Xuân Tảo không lạ gì người bên ngoài đó.
Chính xác hơn, trong trường trung học của cô, hầu hết học sinh đều không lạ gì cậu.
Ban đầu ở trường, Xuân Tảo không thể nhớ được tên thật của cậu.
Mãi đến tháng thứ hai sau khi vào Nghi trung, lúc cô lên cầu thang với bạn, cô bạn vốn đang nói chuyện rôm rả bỗng im bặt, dùng khuỷu tay huých liên tục tay cô.
Xuân Tảo nghi hoặc liếc nhìn bạn, chỉ thấy cô ấy khẽ nhắc: “Đừng nhìn tớ! Nhìn phía trước kìa!”
Xuân Tảo quay đầu lại, thấy một nhóm nam sinh đi cùng nhau.
Đó là lần đầu tiên Xuân Tảo thấy sự khác biệt giữa người với người.
Cùng mặc đồng phục trắng xanh, mọi người đều như những hộp sữa nhàu nhĩ, chỉ có cậu như một ly nước soda pha thêm siro xanh cam và sữa chua trong ngày hè, nụ cười tự phát sáng như có bộ lọc.
Chẳng trách bạn cô sau khi đi ngang qua còn phải ngoái đầu nhìn chăm chú, ánh mắt khó rời.
Đợi nam sinh đi khuất, cô ấy lập tức kề sát Xuân Tảo tìm sự đồng tình: “Đẹp trai phải không?”
Xuân Tảo hỏi: “Cậu ấy là ai vậy?”
Bạn cô ngạc nhiên: “Cậu không biết sao?”
Xuân Tảo nhìn cô: “Không biết có gì lạ đâu?”
Bạn cô đáp: “Đó là Nguyên Dã đấy!”
Lúc này Xuân Tảo mới hiểu.
Trong khối luôn có vài cái tên được nữ sinh truyền tai nhau, mỗi lần nhắc đến đều khiến mọi người xôn xao, hiểu ý mà không cần nói. Những cái tên đó đại diện cho một số nam sinh sở hữu ngoại hình nổi bật.
Nguyên Dã là một trong số đó.
Hơn nữa cậu còn rất “toàn diện”.
Nếu xếp hạng cũng được chia thành cấp bậc, thì cậu luôn tuyệt đối ở hàng top. Sau thi học kỳ, ảnh kèm tên cậu chắc chắn xuất hiện vị trí đầu trên bảng xếp hạng. Mới đầu, còn có một số nữ sinh tụ tập xem, chụp lén, nhưng sau này mọi người đã quen, liếc qua một cái rồi không để ý. Chỉ khi tình cờ gặp mặt, họ mới cố tỏ ra điềm tĩnh, mặt đỏ tim đập. Xuân Tảo cũng không ít lần nhìn thấy bức ảnh thẻ nền xanh của cậu, một khuôn mặt đẹp đến mức khó quên. Tuy nhiên, vì cậu xuất hiện quá nhiều, nụ cười thuần khiết không thay đổi của thiếu niên dần trở nên kiêu ngạo và khó chịu.
Ngoài việc thỉnh thoảng gặp ở hành lang hoặc nghe bạn bè nhắc đến, Xuân Tảo không có điểm giao thoa nào với cậu.
Nếu phải kể một điểm thì đó là, họ từng cùng xuất hiện trên bảng xếp hạng vài lần.
Trong mỗi trường trung học, luôn có một nhóm học sinh không biết mệt mỏi “xâm chiếm” bảng xếp hạng, kỳ thi nào cũng ngập tràn khói lửa vô hình, qua một hồi đấu đá, các vị trí sẽ sắp xếp theo thành tích. Sau khi phân lớp, Xuân Tảo không còn tham gia vào cuộc đại chiến nữa mà chuyển sang “chiến tuyến” khác, một đỉnh núi khác.
Giữa những học sinh giỏi không thể tránh khỏi việc ganh đua, thách thức quyền lực, mơ ước đánh bại, lật đổ, thay thế.
Xuân Tảo từng không biết lượng sức mình.
