Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 36

Hiếm khi Xuân Tảo có những khoảnh khắc thẳng thắn như vậy, từ nhỏ cô đã là người hướng nội kín đáo, cách cô đối nhân xử thế cũng thiên về tình cảm hơn là biểu đạt trực tiếp.

Cô thừa nhận tối nay mình hơi chậm hiểu, chủ yếu bởi Triệu Dục Ninh xuất hiện chẳng khiến cô liên tưởng ngay đến "quan hệ nam nữ", nên không kịp nhận ra và phản trước hành động khác thường của Nguyên Dã.

Hơn nữa, trong tiềm thức cô luôn tồn tại một bức tường vô hình, y hệt nàng công chúa tóc mây sống trên tòa tháp cao, chưa từng mong đợi ai leo lên cứu mình, càng không thể tự ngu ngốc đẩy bản thân vào nguy hiểm mà nhảy xuống.

Do đó, khi có người đứng dưới tháp gọi cô, cho cô thấy đóa hoa cùng dâu tây bên ngoài thế giới, còn cả ngày nghỉ cùng bài hát, cô sẽ vui mừng, sẽ vô phương kiềm chế sự thu hút, nhưng đồng thời kèm theo chút do dự với ích kỷ, âm thầm cất giữ niềm may mắn nhỏ nhoi. Chỉ cần không vi phạm lời nguyền của mụ phù thủy, cô vẫn nằm ở vùng an toàn, tòa tháp thân thuộc chả bao giờ lung lay hay sụp đổ.

Cô thích Nguyên Dã. Rất thích. Kiểu thích mà cô chưa từng trải qua.

Tuy nhiên cô không có cách nào bày tỏ, sau đó thì sao, yêu đương ư?

Liệu người chịu mọi quản thúc, sợ đầu sợ đuôi như cô làm được không?

Vì thế lúc trả lời tin nhắn kia, cô nằm trên giường, toàn thân chìm trong đạo nghĩa không được chùn bước mà đầy mâu thuẫn, bởi lẽ cô chẳng dám trực tiếp thừa nhận: Nguyên Dã, em thích anh*.

*thật ra t kbt nên để xưng hô cũ là cậu-tớ hay để anh-em, nhưng mà theo t thì đây tính là lời tỏ tình (trong suy nghĩ) của Tảo Tảo rồi với cả việc cô nhắn cái tin kia cũng gián tiếp bày tỏ tình cảm nên sẽ để anh-em, đoạn dưới t cũng thay bằng anh-em nhé

Giống bạn cô, không chút kiêng dè,

Cô chỉ đành khẳng định với cậu rằng trong mắt cô, cậu khác biệt. Khác biệt với bất kỳ kẻ khác. Cậu là người độc nhất, duy nhất, không thể thay thế.

Đấy là đáp án dũng cảm nhất bây giờ cô có thể đưa.

Khung chat im lặng hồi lâu.

Cô không chắc liệu Nguyên Dã đã xem tin nhắn ấy chưa, hay câu trả lời quá mạnh bạo của cô khiến cậu sợ hãi, không biết lập tức phản hồi thế nào.

Xuân Tảo nhìn chằm chằm màn hình năm phút, cuối cùng bên kia cũng có động tĩnh.

Rất thẳng thắn.

Nguyên Dã: Tối mai tan học, anh đến lớp em đợi.

Xuân Tảo gập một bên gối, cúi mặt vào cười.

Cười xong, cô lại muốn giảm sự nhiệt tình của đối phương, thực sự việc này vô cùng lố bịch: Không được.

Quả nhiên người bị từ chối: ?

Xuân Tảo ho khan một tiếng, nhượng bộ: Ở đầu ngõ, cột đèn thứ hai, sau này nếu em đến trước thì đợi anh, nếu anh đến trước thì đợi em, bọn mình cùng về nhà.

Trả lời xong, cô giấu điện thoại dưới chăn, không dám đọc tin đáp của Nguyên Dã, không dám đoán cậu sẽ đồng ý hay từ chối.

Chưa kể, mặt cô đã nóng như chảo rán trứng.

Đồng thời nhịp tim tăng vọt.

Hít một hơi thật sâu, cô lấy điện thoại, thấy cậu hồi âm sau vài giây.

