Giới hạn nụ cười của con người một ngày cao nhất là bao nhiêu? Xuân Tảo cảm giác hôm nay mình đã phá vỡ kỷ lục Guinness thế giới. Cô cười khi đánh răng, cười khi rửa mặt, kể cả khi nhìn vào gương, cô vẫn cười.
Cô vỗ nhẹ má, cố gắng điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt, giả vờ bình tĩnh trở về phòng.
Nhưng vừa ngồi xuống, mở sách ra, môi cô không kiềm chế được mà nhếch lên.
Tập trung! Tập trung! Xuân Tảo tự nhủ, lật trang vở mới và viết lại bài văn mai cô giáo sẽ kiểm tra. May thay, cô nhớ hết, bộ não có thể hoạt động bình thường, chưa ngập trong biển hồng.
Có điều... tối nay chẳng còn việc gì nữa...
Cô nhìn cánh cửa đang hé mở, tiếng Xuân Sơ Trân giặt quần áo truyền từ ngoài. Cô bước ra, thò đầu gọi mẹ: "Mẹ ơi, hôm nay con hơi đau đầu, con đi ngủ sớm nhé."
Người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế thấp ngẩng đầu, xoa đôi tay đầy bọt xà phòng, lo lắng hỏi: "Sao lại đau đầu? Có phải do trời lạnh không?"
Xuân Tảo nghe lời mẹ sờ trán: "Không ạ, chắc hơi mệt."
"Vậy thì đi ngủ sớm đi."
"Vâng." Xuân Tảo đáp, rồi đóng cửa.
Cởi chiếc áo len, cô nhanh chóng chui vào chăn kín mít, mở điện thoại, truy cập Q.Q, không đeo tai nghe để nghe nhạc nữa, đề phòng mẹ bất ngờ xuất hiện.
Như tâm linh tương thông, màn hình lập tức xuất hiện tin nhắn hỏi thăm của thiếu niên.
Nguyên Dã: Em không khỏe à?
Xuân Tảo: Sao anh nghe lén người khác nói chuyện?
Nguyên Dã: ? Căn nhà này cách âm không tốt, em không biết hả?
Xuân Tảo thú nhận: Không phải không khỏe, em nói dối mẹ đó.
Nguyên Dã: Ồ.
Nguyên Dã: Tại sao?
Cậu cố tình ư.
Xuân Tảo phật ý cậu: Không lý do, chỉ muốn ngủ sớm thôi.
Nguyên Dã: Được, hôm nay anh cũng ngủ sớm.
Xuân Tảo: Bình thường anh ngủ lúc mấy giờ?
Nguyên Dã: Khoảng 12 giờ đến 12 giờ rưỡi.
Xuân Tảo: Muộn thế, anh làm gì vậy?
Nguyên Dã: Nếu em nói chuyện với anh thì anh sẽ tập trung nói chuyện, còn nếu em không trả lời thì anh sẽ chơi vài ván game.
Xuân Tảo: Cuộc sống về đêm của con trai thường thế à?
Nguyên Dã: Đại khái.
Xuân Tảo cắn môi, hỏi: Bây giờ anh định chơi game không?
Nguyên Dã trả lời: Không.
Lại hỏi: Bây giờ em định đi ngủ không?
Xuân Tảo khẽ cười: Cũng không.
Nguyên Dã: [Ảnh]
Nguyên Dã: 23:20, sắp đến giờ ngủ của em nhỉ?
Xuân Tảo mở ảnh chụp màn hình cậu gửi, là nền khóa màn hình. Cô chú ý đến dòng chữ được xếp dọc bên trong, xoay điện thoại, đọc nội dung, suýt kinh ngạc thét: Anh lấy cái này ở đâu?
Cô còn chẳng nhớ nổi.
Ai ngờ bị cậu nhìn thấy, thậm chí coi như bảo vật.
Nguyên Dã: Em đoán xem.
Nguyên Dã: Giúp em kiếm thêm thu nhập, nhận xíu tiền tip, không quá đáng chứ?
Xuân Tảo giả bộ hào phóng: Cứ thoải mái.
Nguyên Dã: Chỉ cần đoạn kia là được, anh rất hài lòng.
Nguyên Dã: Hỏi thật, em muốn ngủ sớm không?
Xuân Tảo: Anh đang vội chơi game hả?
Nguyên Dã: ?
Nguyên Dã: Không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng giờ giấc sinh hoạt của em.