Đáng tiếc điểm số của Nguyên Dã ổn định như khí quyển tầng bình lưu, giả thuyết về việc học lệch môn hoàn toàn không đúng với cậu. Cậu là đại diện tiêu biểu nhất cho sự phát triển toàn diện đức trí thể mỹ lao trong mắt các thầy cô. Xuân Tảo không thể nào quên, trong cuộc chạy 100m ở hội thể thao lớp 10, thiếu niên như một con báo tuyết uyển chuyển phóng qua thảo nguyên. Tại vạch đích, các nam sinh vây quanh cậu, rồi nâng cao lên; tiếng hò reo của nữ sinh suýt làm vỡ màng nhĩ.
—
Trằn trọc 15 phút, sau khi xác nhận bên ngoài không ai, Xuân Tảo mới nhanh chóng bước ra khỏi cửa, giải quyết nhu cầu cấp thiết bị dồn nén.
Ra khỏi vệ sinh, cửa phòng bên đã trở lại trạng thái cũ – khiến người ta khó tránh khỏi nghi ngờ, sự xuất hiện của nam sinh vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nhưng sau khi thấy đôi giày thể thao trắng to như thuyền trên kệ giày, giả thuyết của Xuân Tảo lập tức bị lật đổ.
Nguyên Dã thật sự dọn đến đây.
Và chỉ cách cô một bức tường.
Xuân Tảo lật người về phía trong giường, vô thức nhìn chằm chằm vào cuốn lịch trên tường mà ngẩn ngơ, ngày mai phải đi báo danh, hành trình mới sau khi phân ban sắp bắt đầu, ông trời lại tặng cô một món quà khai giảng bất ngờ.
Thái độ của người bạn cùng phòng mới chắc chắn là thân thiện, nhưng cô không giỏi đối phó với những mối quan hệ từ trên trời rơi xuống.
Chẳng hạn như tối nay, phản ứng và hành động của cô khá tệ, như đối với khách không mời mà đến, mỗi phút giây đều thật phiền phức.
Có vẻ không nên như vậy.
Nhưng đã như vậy rồi thì cũng chẳng có cách nào.
Xuân Tảo không nghĩ nữa, mí mắt dần díp lại.
…
Hôm sau, Xuân Tảo như thường lệ được mẹ đánh thức.
Vừa ngồi dậy, Xuân Sơ Trân đã dựa vào đầu giường, vẻ mặt bí ẩn: “Mẹ thấy cậu trai bên cạnh rồi.”
Xuân Tảo bỏ qua cuộc gặp gỡ tình cờ tối qua, giả vờ không biết gì: “Trông thế nào ạ?”
Xuân Sơ Trân nói: “Cao cao gầy gầy, trông cũng được đấy, giống bố cậu ấy, còn chào hỏi mẹ nữa.”
Xuân Tảo nhìn về phía cửa: “Cậu ta đâu rồi ạ?”
Xuân Sơ Trân nói: “Về phòng rồi. Mẹ vừa dậy được một lúc cậu ấy đã ra ngoài, về còn mang cho chúng ta hai hộp điểm tâm.”
Xuân Tảo vuốt lại mái tóc rối sau giấc ngủ: “Cậu ta lịch sự vậy ạ?”
“Đúng vậy, cứ gọi dì ngọt như mía lùi, không nhận cũng không được,” Xuân Sơ Trân lẩm bẩm không cam lòng, lại nhíu mày bổ sung: “Hơn nữa, cậu ấy ở một mình.”
Xuân Tảo kinh ngạc: “Hả?”
Xuân Sơ Trân hạ giọng xuống mức thấp nhất: “Mẹ có hỏi cậu ấy, mẹ nói phụ huynh đâu, chiều đến không, cậu ấy bảo ở một mình.”
Xuân Tảo hỏi: “Không có người đi kèm học ạ?”
“Có vẻ vậy,” Xuân Sơ Trân khịt mũi: “Mẹ đã nói rồi nhà có đứa nhỏ làm sao mà lo được cho đứa lớn. Nhưng cậu ấy cũng không có ông bà ngoại nội gì cả, bố mẹ trông cũng không lớn tuổi lắm.”
Bà cảm thán: “Mới bằng tuổi con, làm sao mà tự chăm sóc bản thân tốt được?”
Xuân Tảo im lặng. Lúc này cô không biết phải nói gì, có lẽ vì đã quen với sự chăm sóc tỉ mỉ của mẹ, trong lòng cô dâng lên chút thương cảm.
Còn có một chút, ghen tị không đúng lúc.