Chỉ một chữ: Được.

Xuân Tảo cong mắt, tuyên bố thêm: Đến dưới tầng, bọn mình tách nhau lên, em sợ Xuân phu nhân hỏi nhiều.

Cậu vẫn: Được.

Ngoài "được" ra, cậu không thể nói gì khác sao?

Cho nên cô nhắn hỏi y đúc: Ngoài "được" ra, anh có thể nói gì khác không?

Nguyên Dã: Ok.

Nguyên Dã: Không vấn đề.

Nguyên Dã: Không ý kiến.

Nguyên Dã: Đồng ý vô điều kiện.

Nguyên Dã: Đều là việc anh nên làm.

Nguyên Dã: Tất cả theo ý em.

Xuân Tảo đọc từng câu từng chữ một, mặt cười đến tê dại, sợ rằng nếu nói chuyện tiếp sẽ 100% khỏi ngủ mất, đành cố gắng tĩnh tâm — được rồi, căn bản không thể tĩnh tâm, vậy thì chúc ngủ ngon trước, tạm dừng nút rung động đang nháy điên cuồng.

Xuân Tảo: Chúc ngủ ngon, em đi ngủ đây.

Nguyên Dã: Chúc ngủ ngon.

Nhưng sao có thể nói mỗi câu "Chúc ngủ ngon" là yên giấc được, Nguyên Dã ngồi bên bàn học, lướt lại đoạn chat tối nay không biết bao nhiêu lần, cuối cùng dừng ở lời dặn dò dịu dàng của Xuân Tảo, "bọn mình cùng về nhà".

Cậu rất chắc chắn, đây là đêm tuyệt vời nhất suốt mấy năm qua, cảm giác vui sướng ngập tràn phá tan cửa sổ căn phòng, cơ mà ngoài "được" ra cậu còn có thể nói gì khác nữa.

Thật khó xử.

Chẳng cần nghi ngờ.

Nguyên Dã mất ngủ. Rạng sáng, nằm trên giường, thỉnh thoảng cậu phải mở điện thoại xác nhận đó không phải ảo giác, cũng không phải giấc mơ một lần.

Thực sự trằn trọc vô cùng, liền bật dậy hoàn thành đống đề IMO đã cất kỹ, khóe miệng mỉm cười, làm nửa bộ đề xong mới ba giờ.

Từ lúc nào ban đêm dài thế.

Lại liếc nhìn bức tường trắng bất động, cô ngủ chưa? Hẳn là ngủ rồi, mai vẫn còn đi học mà, việc thiếu ngủ nên để mình cậu chịu thôi.

Gần năm giờ, rốt cuộc bản năng sinh học cũng đánh bại dopamine, xuất hiện một chút buồn ngủ, Nguyên Dã đặt chuông báo thức nửa tiếng, 5:30, thời điểm Xuân Tảo thường tỉnh.

Đúng giờ rời phòng, Xuân Sơ Trân đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu, giật mình trước tinh thần sảng khoái* của thiếu niên.

*raw: 神清气爽 (thần thanh khí sảng)

"Hôm nay cháu dậy sớm thế?"

Nguyên Dã: "Không ngủ được ạ."

Xuân Sơ Trân nhíu mày, cảm thấy câu trả lời này quen thuộc đến lạ.

Đương nhiên Xuân Tảo cũng chả ngủ ngon, nhưng khác vị láng giềng gần như không ngủ. Gần hai giờ, cô bất đắc dĩ lên mạng tra phương pháp thiền ngủ, mới thành công đưa mình vào giấc mộng cam đào đẹp đẽ.

Sáng nay, như thường lệ, Xuân Tảo ăn sáng, Nguyên Dã ra ngoài.

Mọi thứ thoạt bình thường.

Lại lệch hướng toàn bộ, hoặc nói đúng hơn, câu chuyện bước sang trang mới, trời đất rực rỡ.

Vừa tới lớp, Nguyên Dã bị bàn cùng bàn và những người xung quanh đồng loạt nhìn chằm chằm, thậm chí còn ám muội nhướng mày. Cậu dừng chân: "Các cậu không sao chứ? Parkinson à?"

