Xuân Tảo tự cảm thấy mình che giấu rất tốt, nhưng vẫn không chống đỡ nổi làn sóng tin đồn. Trong hơn nửa tháng sau đó, cô liên tục nhận sự chú ý từ các lớp khác nhau, các khối khác nhau. May thay, lớp cô, nữ sinh chiếm đa số, xung quanh không quá ồn ào, ngoại trừ việc thỉnh thoảng bị vài bạn ngồi gần trêu chọc đôi câu, cô không gặp thêm phiền toái nào.
Mùa đông lạnh giá đến, Giáng sinh và Tết Dương lịch lần lượt kéo tới, tâm trí học sinh đều hướng về việc đón lễ. Nghi trung, dù là trường công lập, có điều luôn chú trọng giáo dục toàn diện, không khí văn hóa đậm đà, cảm giác nghi thức đầy đủ. Trước ngày nghỉ, các tầng lớp, các phòng học đã được dọn dẹp sạch sẽ, dán stickers theo chủ đề, treo đèn lấp lánh kèm hoa giấy trên rèm, mỗi lớp thi nhau khoe sắc.
Xuân Tảo giúp Đồng Việt thay bảng tin lớp, tô đậm dòng chữ "Happy New Year" bằng kiểu hoa mỹ, sau đó cô phủi tay, nhảy xuống ghế, lau sạch và đặt nó lại chỗ ngồi.
Chỗ ngồi thay đổi hàng tháng, Xuân Tảo hiện đang ngồi ở tổ ba, không gần cửa sổ nữa.
Nhưng thi thoảng vào buổi chiều hoặc trước tiết tự học tối, cô vẫn thấy trên bàn có đồ uống nóng, hình thức đa dạng, có khi là sữa hộp, có khi là ca cao nóng, có khi là trà gừng táo đỏ.
Mỗi lần như vậy, các bạn xung quanh thường xì xào, than rằng ngược cẩu vô cùng.
Xuân Tảo phản đối: "Anh đừng tự ý vào lớp em."
Nguyên Dã: "Khi nào, có bằng chứng không?"
Xuân Tảo im lặng.
Cuối cùng cô bất lực nuông chiều, không còn cách đối phó: "Không có bằng chứng, em uống hết rồi."
Lại than thở: "Em béo lên đấy."
Nguyên Dã: "Có à, không đâu."
Ở nhà không có cân, Xuân Tảo kiên quyết: "Chắc chắn có."
Hôm sau tan học, như thường lệ, thực hiện cuộc hẹn bên cột đèn thứ hai. Gặp nhau xong, thiếu niên không vội đi, dưới ánh đèn nhìn cô chăm chú, nghiêm túc nhíu mày, khiến Xuân Tảo thở không nổi, quay đầu bỏ chạy, cậu mới nhanh chóng đuổi theo, cười nói: "Không béo đâu."
Xuân Tảo thì thầm: "Mùa đông mặc nhiều quần áo, sao nhìn ra được."
Nguyên Dã nghiêng đầu quan sát: "Vậy đợi mùa xuân đến, anh sẽ đánh giá lại."
Xuân Tảo biến thành con ốc sên xấu hổ, chạy loạn xạ trong ngõ nhỏ, trốn đông trốn tây: "Đừng nhìn nữa!"
"Được rồi, không nhìn." Cậu đầu hàng, chậm rãi đến phía sau cô.
Xuân Tảo quay đầu: "Sao không đi nữa, đến sau em làm gì?"
Nguyên Dã vô tội: "Không nhìn mà, chỉ nhìn gáy thôi được chứ?"
Xuân Tảo nghe thế, đành nghiến răng nghiến lợi, rút ngắn khoảng cách, di chuyển về cạnh cậu, trả trạng thái song song.
Kỳ nghỉ Tết Dương lịch, Xuân Tảo cùng Xuân Sơ Trân về nhà, đoàn tụ với người cha già cô đơn, hôm sau thì dậy sớm thăm bà ngoại đã hồi phục sức khỏe, hiện bà cụ có người chăm sóc, nhìn chung vẫn tươi tỉnh. Sau đó liên tục đi chúc tết họ hàng, mãi đến trưa mùng ba, Xuân Tảo mới nôn nóng trở lại căn nhà thuê.
Vừa thay giày xong liền thấy Nguyên Dã xuất hiện bên cửa phòng cô, chào hỏi hai mẹ con.
Xuân Tảo cảm nhận được ánh mắt cậu lướt qua người mình, không chăm chú, nhưng không rời mà đậu chỗ này.
Xuân Sơ Trân cất đồ, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Nguyên, cháu ở nhà à?"
Nguyên Dã "vâng" một tiếng.
Xuân Sơ Trân đùa: "Mấy ngày nghỉ không thấy cháu đi chơi ha."
