Trên bàn cơm tất niên của Nguyên gia, Nguyên Du Xuyên kêu gào đòi này đòi nọ, trong khi Trình Vân và Nguyên Ngật chăm chú liếc mắt đưa tình. Còn Nguyên Dã, chỉ cảm thấy xa cách nhàm chán vô cùng.
Cậu không ở bàn lâu, ăn qua loa vài món rồi cầm nửa lon nước ngọt còn thừa trở về phòng ngủ, ngồi trước máy tính.
Lướt chuột để bật màn hình, tai nghe liên tục vang lên tiếng thông báo.
Ứng dụng chat cực kì náo nhiệt, bạn học trong nhóm game đang rủ nhau chuẩn bị chiến đấu thâu đêm.
Đồ Văn Vĩ nhắn tin cho cậu: "Nguyên ca, muốn đến Summoner's Rift* chinh chiến không?"
*map trong liên minh huyền thoại, giống bình nguyên vô tận của liên quân
Nguyên Dã nhìn avatar offline cả ngày trên đầu danh sách, mở LOL, đăng nhập tài khoản phụ rank tương đương chính, tham gia đội hình thiếu một người.
Trong nhóm chat, mọi người chúc mừng năm mới ầm ĩ, lại cãi nhau không ngừng. Mỗi khi cue Nguyên Dã, cậu chỉ lười biếng đáp đôi câu, còn đâu dành phần lớn thời gian phân tâm ngó QQ.
Dẫu cậu cài thông báo độc nhất cho Xuân Tảo.
Vẫn sợ rằng sẽ bỏ lỡ tin nhắn của cô.
Vừa vào sảnh chờ, giọng Đồ Văn Vĩ đã thao thao bất tuyệt: "Hôm nay Nguyên ca đi rừng tiếp à?"
Nguyên Dã "ừ" một tiếng: "Chơi Thresh đê."
Tai nghe im lặng vài giây: "Sao cậu lại cướp vị trí support của Hứa Thụ Châu, định lội nước* hả?"
*划水, tiếng lóng bắt nguồn từ Warcaft chỉ mấy đứa trốn việc/có mặt cho có trong teamwork. Ở đây ngụ ý mấy đứa ăn hại trong game, toàn đi cướp kill với feed chứ chả giúp được gì cho đội.
Nguyên Dã không phủ nhận: "Ừ."
"Trôn à, thế ai đi rừng? Tớ nói trước tớ chỉ chơi AD thôi."
Hứa Thụ Châu chê bai: "DCM, để Nguyên ca support đi, tớ không muốn support cậu, đi CMN mid."
Đồ Văn Vĩ: "Ý gì? Khinh thường à?"
Hứa Thụ Châu: "Nhìn cậu miss lính tớ muốn đột quỵ luôn."
Đồ Văn Vĩ không chịu thua, bắt đầu chửi nhau.
Nguyên Dã cười một tiếng: "Thôi để tớ support, tớ carry cậu."
Đồ Văn Vĩ lập tức giở giọng Mã muội muội*: "Ừm ừm, vẫn là Nguyên ca tốt nhất~"
*hình như là nhân vật nữ trong bộ anime Uma Musume
Kết quả chưa được mấy phút, đường dưới sắp thất thủ, nguyên nhân là sau khi đợt giao tranh đầu tiên kết thúc, con của Nguyên Dã hồi sinh phát liền AFK dưới nhà, bỏ mặc Đồ Văn Vĩ một mình farm lính, bị đối phương đập tơi bời.
"Nguyên ca..." Đồ Văn Vĩ kêu rên.
"Đợi chút." Nguyên Dã đang trả lời tin nhắn trên điện thoại, hồi lâu mới động đậy: "Đánh xong trận này tớ rút."
Đồ Văn Vĩ đoán được lý do, trở mặt: "Cậu cút càng sớm càng tốt.
Nguyên Dã: "..."
Biết vậy nên đi rừng, support khó carry quá. Sau khoảng 50 phút, Nguyên Dã nghe tiếng "victory" cái thì tắt luôn giao diện, tạm chặn thông báo đống tin nhắn chửi bới um tùm trong nhóm, đẩy ghế xoay về phía cuối giường, nằm xuống, tập trung nhắn tin với Xuân Tảo:
Nguyên Dã: Để em đợi lâu rồi.
Nguyên Dã: Đám kia hơi phế.
Xuân Tảo: Không sao, em mới tắm xong.
Lại hỏi: Anh giỏi lắm hả? Dám chê người ta kém.
Nguyên Dã bắt đầu khoe khoang: Giỏi hơn họ nhiều.
Xuân Tảo chưa từng thấy dáng vẻ cậu chơi game trên máy tính, liệu có giống phim, đeo tai nghe to đùng, chăm chú nhìn màn hình, ngón tay lướt nhanh, ánh mắt sáng lóa sắc bén không nhỉ?