Đồ Văn Vĩ nhường chỗ cho cậu, ném một câu: "Dã ca, không ngờ cậu giấu kín ghê."

Nguyên Dã lập tức đoán ra nguyên nhân khiến họ sáng sớm đã phát điên, im lặng liếc vị trí Triệu Dục Ninh.

Rõ ràng mọi người không định dễ dàng buông tha cậu nhanh vậy, Hứa Thụ Châu nhe răng bắt đầu rap: "Yoyo là ai, yoyo yêu rồi."

Lông mày Nguyên Dã giật giật: "Ai yêu?"

"Xuân Tảo?" Đồ Văn Vĩ đắc chí đánh con át chủ bài.

Nguyên Dã vội thu lại biểu cảm: "Cảnh cáo cậu, đừng nói bậy."

Đồ Văn Vĩ che miệng, giở giọng nhõng nhẽo: "Ồ ồ ồ được được được, không yêu đương, chỉ sống chung thôi."

Nguyên Dã: "..."

Làm sao bây giờ?

Cái giá cho sự trẻ trâu bốc đồng của mình.

Nằm im nghe chế giễu.

Có điều khá tốt, cả lớp 1, xem người nào mù dám tiếp cận Xuân Tảo nữa.

Giáo viên tiếng anh đến lớp kiểm tra truy bài buổi sáng, giữa tiếng đọc sách râm ran, Đồ Văn Vĩ tranh thủ nói thầm với cậu: Tớ đã nói tớ có hỏa nhãn kim tinh mà."

Nguyên Dã liếc cậu ấy: "Cái gì?"

"Lần xem bảng trước, cậu nói, tớ đoán chuẩn không? Trực giác đàn ông đó."

Nguyên Dã khẽ cười: "Không tiện đánh giá."

"Sao lại không tiện đánh giá?"

"Nửa ngu nửa may."

"Là cậu tự tỏ vẻ huyền bí, không thừa nhận sớm được à."

Thừa nhận sớm kiểu gì. Nguyên Dã thấy rất oan ức, cô không nói rõ thì sao cậu dám công khai? Mỗi tội chưa nghĩ tới việc tin tức lan nhanh thế, mới qua một đêm mà cả lớp đã biết hết. Cậu cau mày: "Các cậu biết thế nào?"

"Tớ đọc trong nhóm chat game." Đồ Văn Vĩ hạ giọng.

Nguyên Dã bắt trúng trọng điểm: "Các cậu còn có nhóm chat tớ không biết hả?"

"Cậu quá pro, đôi lúc không muốn chơi với cậu."

"..." Nguyên Dã hỏi: "Nhóm chat nào."

Đồ Văn Vĩ suy nghĩ: "Avatar trống trơn nên không biết đối phương là ai trong lớp mình, theo đuổi Xuân Tảo lớp 3. Nó kể admin là lỡ đá phải tấm sắt, còn bảo đối thủ cạnh tranh là cậu, thậm chí hai người ở chung một khu. Vãi lều! Quá sốc, tối qua tớ định nói cậu rồi, nhưng ngẫm lại nếu nay đến cười nhạo cậu cùng anh em sẽ vui hơn gấp bội."

"Ờ..." Nguyên Dã nhàn nhạt cất tiếng, ít khi không đáp trả.

Đồ Văn Vĩ quyết chừa chút mặt mũi cho cậu, quay sang đọc bài tiếng anh.

Nguyên Dã nhìn cậu: "Tiếp tục đi."

"Tiếp tục gì?"

Tiếp tục buôn chuyện. Nhân vật chính tên tấm sắt thích nghe ấy.

Thôi. Lười hỏi.

"Gửi tớ đoạn chat kia."

"Lêu lêu, xem tâm trạng tớ đã."

"Trưa tớ mời cậu uống nước."

"Chốt."

___

Tin đồn tình ái đang lan nhanh trong nội bộ tạm thời chưa ảnh hưởng người vô tội, lúc này Xuân Tảo vẫn thản nhiên học thuộc thơ cổ, sự thay đổi duy nhất chính là lúc rảnh rỗi sẽ nghĩ về Nguyên Dã nhiều hơn trước, phát sinh ngẫu hứng, ngày càng nghiêm trọng, tới mức bản thân mất kiểm soát cười rất lâu.