Nguyên Dã đưa ra lý do hoàn hảo: "Trời lạnh ạ."
"Đúng nhỉ." Xuân Sơ Trân cởi khăn cổ dày cộp, quan tâm: "Cháu nhớ mặc thêm áo, sao ở nhà chỉ mặc mỗi cái áo len mỏng dính, phòng có bật điều hòa không, đừng để bị cảm lạnh trong dịp thi cuối kỳ nhé."
Xuân Tảo cũng ngó sang, thiếu niên mặc áo len cổ tròn màu xám, tóc có vẻ lâu chưa cắt, hơi bù xù, như đám cỏ dại mùa hè, tuy nhiên rất hợp với cậu. Cậu đứng tựa vào khung cửa, cao gầy, giống người mẫu trẻ tuổi trên tạp chí.
Ánh mắt hai người vô tình giao nhau, ăn ý lại thận trọng, vừa chạm liền rời.
Nguyên Dã cười cười, trả lời Xuân Sơ Trân: "Có bật, không lạnh đâu ạ."
Xuân Tảo, người đem mình bọc kín y hệt gấu Bắc Cực, hơi đỏ tai, nắm chặt dây đeo balo về phòng.
Đợi Xuân Sơ Trân đi chợ, Xuân Tảo đóng cửa, lấy điện thoại, nghiêm túc cảnh cáo: "Anh đừng có mà lộ liễu quá đấy."
Nguyên Dã: "?"
Xuân Tảo: "Không nghe mẹ em hỏi rằng cuối tuần anh có đi chơi không hả?"
Nguyên Dã: "Mẹ em chỉ hỏi thăm thôi, em còn phòng bị hơn cả bà."
Xuân Tảo phủ nhận: "Có đâu?"
Nguyên Dã: "Vậy bây giờ anh đi chơi nhé?"
Xuân Tảo buồn rầu im lặng, bất động nhìn chằm chằm điện thoại.
Kết quả chưa đầy hai phút sau, phòng khách vang lên tiếng động, Xuân Tảo mở cửa xem, phát hiện thiếu niên đang thay giày, mặc áo khoác lông màu đen chưa cài khóa, tựa hồ chuẩn bị ra ngoài.
"Ê!" Cô đứng cạnh cửa gọi cậu.
Cậu nhìn sang: "Gì?"
Xuân Tảo ấp úng, vòng vo nói: "Anh... thật sự đi chơi à?"
Cậu đút tay vào túi, giọng điệu bình thản, nghe không được cảm xúc: "Anh ở nhà thêm nữa sẽ có người sốt ruột mất."
Xuân Tảo: "..."
"Em không có ý đó," nỗi khó xử cùng ấm ức đồng thời trào dâng, mũi cô cay cay, "Anh đừng ra mà."
Lại lẩm bẩm: "Ngoài kia cực kì lạnh đấy..."
Nguyên Dã thấy sắc mặt cô thay đổi đột ngột, chau mày: "Qua đây."
Xuân Tảo ngượng ngùng chạy đến: "Làm gì?"
Nguyên Dã lôi chiếc máy sưởi cầm tay hình gấu Brown và dây sạc ra: "Cho em."
Xuân Tảo tiếp nhận, khuôn mặt ngộ nghĩnh của gấu nâu đặc biệt ấm áp, chắc hẳn mới sạc xong. Trong lúc cô bối rối không biết nên nói gì thì lời dỗ dành êm ái của thiếu niên bỗng vang lên:
"Anh đợi ba ngày rồi, sao có thể đi chơi chứ."
"Dụ em ra đấy."
"Đây là quà năm mới."
"Đáng ghét." Cô đập mạnh cánh tay cậu, giải tỏa niềm xúc động.
"Có ai vừa nhận quà cái liền đánh người tặng luôn không?"
"Có em."
"Giỏi."
"Anh về đi."
"Ừm."
"Cởi giày."
"Ừm."
"Vào phòng."
"Ừm."
...
Vừa cười vừa cố ý chậm chạp, bị cô gái theo sát từng bước "áp giải" về phòng mình, cuối cùng đứng bên cửa chào tạm biệt cô.
Nguyên Dã cởi áo khoác, ngồi vững cạnh bàn học, không ngờ mấy mánh khóe tà đạo nhỏ nhoi lại làm cô ưu tư, nghĩ bụng mở QQ giải thích vài câu, chợt thấy ngay tin nhắn của cô gái.
Xuân Tảo: Xin lỗi, em không chuẩn bị quà năm mới cho anh thì chớ, còn yêu cầu anh việc này việc kia.
Nguyên Dã dãn mày, dịu dàng: Anh nhận quà của em rồi.
Xuân Tảo: Hả?
Nguyên Dã chụp lời chúc đúng 0 giờ ngày mồng một của cô, đánh dấu: Cái này.
Xuân Tảo: Cái này tính gì?