Cũng khá ngầu đấy.
Xuân Tảo tưởng tượng, không khỏi mỉm cười: Em chưa thấy anh chơi game bao giờ.
Nguyên Dã: Sẽ có cơ hội.
Xuân Tảo mỉm cười, nói thêm: Mùng ba em sẽ ra ngoài đó.
Nguyên Dã: Đi thăm họ hàng?
Xuân Tảo: Không, bố mẹ em đi chúc Tết bác. Đồng Việt rủ em đi chơi, cậu ấy còn muốn dẫn theo.
Cô dừng ở đây.
Nguyên Dã hỏi: Dẫn theo?
Xuân Tảo trả lời: Dẫn theo bạn trai cậu ấy.
Nguyên Dã mỉm cười, bình thản: Ừ, em đi đi.
Xuân Tảo đã quen với phong cách cợt nhả của cậu, lườm lườm, không muốn đùa giỡn: Anh có đi không?
Ai ngờ cậu vẫn cố lạt mềm buộc chặt: Anh xem lịch trình đã.
Xuân Tảo không chịu nổi: ... Anh là đại minh tinh à!
Nguyên Dã không trêu cô nữa: Đi, tất nhiên đi.
Xuân Tảo hừ hừ: Chiều em phải ship bài cho bạn, bạn nữ mà anh gặp ở quán net lần trước í.
Nguyên Dã: Em lại nhận làm hộ hả?
Xuân Tảo: Đương nhiên. — Sao cô có thể bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền chứ.
Nguyên Dã: Em mới là đại minh tinh, lịch trình dày đặc.
Xuân Tảo: Anh chỉ cần nói là đi hay không đi với em thôi.
Nguyên Dã biến thành cái máy đáp ứng: Đi, không vấn đề.
Đừng nói là mùng ba, kể cả cô yêu cầu cậu xuất hiện ngay lập tức, cậu chắc chắn sẽ bật dậy khỏi giường và lao đến bên cô.
9:30 sáng mùng ba, Xuân Tảo đúng hẹn đợi Nguyên Dã ở cổng ga tàu điện ngầm. Thiếu niên mặc áo khoác dài màu xanh quân đội, trong chứa áo hoodie trắng ngà, trông sạch sẽ mát mẻ tựa cây cỏ vào buổi sớm đầu hạ.
Dù không gặp nhiều ngày vẫn tràn ngập cảm giác mới mẻ, Xuân Tảo bị choáng ngợp vài giây.
Phát hiện cô thờ thẫn nhìn mình chằm chằm, Nguyên Dã hỏi: "Nghĩ gì vậy?"
Xuân Tảo thành thật: "Trang phục thường ngày của anh khá đẹp nha."
Nguyên Dã bật cười, nghiêng đầu, tai hơi đỏ: "Không phải chứ, vừa gặp đã khen."
Xuân Tảo nằm kèo trên: "Thích khen đấy thì sao, soái soái soái." Ba từ cuối y chang quảng cáo gói quà năm mới của Want Want*, rất đáng yêu.
*Hãng đồ ăn vặt Đài Loan
Thiếu niên nở nụ cười lớn, mãi lâu mới thu lại được.
Cặp đôi Đồng Việt cũng không hay trễ giờ, bốn người nhanh chóng tụ tập.
Đồng Việt chú ý trang phục của họ: "Hai người Play* gì thế, tổ hợp hoa hồng lá xanh?"
*Chắc là chơi trò tình thú
Lúc này Xuân Tảo mới ngắm bộ năm mới của mình, một chiếc áo khoác màu hồng nhạt do chị gái chọn, cực kì dịu dàng.
Xuân Tảo quét cô nàng và Lục Cảnh Hằng: "Hai người mặc đồ đôi, tớ chưa nói đâu nhé?"
Mặt nam sinh nhỏ hơn một tuổi đỏ bừng, hai tay đút túi áo khoác.
Đồng Việt trở thành người phát ngôn cho bạn trai hướng nội, giới thiệu với Nguyên Dã, coi như quen biết.
"Đừng đứng đây nữa," Đồng Việt vừa xuống cầu thang tàu điện ngầm, vừa hào hứng lấy điện thoại tra chỗ chơi: "Tớ tìm được cái escape room mới mở trước Tết, sáng nay bọn mình tới đó chơi nha."
"Escape room?" Xuân Tảo chớp mắt: "Tớ chưa chơi bao giờ."
*huhu khuyên chân thành là nàng nào não ngắn như t đừng chơi, t đi với lũ bạn toàn mấy đứa não ngắn tốn ~300k/2 tiếng chả làm được tích sự gì TT
Cô nhìn Nguyên Dã: "Anh chơi chưa?"
Nguyên Dã nói: "Hồi trước chơi một lần."