Thay xong đồng phục, tóc mái của Xuân Tảo vẫn cứng đầu giữ nguyên hình dáng, như mấy cái mầm non không an phận. Cô đưa tay giữ lấy, giả vờ không để ý đi ra ngoài.
Phòng khách rất yên tĩnh, không thấy một ai, lúc này Xuân Tảo mới thả lỏng thần kinh.
Ra khỏi phòng tắm, mẹ đã bày hai bát cháo trắng nóng hổi lên bàn, bên cạnh là bánh bao và xíu mại vừa hâm nóng, chắc là điểm tâm mà “người hàng xóm mới” của họ mua về.
Còn cửa phòng của người cung cấp điểm tâm mở toang, ánh sáng trắng xóa chiếu ra, mờ ảo.
Xuân Tảo không nhìn thêm nữa, ngồi xuống bên bàn.
Xuân Sơ Trân bưng trứng rán từ nhà bếp ra. Cuối năm ngoái bà học được cách làm “trứng ốp la” trên ứng dụng công thức nấu ăn, thành phẩm không thua kém nhà hàng bên ngoài. Từ khi được con gái khen một lần, cứ có dịp là trổ tài trong bữa sáng.
Xuân Tảo chú ý thấy trong đĩa xếp hai lát trứng rán, từ chối trước: “Nói trước nhé, hai cái con ăn không hết đâu.”
“Ai cho con ăn?” Xuân Sơ Trân vừa nói vừa đi.
Dừng lại trước cửa phòng Nguyên Dã, bà ấy thò đầu vào không chút khách sáo: “Này, ra ăn sáng cùng bọn dì đi.”
“Dì ơi, cháu ăn ngoài rồi ạ.” Giọng trong trẻo của nam sinh vọng ra từ sau vách tường, không cao không thấp.
Xuân Sơ Trân khuyên: “Ăn thêm chút đi. Cháu mua nhiều thế, bọn dì ăn không hết, vừa hay dì nấu nhiều cháo, cháu ra uống một chút.”
Trong phòng im lặng một lát, nam sinh đồng ý: “Vậy cảm ơn dì ạ.”
Để tránh lúc sau chia đồ ăn rắc rối, Xuân Tảo lập tức gắp miếng trứng trên đĩa vào bát của mình, cúi đầu ăn.
Cô cố gắng tỏ ra tập trung, nhưng ánh mắt vẫn luôn lén nhìn xung quanh.
Bàn ăn chung trong nhà thuê đơn giản, là loại bàn gỗ thông phổ biến nhất, hình chữ nhật, chỉ đủ cho sáu người ngồi.
Thiếu niên đi đến ngồi đối diện cô.
Vì là ngày báo danh, cậu không mặc đồng phục mà vẫn mặc chiếc áo thun trắng như tối qua.
Bát cháo ở giữa bàn được Xuân Tảo chuyển sang một bên, đặt trước mặt cậu.
“Cậu ăn cái này nhé, nếu không đủ thì nói tôi, trong nồi còn.” Xuân Tảo nói với giọng rất nhiệt tình.
Thiếu niên lại cảm ơn cô.
Mẹ cô dọn sạch bát cháo rồi mang vào bếp, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh. Cả bàn chỉ còn lại tiếng chén đũa va vào nhau, âm thanh nhỏ nhẹ nhưng không khỏi có chút ngượng ngùng.
Xuân Tảo không thể thoải mái ăn uống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, những cơn sóng lớn trước kia cũng chỉ còn lại cảm giác nuốt chửng không dứt.
Cô gần như không thể tiếp tục quan sát người đối diện, huống chi là bắt chuyện.
May mà không lâu sau, mẹ Xuân lên tiếng, phá vỡ không khí im lặng, hỏi cậu tên gì.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn: “Nguyên Dã.”
“Nguyên Dã? Dã trong hoang dã à?”
“Nguyên trong nguyên bản, Dã trong từ ‘dã’ của chữ ‘cũng.’*”
*Tên na9: 原也
“Ồ, là hai chữ đó à.” mẹ Xuân tỉnh ngộ, dùng đũa chỉ vào mình: “Dì là Xuân, Xuân của mùa xuân, sau này gọi dì là dì Xuân nhé.”
Thiếu niên gật đầu.
Mẹ Xuân lại chuyển sang nói về Xuân Tảo: “Đây là con gái dì, chắc hai đứa học cùng năm đúng không? Con bé học lớp ba, còn cháu học lớp mấy?”
