đinh Nhược Vi nhún vai, tỏ vẻ không cần lo lắng, nói: "Hai chiếc ghế cũng không nặng lắm..."

Đồng Việt nhét miếng giẻ lau vào chỗ đựng phấn: "Tớ đi lấy với cậu nhé."

Đồng Việt đuổi theo cô ấy.

Vậy là chỉ còn lại một mình Xuân Tảo trước bảng, sự tĩnh lặng đột ngột khiến cô cảm thấy lúng túng, đặc biệt khoảng thời gian này đang là giờ tự học buổi tối cho nên đằng sau cô thỉnh thoảng có học sinh đi qua, tò mò nhìn cô một cái.

Xuân Tảo nắm chặt miếng giẻ lau trong tay.

Đứng yên không làm gì có vẻ càng kỳ lạ hơn...

Cô nhìn về phía những tòa nhà đen sì do Đinh Nhược Vi chế tạo ở bên trái, rõ ràng cao hơn cô tận "hai tầng". Có lẽ vì không muốn chịu thua, cô nhón chân, vẽ mái nhà cong ẩm ướt trước mặt mình.

Cô lại nhảy thêm hai cái, vất vả tạo nên cặp ăng-ten thô sơ, một cao một thấp.

Bỗng nhiên có người đứng bên cạnh.

Miếng giẻ lau nửa vùi trong chỗ đựng phấn được tùy tiện nhặt lên, Xuân Tảo nghĩ là bọn Đồng Việt đã quay lại nên cô nghiêng đầu nói: "Ê, các cậu..."

Nhưng động tác chợt dừng lại, lời nói cũng nghẹn trong cổ họng.

Người đứng bên cạnh là Nguyên Dã.

Cậu giơ tay dễ dàng với tới phần trên cùng của bảng.

Cậu không nhìn cô, cũng không nói gì, hoàn toàn tập trung lau bảng.

Từ vị trí của Xuân Tảo, cô thấy được đằng sau sống mũi thẳng tắp của cậu là bầu trời hoàng hôn bị các tòa nhà cao tầng và hành lang chia cắt.

Tựa như bức tranh thủy mặc với gam màu ấm áp, yên bình.

Nhìn lâu một chút sẽ cảm thấy hơi thở bị cướp mất.

Trái tim Xuân Tảo chưa bao giờ đập nhanh thế này, như thể bị thế lực vô hình nào đó siết chặt.

Chỉ với vài động tác, khu vực của Đồng Việt đã được cậu lau sạch, lúc này cậu mới cúi đầu nhìn cô, đôi mắt ngược sáng càng thêm đen nhánh.

Xuân Tảo nhanh chóng dời mắt.

Cô nhận ra tay phải của mình vẫn đang cầm giẻ lau đặt trên bảng, lâu không động đậy.

Xuân Tảo vội buông xuống, suy nghĩ cách mở lời với cậu.

Nhưng thiếu niên đã lên tiếng trước.

"Cho tôi đi nhờ."

Trong hành lang tràn ngập bóng người qua lại, cậu nói với giọng chỉ hai người nghe thấy. "Nếu không thì tôi không thể giúp cậu được." Cậu chỉ vào phía trên đầu Xuân Tảo.

"À... Được." Xuân Tảo phản ứng lại, bước hai bước sang bên phải, nhường chỗ.

Cậu tiến về phía cô.

Gần hơn lúc nãy.

Nếu cô giơ tay chắc chắn sẽ chạm phải người của cậu; nhưng nếu lùi lại, hẳn là cậu sẽ cảm thấy cô đang né mình.

Xuân Tảo ngây người đứng bất động, lo lắng không thôi.

Cánh tay trên cao vẫn đang vung vẩy mạnh, cả ống tay áo lẫn vạt áo đồng phục trắng tinh của cậu đều khẽ rung động theo. Mặc dù có rất nhiều thứ không thể bỏ qua, ánh mắt của cô vẫn chẳng tìm được nơi nghỉ ngơi.

Cuối cùng, cô nhìn xuống vị trí dưới, nơi vừa bị cô ấn hồi lâu.

Ở đó có một vết ẩm nhỏ màu đen, nhìn kỹ không khác gì hình trái tim.

Xuân Tảo giật mình, nhanh chóng ngước mắt quan sát Nguyên Dã. Xác nhận cậu không chú ý đến chỗ này, cô mới đưa tay trái lên, lau nhẹ hai cái một cách tự nhiên nhất có thể, làm cho hình dáng kia hoàn toàn biến mất. 

Bình Luận (0)
Comment