Đồng Việt quay đầu, mắt sáng như đuốc: "Ồ? Với ai?"
Nguyên Dã: "Với mấy thằng bạn cùng lớp."
Đồng Việt nheo mắt, giọng đầy nghi ngờ: "Thật sao...?"
Nguyên Dã gật đầu.
"Cậu thề đi—"
"... Tớ thề."
"Thề thật mạnh vào."
"..."
Xuân Tảo đẩy tay Đồng Việt đang chỉ thẳng Nguyên Dã: "Cậu chán không?"
Đồng Việt liếc cô: "Gì, không phải vì cậu à. Escape room ấy, hừ, tự cảm nhận đi, khó diễn tả lắm."
Xuân Tảo, người mới nghe nói qua chứ chưa được trải nghiệm, quay sang hỏi Nguyên Dã: "Đáng sợ không?"
Nguyên Dã trả lời: "Lần trước anh chơi không đến nỗi. Nếu giải đố nhanh thì thời gian ở trong rất ngắn."
"Chỉ giỏi flex." Đồng Việt chép miệng.
Nguyên Dã: "?"
"Nói cho rõ, flex là sao?" Cậu không phải người thích so đo, nhưng vừa gặp nhau vài phút, cô ta đã dán bao nhiêu stickers tiêu cực lên người cậu trước mặt Xuân Tảo rồi, phải giải thích rõ ràng.
Đồng Việt định phân tích, tay đột nhiên bị nắm chặt.
"Đừng nói nữa. Em quản bạn trai người ta làm gì." Lục Cảnh Hằng nhỏ nhẹ khuyên nhủ, đồng thời kéo tay cô nàng nhét túi áo mình.
Đồng Việt vội im bặt, chuyển chế độ ngoan ngoãn.
Xuân Tảo thấy hành động nhỏ của hai người đằng trước, mỉm cười, ngại ngùng đút sâu hai tay vào túi áo, lại rút ra.
Escape room nằm ở tầng hầm của trung tâm mua sắm mà họ thường lui tới, xưa là nhà hàng lớn, sau khi cải tạo thành escape room vẫn giữ quy mô đáng kể, có ba chủ đề chính, thứ nhất là "Bệnh viện tử thần", thứ hai là "Khuê nương oán", cuối cùng là "Đại giết chóc học đường".
Đồng Việt phấn khởi chọn lựa, hỏi nhân viên lễ tân chủ đề nào kích thích nhất mau giới thiệu.
Xuân Tảo đứng trước tấm bảng đen tối cạnh cửa vào, nhíu mày, nghe tiếng khóc lóc rên rỉ vọng ra từ trong: "Đây là escape room hay nhà ma vậy, tên nghe đẫm máu bạo lực thế."
Nguyên Dã nói nhỏ: "Sợ không? Bây giờ bỏ chạy vẫn kịp, chúng ta đi chơi cái khác."
"Sợ thì không..." Xuân Tảo quay đầu: "Hồi cấp hai em từng đi nhà ma với Đồng Việt." — Chỉ cần lao đầu chạy thôi, khổ nỗi Đồng Việt, trên tay lưu vết bầm mấy ngày chẳng tan, hét to hơn cả tiếng nhạc nền, khiến lúc cô ra ngoài còn ù tai, đầu ong ong.
"Tớ đã nói là cực phê rồi mà, Xuân Tảo." Hôm đấy Đồng Việt mắt đẫm lệ, mặt trắng bệch, tuy miệng cứng rắn.
Không dám nhớ lại, Xuân Tảo theo Nguyên Dã trở về quầy lễ tân.
Đồng Việt định trả tiền, nhưng Nguyên Dã với ưu điểm chiều cao đã vội giành, giơ mã QR trên điện thoại ra trước mặt nhân viên.
Một tiếng "bíp", cô nàng xoay người, nhìn bọn cô, phút chốc biến thành chân chó: Ố, nay anh rể bao à?"
Xuân Tảo dở khóc dở cười: "Gì vậy."
Đồng Việt lý luận: "Ai trả tiền thì là chị tớ, có điều cậu ấy... chẳng phải anh rể của tớ hả?"
Rốt cuộc cũng nói câu ý nghĩa.
Nguyên Dã cất điện thoại, đi sau cùng, được nhân viên dẫn vào trong.
"Chơi cái nào?" Môi trường xung quanh đen kịt, có mỗi ánh sáng mờ ảo cùng bức tường loang lổ, nên họ mới nhớ hỏi.
Đồng Việt dùng thanh âm ma quái trả lời: "Bệnh~ viện~ tử~ thần~"
"..."
"..."
"..."
Bốn người xuyên qua hành lang tối tăm, hai bên tường thỉnh thoảng treo tranh đầu lâu chất liệu X-quang, cờ thi đua dính máu, và áo blouse rách nát, ở góc đầu tiên, một người đàn ông xương xẩu mặc áo trắng lao tới.