Thiếu niên nghe xong, nhẹ nhàng đặt đũa xuống, tạo vẻ như đang chuẩn bị lắng nghe những gì bà nói.
Mẹ Xuân bất ngờ trước thái độ lễ phép của cậu: “Hả? Ăn đi chứ.”
Thiếu niên không tiếp tục cầm đũa, chỉ đáp: “Cháu học lớp một.”
“Lớp một?” Chỉ cần nói đến chuyện học và trường, Mẹ Xuân lại không thể kiềm chế, tò mò hỏi tiếp: “Lớp một là lớp chuyên toán phải không?”
“Vâng.”
Rồi bà lại tiếp tục nói những chuyện mà bà nghe ngóng được từ chủ nhà: “Chắc cháu cũng từng đoạt huy chương vàng trong các kỳ thi Olympic phải không? Chắc chắn được tuyển thẳng vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại rồi…”
“Mẹ—-”
Xuân Tảo không thể chịu đựng được nữa, cắt ngang.
Mẹ Xuân ngạc nhiên, quay sang nhìn con gái: “Sao vậy?”
Xuân Tảo vốn đã không thích mẹ mình nói chuyện mãi không thôi, giờ lại càng cảm thấy khó chịu, tâm trạng không vui: “Mẹ gọi người tới ăn mà không để người ta ăn yên à?”
Mẹ Xuân phản ứng lại, im lặng hai giây rồi ngượng ngùng cười: “Được rồi, được rồi,” bà nhanh chóng đổi cách gọi, “Nguyên Dã, cháu ăn đi, dì chỉ thấy hai đứa học cùng năm, muốn hỏi chút thôi, cháu đừng để ý.”
“Không sao đâu, dì,” Thiếu niên đáp với giọng điềm tĩnh, rồi trả lời những câu hỏi bị cắt ngang vừa rồi: “Cháu không được tuyển thẳng, vẫn phải tham gia kỳ thi đại học.”
Vừa rồi tức giận, Xuân Tảo đã ngẩng đầu cao, muốn phản bác lại mẹ bằng giọng mạnh mẽ. Nhưng khi cô quay lại, ánh mắt của người đối diện lại đụng phải mắt cô.
Thiếu niên cười nhẹ bên môi — vẫn là nụ cười tự nhiên và chân thành như tối qua, đôi mắt đen trắng rõ ràng dường như đang cảm ơn cô.
Xuân Tảo cảm thấy mặt mình nóng lên, vội vàng cười lại một cách lễ phép.
Sau đó cô cúi đầu, tiếp tục múc cháo trắng trước mặt.
…
Vừa nhét túi bút và tài liệu vào balo, Xuân Tảo vẫn mải nghĩ về nụ cười vụng về lúc nãy của mình, càng nghĩ càng không dám nhớ lại, vội vàng lắc đầu xóa đi hình ảnh đó.
Cô và bạn là Đồng Việt hẹn gặp nhau ở cửa hàng văn phòng phẩm bên ngoài khu chung cư. Sau gần nửa tháng không gặp, hai người bạn thân có rất nhiều chuyện để nói, đặc biệt là Đồng Việt, người vừa đi du lịch mười ngày và tăng hẳn năm cân*, đang theo chế độ ăn uống lành mạnh, than thở đến mức có thể viết thành một bài văn dài cả nghìn chữ khuyên người ta bỏ cuộc.
*1 cân = 0,5kg
“Lần sau chúng ta cùng đi chơi nhé, cậu nhớ cản tớ lại. Bố mẹ tớ lúc nào cũng bảo tớ thích ăn gì thì ăn nhiều vào.” Đồng Việt nhăn nhó nhấm nháp bánh quy, khuôn mặt trông khổ sở chẳng khác nào đang ăn rau sống.
Xuân Tảo nói đùa: “Cậu phải hỏi Xuân phu nhân xem có đồng ý không đã.”
Đồng Việt tức giận nói: “Mẹ cậu đúng là! Cậu học giỏi như vậy, nghỉ hè còn bắt cậu ở nhà, bài tập cũng không nhiều đến mức không làm xong.”
Xuân Tảo liếc cô một cái: “Cậu làm xong chưa?”
“…” Đồng Việt im lặng, ngượng ngùng: “May là nhờ có cậu.”