Muốn trách chỉ có thể trách lời nói trắng tối qua.

Mỗi khi như vậy, đành đổ "tương tâm tư" mật ngọt vào lại bình, đóng chặt nắp gỗ, mạnh mẽ phong ấn kín.

Tiết thể dục buổi sáng, Xuân Tảo phát hiện điểm khác thường.

Vì cứ lần nào đội ngũ lớp 1 ngang qua lớp cô, hay chính xác là ngang qua cô, liền vang lên vài tiếng hét không cao nhưng đủ gây chú ý của nam sinh, xen lẫn giọng nói trong trẻo pha chút tức giận của Nguyên Dã: Ngậm mõm được không?

Xuân Tảo ở giữa đội ngũ, không dám giương mắt xác nhận, đứng bất động, đến nỗi cọng lông mi cũng chẳng nhúc nhích.

Đợi đoàn họ hoàn toàn biến mất, cô mới lén cong khóe miệng.

Là một trong những người nắm giữ mạng lưới thông tin toàn khối, Đồng Việt tất nhiên không bỏ lỡ tin tức giật gân này. Có điều cô không muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho người bạn vốn hướng nội, nên không chủ động nhắc.

Hiện tại bị đám khỉ vượn lớp 1 náo loạn, cô sợ Xuân Tảo nghi ngờ mình, vừa tan tập liền giữ cô, hai ngón hướng trời, nói chắc như đinh đóng cột: "Không phải tớ! Chuyện của cậu với Nguyên Dã, tớ thề tớ không hé lộ!"

Xuân Tảo ôn hòa: "Tớ biết không phải cậu."

Đồng Việt phì cười mũi: "Là cái loa Đàm Tiếu."

Xuân Tảo nghĩ tới rồi. Kỳ thật cô có chuẩn bị tâm lý, danh tiếng của Nguyên Dã ở trường không thể ngó lơ. Song, cô còn lo sẽ tạo ảnh hưởng xấu cho cậu, làm cậu bị chấm điểm xã giao thấp, bởi so với cậu, trong mắt người khác, cô chỉ là "con mọt sách", "không đáng kể" và "không ai biết".

Dẫu chuông tan học tối chưa vang, Nguyên Dã đã dọn xong balo, xem đồng hồ cạnh hộp bút vô số lần, Rốt cuộc khi chuông reo đúng thời gian kim đồng hồ chỉ, giáo viên chủ nhiệm vừa bước ra khỏi cửa lớp, cậu lập tức đeo balo đứng dậy.

Ha, cậu cũng có ngày này. Đồ Văn Vĩ cố tình hành hạ cậu, ngồi lì trên ghế không chịu nhúc nhích.

Nguyên Dã đẩy vai trái cậu ấy: "Tránh đường."

Đồ Văn Vĩ xoa xoa: "Làm chi, mát xa à."

Nguyên Dã đá chân ghế cậu ấy một cái.

Hứa Thụ Châu quay đầu, vẻ mặt đau lòng: "Đừng trêu cậu ấy nữa, người ta đang bận đi đón bạn gái đấy."

"Cầu xin tớ đi. Bình thường chảnh lắm mà?"

Nguyên Dã quan sát chiếc ghế trống trên hàng Hứa Thụ Châu, trực tiếp chống tay lên bàn mình nhảy qua. Tiếng động ầm ĩ khiến mấy bạn đang cất sách gần đó giật mình dừng tay, trố mắt nhìn.

"Tớ phục." Đồ Văn Vĩ kinh hãi há hốc mồm, lẩm bẩm dõi theo bóng lưng cậu.

Rời cửa lớp, Nguyên Dã liếc phía lớp 3 đông nghịt người, rồi xuống bậc thang.

Dưới ánh hoàng hôn, mái tóc đen nháy của thiếu niên bay phấp phới trong gió, xuyên qua tán cây long não xum xuê lá, đương nhiên không cần đến chỗ gửi xe nữa, vì hôm nay không đạp xe. Chiếc xe địa hình 6000 tệ được nghỉ hưu sớm, chính thức ngừng hoạt động.