Chuyện này, là chuyện gì, Xuân Tảo không hỏi kỹ, dù sao... cả hai người đều rõ chuyện mình đang tán gẫu.
Xuân Tảo nghĩ một chút: Nếu bây giờ em đi ngủ thì anh có đi ngủ luôn không?
Nguyên Dã: Tất nhiên.
Xuân Tảo: Vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng giờ giấc sinh hoạt của anh hả?
Nguyên Dã: Chuẩn, từ tối qua đến giờ anh chỉ ngủ được nửa tiếng.
Xuân Tảo không thể tin nổi: Thật á?
Nguyên Dã cũng bất ngờ: Thật sự chả buồn ngủ tí nào.
Xuân Tảo: Anh nên ngủ sớm đi, chớ để hạng nhất toàn khối ngất xỉu ở trường.
Nguyên Dã: Sao có thể, anh yếu đuối thế à?
Xuân Tảo buột miệng: Sao em biết được?
Cuộc trò chuyện chìm trong tĩnh lặng.
Mãi sau Xuân Tảo mới nhận ra, câu phản bác của mình hơi... kỳ lạ, thâm thúy.
Đặc biệt, đối phương im thin thít như thể mất tiếng, không biết đáp kiểu gì.
Một phút lỡ mồm vô tình đẩy cô vào tình huống khó xử, Xuân Tảo thẹn thùng đỏ mặt, nhanh chóng cáo lui: Em đi ngủ đây.
Nguyên Dã không khịa tiếp: Được, ngủ ngon.
Còn bổ sung thêm một câu cuối tin nhắn lần đầu: Đắp chăn kín nhé, mơ đẹp.
Xuân Tảo chăm chú đọc mấy dòng tin chót cậu gửi. Phải chăng hiện tại cô đang mơ, nếu không vì sao cả người lại biến thành viên kẹo soda ngọt ngào tan chảy trong miệng, mềm mại tới nỗi sủi bọt, chiếc chăn bông dày cộm cũng biến thành tấm lụa hay lông vũ. Cô thò đầu hít thở một chút, rồi thu mình, nhớ về đoạn chat hôm nay, hẳn phải cần ý chí siêu cường lắm mới ngăn nổi tiếng bật cười y chú chuột nhỏ chóp chép nhai miếng bánh quy mật ong.
Cô thích Nguyên Dã.
Rất thích cậu, cực kì thích cậu, hóa ra thích một người hạnh phúc vui vẻ đến thế, đêm tối mà cứ tưởng như được mặt trời chiếu sáng. Thật cảm ơn cậu đã trao cho cô, đồng thời hồi đáp cô.
Xuân Tảo ngủ vô cùng ngon, thong dong xuống cầu thang. Ra khỏi tòa nhà, thấy thiếu niên dưới bóng cây, cô bỗng giật mình.
Xuân Tảo vội chạy qua: "Anh chưa đi học à?"
Nguyên Dã nhẹ nhàng đáp: "Đợi em."
Xuân Tảo nói: "Sáng nay đâu cần đi cùng nhau." Đây là chuyện ngoài dự tính, cũng là món quà bất ngờ.
Nguyên Dã lấy điện thoại, giả vờ mở ứng dụng: "Ồ, tạm dừng đặt đồ ăn sáng thôi."
Ký ức bị lãng quên nhưng khá đỗi quen thuộc chợt xuất hiện, Xuân Tảo trợn tròn mắt: "Trước kia anh... không phải..."
Nguyên Dã thở dài cảm thán: "Anh khổ quá mà."
Xuân Tảo lẩm bẩm: "Anh tưởng em không khổ hả?"
Nguyên Dã nhìn cô với ánh mắt chân thành sáng ngời: "Khổ như nào, kể anh nghe xem?"
Xuân Tảo lẩn trốn ánh mắt cậu, tăng tốc về phía trước: "Chẳng có gì để kể."
Nguyên Dã bám theo, lướt nhìn gáy cô, kìm nén ý định nghịch đuôi tóc phe phẩy, hỏi: "Chun buộc tóc của em đâu rồi?"
Xuân Tảo ngừng bước, mặt đỏ đến tận cổ, may có khăn quàng che khuất chứ không suýt thì đánh cậu, giả vờ: "Chun nào, không nhớ vứt đâu, chắc bị mất rồi."
"Có không giữ," Thiếu niên cười xấu xa: "Anh biết mà."
"Biến."
...