Cô bẻ một miếng bánh quy, đưa cho Xuân Tảo: “Này, đáp án đặc biệt của tớ, ăn đi để đỡ buồn.”
“Thôi đi,” Xuân Tảo lắc đầu: “Tớ ăn sáng no rồi. Còn cậu, đừng bị hạ đường huyết nữa nhé.”
…
Xuyên qua con ngõ nhỏ cũ kỹ tràn ngập hơi thở của cuộc sống thường nhật là đến những tòa cao ốc lộng lẫy và khu thương mại sầm uất. Hàng ngàn ô cửa sổ phô bày dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo dưới ánh nắng, mà nằm giữa đó có ngôi trường Nghi trung đã trăm năm tuổi. Tòa nhà mang gam màu trắng đỏ làm chủ đạo, giống như viên ngọc mã não hai màu trên chiếc vương miện vàng bạc, không vướng bụi trần, trường tồn theo năm tháng.
Đồng Việt là người lạc quan, lúc nào cũng vui vẻ, tâm trạng đi học không giống như viếng đám tang
Cô nhảy nhót, khắp người phát ra tiếng leng keng.
Xuân Tảo có chút ngưỡng mộ người bạn này. Ngưỡng mộ việc cô ấy có thể treo mọi thứ liên quan đến Disney trên balo, từ StellaLou* đến CookieAnn* hay LinaBell*. Dù là ăn uống thỏa thích hay ăn kiêng, bố mẹ cô ấy đều không để ý. Cô ấy giống như một cây thông Noel xinh đẹp nhẹ nhàng, luôn rực rỡ ánh hào quang.
*Thứ tự theo liệt kê
Trong lúc phân tâm, đèn giao thông bên kia đường đã từ đỏ chuyển sang xanh, Đồng Việt nhanh chóng kéo cô bước vào dòng người.
—
Lúc này các khối đã trở lại trường, khuôn viên trường học vốn rất đông đúc nhưng vì ánh nắng chói chang như mùa hè, trên đại lộ Hương Chương hầu như không có ai, mọi người đều tránh vào bóng mát ven đường.
Xuân Tảo theo sau Đồng Việt vào lớp.
Trong lớp hầu hết các bạn học đã đến, một số nam sinh tụm lại với nhau, đi ngang qua có thể nghe thấy những từ như “Nike”, “Converse”, có vẻ họ đang nói về đôi giày mới mua. Các nữ sinh thì trò chuyện về các bộ phim hot mùa hè hay những nam thần đẹp trai, rồi cùng nhau la hét giậm chân.
Chỗ ngồi của Xuân Tảo ở phía trong, ngay cạnh cửa sổ hành lang. Cô ngồi vào, mở balo, lấy sách bài tập và tài liệu các môn ra, xếp thành từng loại, sẵn sàng giao cho tổ trưởng.
Chẳng mấy chốc, bạn cùng bàn Lư Tân Nguyệt cũng đã đến, Xuân Tảo ngạc nhiên phát hiện cô ấy đã cắt tóc ngắn đến cằm, hai bên vén ra sau tai, trông rất tươi mới.
“Cậu cắt tóc à?” Xuân Tảo không rời mắt: “Trông rất đẹp đấy.”
Lư Tân Nguyệt để balo xuống, mỉm cười sờ đầu: “Thật à? Tớ cắt tháng trước, lúc mới cắt xong xấu lắm.”
“Không lừa cậu đâu,” Xuân Tảo nhìn qua nhìn lại: “Tớ cũng muốn đi cắt tóc.”
Lư Tân Nguyệt khoanh tay, nghiêm túc nói: “No——! Cắt xong cậu chắc chắn sẽ hối hận. Tớ lúc cắt xong đã khóc mấy ngày, giờ tóc dài lại mới vừa ý chút.”
“Đừng có làm việc ngu ngốc,” Lư Tân Nguyệt chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc: “Tóc cậu hiện tại rất hoàn hảo.”
Xuân Tảo không nói gì nữa.
Cô chỉ nói đùa thôi.