Nguyên Dã: Món quà tuyệt vời nhất năm.
Xuân Tảo gửi sticker mặt mèo khóc.
Nguyên Dã mỉm cười. Liệu cậu có hơi biến thái không nhỉ, ai đời tự thay mặt mèo con thành mặt cô thôi mà cũng đủ khiến cậu bật cười. Nhịn một chút, cậu nhấn trả lời sticker ấy: Thêm cái này.
Xuân Tảo: ?
Nguyên Dã trêu cô: Món quà thứ hai tuyệt vời nhất năm, nước mắt cảm động của em.
Tâm trạng cô gái lập tức phấn chấn, thậm chí sắp bùng nổ: Biến.
Tết năm nay đến sớm hơn mọi năm, sau kỳ thi cuối kỳ giữa tháng một, Nghi trung nhanh chóng vườn không nhà trống, chỉ còn mỗi học sinh lớp 12 vật lộn.
Đêm Giao thừa, Xuân Sướng về nhà, bố Xuân đón bà ngoại tới, ba thế hệ Xuân gia hiếm hoi đoàn tụ vào thời khắc cuối cùng trong năm.
Xuân Sướng, một thân mệt mỏi*, vừa đặt chân xuống, cất quà Tết xong, liền bị Xuân Sơ Trân kéo vào bếp phụ giúp chuẩn bị bữa tất niên, không ít lần nghe tiêu khiển.
*raw: 风尘仆仆 (phong trần phó phó), thành ngữ TQ chỉ sự kiệt sức
Xuân Tảo cũng muốn giúp đỡ, nhưng bị mẹ mắng: "Ra ngoài, toàn khói dầu, ngồi xem tivi với bà hoặc về phòng đọc sách, đừng ở đây vướng chân."
Xuân Tảo đành buồn bã trở lại ghế sofa, bóc quýt cho bà, cùng xem CCTV.
Xuân Sướng giả vờ bất mãn: "Ơ kìa?"
Xuân Sơ Trân bình tĩnh: "Con bé sắp thi đại học, con không biết à, lớn rồi còn so đo với em."
Xuân Sướng tính nhẩm: "Còn tận một năm rưỡi nữa, mẹ đùa con hả?"
"Một năm rưỡi dài lắm sao?" Xuân Sơ Trân liếc cô, đưa cái muôi bốc khói: "Đi khuấy thịt với gà kho tàu* đi, đừng để dính nồi."
Xuân Sướng căm phẫn cầm lấy.
Cả nhà đứng dậy quanh bàn, cùng nhau cụm ly, đồng thanh hô to "Chúc mừng năm mới—" vang vọng khắp phòng ăn, không khí Tết tràn ngập.
Xuân Sướng về nhà chưa kịp uống nước, nên lúc này làm một hơi cạn sạch rượu vang trong ly thủy tinh, lại mở nắp chai rót thêm, còn hỏi em gái ngồi cạnh muốn thử chút không, bị Xuân Sơ Trân đập mu bàn tay như đuổi muỗi.
"Dạ—" Xuân Sướng buông chai rượu: "Hết năm rồi mà vẫn bạo hành gia đình."
"Con uống của con, không ai cấm, đừng biến em thành quỷ nghiện rượu."
"Tết nhất đùa tí, mẹ nhạt thế."
Sau ba tăng, Xuân Tảo cúi đầu bấm điện thoại, định xem Nguyên Dã có nhắn tin cho cô không, chẳng biết bây giờ ở nhà thế nào, cô rất lo lắng, đứng ngồi không yên, nhưng chả nỡ đột ngột hỏi thăm, sợ chạm nỗi đau của cậu.
"Xuân Tảo ăn đi," Xuân Sơ Trân thấy con gái lâu lâu lại nghịch điện thoại: "Sao cứ cắm mặt vô điện thoại vậy, năm nay mẹ nấu không ngon à?"
Xuân Tảo vội nhét điện thoại vào túi áo len, nhấp ngụm nước dừa, khó nảy sinh hứng thú với bàn tiệc thịnh soạn.
Xuân Sướng thích chọc ngoáy mẹ: "Chắc chuẩn rồi."
Xuân Sơ Trân nghi ngờ, gắp miếng sườn xào chua ngọt nếm thử: "Ngon mà."
Bố Xuân tán dương như cá gặp nước: "Mẹ nấu ăn ngon nhất, mẹ xưng đệ nhị thiên hạ không ai dám xưng đệ nhất."
"Chuẩn!" Được ủng hộ, Xuân Sơ Trân ưỡn ngực: "Món nào Xuân Tảo thấy không ngon, chắc chắn do chị nó nhúng tay."
Xuân Sướng bỏ đũa, lớn tiếng: "Gì cơ, mẹ nói thế chả công bằng, món nào con thực sự nhúng tay nổi, mẹ có mà cho á?"