___
Hôm nay đến trường, một cảm giác xa lạ kì quái bắt đầu lan tỏa rộng rãi. Kết thúc tiết đầu, như thường lệ, cô cùng Đồng Việt tay trong tay ngang qua lớp 1, bỗng từ trong lớp không ngừng vang vọng những tiếng hò hét, hết giọng này tới giọng khác, tất cả đồng thanh hô to tên Nguyên Dã.
Xuân Tảo: "..."
Đồng Việt dở cười dở khóc: "Đúng bọn đao."
Xuân Tảo cúi đầu thấp hơn, chạy vội đi, lúc trở về không dám lại gần lớp Nguyên Dã nữa, mà né vòng qua cầu thang. May lớp học của họ ở tầng một, có khoảng đất trống để cô an toàn rút lui.
Nguyên Dã không ưa gì "cái chợ" ấy, lạnh lùng quét mắt một vòng: "Ai là người hét đầu tiên?"
Mấy thằng gào lớn nhất đều nhất quyết khẳng định không phải mình.
Nguyên Dã túm cổ Đồ Văn Vĩ đang cười khúc khích: "Có phải cậu không?"
Đồ Văn Vĩ, người tham gia nhưng không khởi xướng, oan ức cực điểm: "Không phải tớ—"
"Cậu sủa rồi," Nguyên Dã bắt cậu nhằm giết gà dọa khỉ: "Đúng chứ?"
Đồ Văn Vĩ không thể chối cãi.
"Không ai được hô nữa, nếu tớ phát hiện, lần sau đừng hòng chép bài tớ."
"Ối dồi ôi, bảo vệ người thân nè~" Đồ Văn Vĩ không quên bỏ lỡ cơ hội chọc ngoáy.
Nguyên Dã khẽ nhếch, đè cậu xuống ghế: "Bắt đầu từ cậu." Cậu cầm điện thoại, liếc Hứa Thụ Châu: "Đá nó khỏi nhóm share đáp án."
Trưởng nhóm Hứa Thụ Châu tuân mệnh: "Yes sir."
"Ơ? Đừng mà, anh em, Nguyên ca—" Đồ Văn Vĩ vội giật điện thoại Nguyên Dã.
Nguyên Dã giơ tay tránh: "Còn hô không?"
Đồ Văn Vĩ co được dãn được, phút chốc quỳ gối: "Không hô nữa, câm, không hé một chữ, thành thật đối nhân xử thế nghiêm túc làm việc," thậm chí nhanh chóng nhập vai, chỉ trích xung quanh: "Các cậu cũng vậy, từ giờ tớ sẽ theo dõi các cậu, là đặc phái viên của Nguyên ca."
Lúc này Nguyên Dã mới về chỗ.
Dẫu đã bịt được miệng lũ cùng lớp, chuyện của hai người vẫn một truyền mười, mười truyền trăm, trở thành tin đồn khắp khối. Điển hình khi Xuân Tảo tập thể dục giữa giờ, bị hai cô gái lạ mặt đuổi theo, vô cớ chặn đường.
Ánh mắt họ dán chặt vào khuôn mặt cô: "Cậu là Xuân Tảo phải không?"
Xuân Tảo ngẩn người, gật đầu.
Đồng Việt xua đuổi đàn ong, bảo vệ bông hoa của mình: "Làm gì vậy, các cậu không chán hả?"
Sau đó họ cười hì hì bỏ đi.
Đồng Việt ngửa mặt lên trời than thở.
Xuân Tảo còn hơi mông lung: "Họ là...?"
Đồng Việt suýt thì đấm ngực: "Đến xem cậu đấy, người chị em ạ."
Xuân Tảo ngộ ra: "Vì—Nguyên Dã sao?"
Đồng Việt cật lực gật đầu: "Chuẩn, chồng là minh tinh trong trường phiền phức nhề."
"..." Xuân Tảo bị từ "chồng" thiêu đốt, chồng cái quỷ.
Đang đứng trên bãi cỏ xanh mơn mởn, chớp mắt, hai hàng lớp 1 chậm rãi tiến tới. Có điều hôm nay rất yên tĩnh, góp phần giúp Xuân Tảo giảm bớt sự hoang mang lo lắng về tình huống khó xử đột ngột phát sinh.
Mỗi tội vẫn không dám trực tiếp ngắm Nguyên Dã.
Dù vị trí và dáng đứng của cậu đã khắc sâu trong tim cô.