Thay đổi ngoại hình không phải chuyện cô dễ dàng quyết định. Cô để tóc dài vừa phải, luôn buộc đuôi ngựa, có mái tóc — là loại mái Hàn thịnh hành vài năm gần đây*, không quá dày, có thể nhẹ nhàng che đi cái trán hơi cao. Lúc học cấp hai, cô luôn buộc kiểu tóc mà các bà mẹ thích**, mãi đến khi thi xong tuyển sinh trung học phổ thông, nhờ giấy báo nhập học của Nghi trung nên cô mới có quyền yêu cầu mẹ thay đổi kiểu tóc. Nhưng hôm cô đi cắt tóc, Xuân Sơ Trân vẫn đi theo giám sát cả quá trình, Xuân Tảo không dám trực tiếp nói ra yêu cầu, chỉ có thể rất nhẹ nhàng bày tỏ, may mà thợ cắt “get” được và cho cô một kết quả khá ưng.
*t cũng để mái Pháp mỗi tội phần mái dày quãi
**là cái kiểu buộc hết tóc ra phía sau ấy
Vào chín giờ, không khí bỗng nhiên yên tĩnh, thầy chủ nhiệm vào lớp đúng giờ.
Sau một bài phát biểu khai giảng không có gì đặc biệt, các tổ trưởng bắt đầu thu bài tập hè, một số nam sinh lông bông bị chỉ định đi thư viện chuyển sách học kỳ mới cho tất cả học sinh. Lư Tân Nguyệt cùng Xuân Tảo mang hai đống tài liệu tiếng Anh lên tầng hai, phòng làm việc mới của giáo viên tổ lớp 10 nằm ở đó.
Hai cô gái vừa nói vừa cười, khi cách cửa một mét đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Lư Tân Nguyệt có nỗi sợ bẩm sinh với phòng làm việc của giáo viên, cô đưa đống tài liệu trong tay lại cho Xuân Tảo: “Chỉ giúp cậu đến đây thôi.”
Xuân Tảo mỉm cười cảm ơn và tạm biệt, chân trái vừa vào cửa, cô bước chậm lại.
Bởi vì cô thoáng nhìn thấy một bóng dáng cực kỳ nổi bật, đứng cạnh thầy giáo trung niên ở hàng ghế thứ ba bên trái.
Giáo viên tiếng Anh của cô cách bọn họ một lối đi nhỏ, cúi đầu làm việc, chỉ có chỉ có mái tóc búi cao được kẹp bằng một chiếc kẹp tóc màu trà sữa lộ ra ngoài.
Phòng làm việc khá lạnh, trái ngược với cái nóng ngoài trời làm Xuân Tảo nổi da gà, ôm chặt bài thi trong ngực bước tới.
Thầy giáo nói không ngừng, sắc mặt nghiêm nghị.
Còn thiếu niên không hề động đậy, đứng nghiêng người, trông như một thanh kiếm được rèn luyện từ ngọn lửa trắng trong ánh sáng mờ ảo.
Cậu đã làm sai chuyện gì vậy?
Xuân Tảo, người không bao giờ gây rắc rối cho giáo viên cũng không thích bị giáo viên làm phiền, cảm thấy tò mò.
Cô cố gắng đi sang một bên, tránh xa “chiến trường”.
Khi dừng lại bên bàn của giáo viên tiếng Anh, Xuân Tảo chào hỏi.
Cô giáo mỉm cười cảm ơn, bắt đầu sắp xếp bàn làm việc của mình, dọn ra một khoảng trống đặt tài liệu.
Xuân Tảo thất thần đứng đợi.
Lúc này Nguyên Dã ở ngay phía sau, cách cô chưa đầy nửa mét, lưng đối lưng
Sự tò mò tiếp tục dâng lên, Xuân Tảo không thể không nín thở, vô tình nghe lén cuộc trò chuyện của họ.
Hóa ra Nguyên Dã không bị phê bình, dù thầy giáo nói lớn và trông khá tức giận nhưng giọng điệu lại không có vẻ khó chịu, trái lại, còn có chút khuyên bảo.
Trong cuộc trò chuyện có nhắc đến “Chương trình mạnh mẽ” và “Chỉ thiếu chút nữa”, có vẻ liên quan đến cuộc thi.
Thiếu niên từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Khi Xuân Tảo đặt bài thi xuống, cuộc trò chuyện giữa thầy và trò dường như đã đến hồi kết.
Thầy giáo hỏi lại lần cuối cùng: “Tôi hỏi lại cậu lần nữa, cậu thật sự không tham gia sao?”
“Vâng, em đã quyết định rồi,” giọng cậu bình tĩnh, không do dự: “Xin hỏi em có thể quay lại lớp được không?”