Cả bàn cười lớn. bầu không khí vui vẻ lây qua Xuân Tảo, giảm bớt tâm trạng nặng nề, khiến cô mỉm cười theo.
Ăn uống no nê xong, Xuân Tảo giúp dọn dẹp nhà bếp, sau đó cùng gia đình ngồi trên ghế sofa phòng khách. Bố mẹ cắn hạt dưa, Xuân Sướng thì dựa bàn trà, biểu diễn tiết mục cố định hàng năm—mở hạt óc chó bằng tay trần, bóc sạch, chia cho bà và em.
Xuân Tảo nhận một miếng, ngậm trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Dò xét mẹ, thấy bà bị màn ca múa trên màn hình mê hoặc không rời mắt, mới bật điện thoại.
Thấy em gái thường xuyên lơ đễnh, bồn chồn, Xuân Sướng phải nhắc nhở cô, liền nghiêng người, thì thầm: "Sao, đang đợi tin nhắn chúc Tết của Nguyên soái ca hả?"
Xuân Tảo đỏ tai, nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, giọng nhỏ như muỗi: "Đâu."
Xuân Sướng không rõ thứ cô phiền muộn, chỉ nói: "Người ta không gửi em, thì em gửi người ta đi."
Xuân Tảo lẩm bẩm: "Không phải..."
Cô không biện minh, tâm tư chị nói không phải không có lý.
Vì thế chẳng thèm do dự việc có nên gửi lời chúc đúng giờ nhằm thuận lợi hỏi thăm tình hình không nữa. Cô sắp vỡ òa mất tiêu rồi, nóng lòng muốn biết tình cảnh của cậu, tâm trạng của cậu trong thời khắc đoàn viên nhưng có lẽ khá bất ổn với cậu. Nếu không cô sẽ mãi lơ lửng giữa không trung, tâm khó yên ổn.
Xuân Tảo cẩn thận gõ dòng chữ: Hôm nay anh vui không?
Ba phút sau, Xuân Tảo hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc phức tạp dở khóc dở cười đang trào dâng trong mũi, đọc đi đọc lại tin Nguyên Dã nhắn cô:
Nguyên Dã: Nếu hôm nay được tính từ bây giờ,
Nguyên Dã: Anh rất vui.
Tác giả có chuyện muốn nói:
【Đoạn kịch văn phòng nhỏ】
Chủ nhiệm lớp 1, đi lấy nước, đến bàn chủ nhiệm lớp 3, nhấp trà, ho khan một tiếng: "Này, cô Trần à."
Trần Ngọc Như đang chấm bài ngẩng đầu: "Sao?"
Chủ nhiệm lớp 1: "Cô nghe tin gì chưa, cậu Nguyên Dã lớp tôi đang hẹn hò với nữ sinh lớp cô? Thật hay giả vậy?"
Trần Ngọc Như: "Nghe rồi. Nhưng tôi thấy tình hình học tập của con bé không có gì bất thường."
Chủ nhiệm lớp 1: "Cô bé đó là người thế nào?"
Trần Ngọc Như: "Rất tốt, top 5 lớp tôi, chăm chỉ nghiêm túc, không bao giờ làm phiền giáo viên."
"Ồ..." Chủ nhiệm lớp 1 trầm ngâm: "Tôi không phải người cổ hủ, hai đứa trẻ mà, ở trường cũng chẳng có hành vi quá đáng, chủ yếu... cậu Nguyên Dã này, là hạt giống trạng nguyên, chắc cô biết nhỉ."
Trần Ngọc Như: "Thì sao? Coi thường học sinh lớp tôi hả?"
Chủ nhiệm lớp 1: "Không phải không phải, chỉ là—lo lắng việc học của bọn trẻ bị ảnh hưởng, hẳn cô cũng lo lắng chứ?"
Trần Ngọc Như: "Sắp thi cuối kỳ rồi, xem sao đã."
Trần Ngọc Như thả bút: "Tôi còn sợ học sinh lớp thầy ảnh hưởng tới thành tích học sinh lớp tôi đây này."
Chủ nhiệm lớp 1: "...Ừ... đợi thi cuối kỳ xong thì tính."
Trần Ngọc Như trợn mắt: "Đúng, nếu điểm giảm, tôi sẽ là người đầu tiên tìm học sinh của thầy."
Chủ nhiệm lớp 1: "Được được, khỏi cần cô tìm, tôi sẽ tự đưa mình đến trước mặt cô."
Trần Ngọc Như: "Được, nói chung, tốt nhất đừng để chuyện ấy xảy ra."
...
【Kết thúc thi cuối kỳ】
Hai giáo viên trao đổi bảng thành tích lớp, thành tích toàn trường, rồi nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.
Học kỳ sau tính sau, về nhà ăn Tết đã.
Over.