Xuân Tảo không muốn biểu hiện khác ngày thường quá lớn, đồng thời không muốn bị bạn bè khiển trách tội bỏ bạn, mặc dù suốt chặng đường cực kỳ nóng lòng, tâm trí trôi về phương xa, tới cổng trường, trong con ngõ nhỏ, dưới cột đèn thứ hai.

Giả vờ bình tĩnh tạm biệt Đồng Việt ở đầu ngõ, cô nắm chặt hai tay, tăng tốc tiến đến địa điểm hẹn.

Thấy thiếu niên đứng bên vỉa hè không xa, cô không kiềm được mà nở nụ cười.

Đối phương cũng vậy.

Sao có nụ cười đẹp thế nhỉ, dịu dàng, đặc biệt dịu dàng, nhưng chói sáng, làm người ta chẳng thể trực tiếp ngắm cậu một cách bình thường... Xuân Tảo lảng tránh tầm mắt, hít thở sâu, mới dám nhìn lại, phát hiện ánh mắt cậu vẫn dán trên mặt cô, chưa từng tách rời nửa giây.

"Anh tới nhanh vậy?" Dừng chân trước mặt cậu, y hệt lần đầu gặp, vô cớ khó khăn mở lời.

Nguyên Dã trượt từ vỉa hè xuống, phút chốc tiến sát, gần đến mức khiến cô nghẹt thở: "Để anh đợi hả?"

Xuân Tảo cúi đầu, mỉm cười.

Hỏi tiếp: "Xe anh đâu?"

Nguyên Dã nói: "Không đạp."

"Không tiện lắp yên sau. Vô dụng."

Giọng điệu chê bai của cậu khiến Xuân Tảo bật cười, nhận ra mình phản ứng hơi thái quá, cô quay mặt.

Nguyên Dã nhìn theo: "Cười gì thế?"

Xuân Tảo mím môi: "Chỉ là... cảm thấy chiếc xe đạp của anh có chút đáng thương."

Nguyên Dã hừ nhẹ: "Không thương anh à?"

Xuân Tảo liếc cậu: "Tại sao phải thương anh?"

Thiếu niên chìa tay: "Balo." Dù sao sau này việc nặng sẽ chuyển sang đầu cậu tất.

Xuân Tảo ngẩn người, lập tức hiểu ý, ngượng ngùng: "Không cần — cũng không nặng lắm..."

"Đưa đây." Giọng điệu cấm phản kháng, tựa hồ tuyên bố, cậu không nói lần hai.

Xuân Tảo đành cởi balo đưa cậu, không quên nhắc nhở: "Đến cổng tiểu khu nhớ trả em."

"Biết rồi." Nguyên Dã dễ dàng nhận lấy, đổi sang tay khác, tránh để nó ngăn cách hai người.

Thiếu niên thiếu nữ bước song song về góc ngõ quen thuộc, con đường lát gạch in bóng hai người thỉnh thoảng đan vào nhau. Trăng khuyết trên trời như đôi mắt cười hiền hậu, lặng lẽ ngắm nhìn nhân gian.

"Tiết thể dục sáng nay, em nghe thấy mấy bạn nam..." la hét? cổ vũ? đùa giỡn? Lần đầu cao thủ văn học bí từ, không biết nên miêu tả chính xác thế nào.

"Ừ..." Dường như thanh âm Nguyên Dã cũng có chút bực bội, giải thích: "Em đừng quan tâm họ, lũ điên."

Xuân Tảo hỏi: "Trước kia anh gặp chuyện này, họ cũng vậy hả?"

Nguyên Dã: "Chuyện gì?"

Xuân Tảo nghĩ mãi mới ra cách diễn đạt phù hợp, chỉ là hơi xấu hổ: "Dính 'tin đồn tình ái' í?"

Kết quả cậu vội nghiêm túc: " 'Tin đồn tình ái' gì chứ, đừng bẫy anh."

Xuân Tảo cao giọng, bất bình chuyện cậu bỗng dưng gắn tội cô: "Ai bẫy anh?"

Nguyên Dã hạ giọng: "Không có." Lại nhấn mạnh: "Chưa từng có."

Xuân Tảo nói nhỏ: "Tại sao?"

Nguyên Dã: "Trước kia, anh sẽ giải thích."

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hì hì

Khà khà

Ha ha

Bình Luận (0)
Comment