Hồi tưởng lại việc cậu nhắc đến "chun buộc tóc" trên đường sáng nay, Xuân Tảo chợt quên mất sự hiện diện của mọi người, vô thức nở nụ cười, tuy nhiên không duy trì lâu, một, hai, ba, OK, dừng.
Khi đêm đó qua đi, đối với cô, xung quanh thay đổi có chút bỡ ngỡ, chưa tới mức nguy hiểm, bởi cô không quá khủng hoảng, chỉ bất ngờ, cần thời gian thích nghi và tìm cách đối phó.
Nguyên Dã...
Trước đây cậu luôn sống trong soi mói cùng nói bóng nói gió, thần hồn nát thần tính này sao? Phải làm vị "quốc vương" hoàn hảo, không thể chê trách?
Trái tim cô nhói đau, như bị axit yếu ăn mòn. Xuân Tảo cúi đầu, mím chặt môi.
Hai ngày qua cậu ổn chứ?
Chắc gặp vấn đề nhiều hơn cô gấp trăm lần.
Lát nữa, nhân lúc loa phát nhạc nền vui nhộn, giả vờ làm động tác xoay người để nhìn cậu một cái giống xưa vậy.
Quyết tâm thế, lần đầu Xuân Tảo tập trung tập thể dục, trong đầu chỉ nghĩ một việc, một người, động tác chuẩn đến mức có thể đi thi.
Đợi nhịp thứ tám, cô nín thở quay đầu.
Đôi mắt cô gái bỗng mở to.
Ở vị trí mà cô trộm nhìn không biết bao nhiêu lần, nhiều tới nỗi chẳng đếm được, thiếu niên cao ráo xuất chúng đang ung dung đứng đó, làn gió thổi nhẹ mái tóc đen nháy của cậu, cậu chả làm gì cả, chỉ chăm chăm nhìn về phía cô.
Cách xa đám đông, tựa hồ chờ mãi khoảnh khắc này.
Mỉm cười, cố gắng nắm bắt, hoặc cầu xin – ánh mắt chớp nhoáng của cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thời gian ngưng đọng, vạn vật im lặng.
Xuân Tảo sững sờ xoay người theo nhịp, tim nhảy khỏi lồng ng.ực.
Tiếng ồn ào dữ dội lấn át toàn bộ âm thanh trên sân.
Kết thúc buổi tập, cô lập tức kéo Đồng Việt rời sân. Đồng Việt nghi ngờ nhìn cô: "Sao mặt cậu đỏ thế?"
Xuân Tảo lớn tiếng biện minh: "Có đâu!"
"Cậu gắt với tớ làm gì?"
"... Xin lỗi."
...
Dõi theo bóng lưng Xuân Tảo biến mất trong dòng người, Nguyên Dã chậm rãi trốn ra ngoài đường chạy với bạn cùng bàn, giữa đường bị giáo viên chủ nhiệm gọi lại.
Nguyên Dã nhíu mày, dừng bước.
Mắt Đồ Văn Vĩ trừng như chuông đồng, sợ hãi, từ từ dạo bước ở phạm vi có thể nghe thấy.
May thay, giáo viên chủ nhiệm chỉ hỏi han bình thường: "Nguyên Dã, thân thể có khó chịu chỗ nào không?"
Nguyên Dã: "Dạ?"
Giáo viên chủ nhiệm: "Sao tập nửa chừng lại bất động?"
Nguyên Dã mặt không đổi sắc: "À, sáng nay em không ăn sáng nên hơi chóng mặt vì hạ đường huyết ạ."
"Sao không ăn sáng? Dù chăm chỉ đến đâu cũng phải ăn đủ ba bữa, cơ thể là vốn liếng làm cách mạng," giáo viên chủ nhiệm ân cần khuyên nhủ, thúc giục: "Mau đi mua đồ ăn!"
"Vâng, làm thầy lo lắng rồi. Em đi ngay."
Nguyên Dã rời đi, Đồ Văn Vĩ vội ra đón, tưởng thật đỡ cậu: "Con bà nó, cậu hạ đường huyết à?"
Nguyên Dã khéo léo cười, không trả lời.
Sao cậu có thể hạ đường huyết được chứ, ba phút trước cậu vừa hấp thụ quá nhiều đường xong.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cũng không quá nhiều đâu
Chỉ một chút ngọt ngào thôi (cười)
Tiến độ cảnh tượng trong văn án (2/2)