Đồng Việt nháy mắt hét thất thanh, siết chặt tay Lục Cảnh Hằng.
Ba người còn lại không bị NPC dọa sợ, mà bị tiếng hét của cô nàng làm hoảng hốt.
"Hai người... ra phía trước đi!" Đồng Việt không dám dẫn đầu nữa, răng đập lập cập, hơi nghẹn ngào.
Nguyên Dã lập tức đẩy Xuân Tảo lên giữa, bước qua hai người phía trước. Cậu dừng chân trước tấm kính chắn của phòng thuốc, xem xét kỹ lưỡng rồi kết nối các manh mối trên chai lọ, hộp thuốc. Suốt quá trình giải đố, do đôi khi có "ma" xuất hiện, Đồng Việt run rẩy kinh hãi, chân đứng không vững: "Nhanh lên, nhanh lên. Tớ không muốn ở đây..."
Tuy nhiên, mức độ đáng sợ của cảnh và độ khó của câu đố dần tăng, phòng cấp cứu, phòng bệnh... Nguyên Dã, người ban đầu bị coi là "kẻ phông bạt", đã trở thành chỉ huy đội nhờ trí thông minh với lòng dũng cảm, cậu bình tĩnh, tỉnh táo, logic rõ ràng chặt chẽ, dẫn dắt đội đến cửa ải cuối cùng. Nhóm bốn người buộc phải chia tách, một đội đi tìm vật phẩm quan trọng ở nhà xác đầy rẫy xác chết, một đội đi khởi động công tắc ở thang máy dính tràn lan máu để hỗ trợ, nếu không thì không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng thời gian quy định, theo như mô tả phần giới thiệu, oan hồn sẽ nuốt chửng họ.
Đồng Việt dĩ nhiên không dám chọn nhà xác kín mít, được Lục Cảnh Hằng bảo vệ, ôm đầu chạy tới cửa thang máy làm hậu viện.
Cánh cửa kim loại của nhà xác đóng chặt phía sau, toàn bộ không gian chỉ còn Nguyên Dã và Xuân Tảo.
Trong căn phòng mù mịt, ánh đèn mơ hồ, Xuân Tảo ngắm tủ lạnh xác chết làm y thật, hơi thở dồn dập: "Cái nhà xác này quả thật là 'nhà xác'."
Nguyên Dã lướt nhìn con số bên trên, khẽ cười.
Cô liếc cậu: "Anh còn có tâm trạng cười à."
Đôi mắt Nguyên Dã sáng ngời kiên định dưới bóng tối, tựa vì tinh tú, khiến người ta an tâm một cách kỳ lạ: "Rốt cuộc có thể yên tĩnh suy nghĩ, giả sử là em liệu em có cười không."
Xuân Tảo "xì" một tiếng: "Cũng đúng." Dù sao Đồng Việt không có ở đây, thể hiện sự đồng cảm chắc chẳng quá đáng đâu nhỉ.
Tiếc là xung quanh không thực sự yên tĩnh, loa ở góc phòng chợt phát giọng nói trầm thấp, đưa gợi ý, đồng thời nhắc họ thời gian.
Nguyên Dã nghiêm túc quan sát bố cục trong phòng, vô tình đi xa hai bước.
Xuân Tảo cũng sang bức tường bên kia kiểm tra bảng trực cũ nát của bác sĩ.
Bỗng dưng, "cạch", cánh cửa tủ lạnh vốn đang đóng bật ra một cái.
Xuân Tảo hoảng hốt hét toáng, Nguyên Dã nghe thế vội chạy ngay đến, nắm cánh tay cô kéo về phía mình.
"Đừng chạy lung tung." Cậu nói.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái tái nhợt, dáng vẻ sợ hãi, lại sốt ruột dặn dò: "Cứ đứng cùng anh không được sao?"
Gắt gỏng làm gì, Xuân Tảo không dám nhìn "tủ đựng xác" chợt nổi hứng động đậy nữa, ngẩng đầu lườm cậu: "Không phải anh bỏ em chạy trước hả?"
"Anh á," Thiếu niên ngẩn người một giây, bất tri bất giác, tỏ lòng áy náy: "Xin lỗi."
Nhịp tim giảm dần, bấy giờ Xuân Tảo mới phát hiện tay cậu vẫn nắm chặt cánh tay cô qua lớp áo dày, dùng lực hơi đau, cô ngó xuống, ý bảo cậu buông.
Nguyên Dã nhận ra, lập tức thả lỏng năm ngón tay, giơ lên rồi hạ xuống.
Xuân Tảo hít một hơi thật sâu.
15 phút sau, không cách nào bình tĩnh nổi, trái tim như pháo hoa bắn lên bầu trời đêm, cảm giác nổ tung dữ dội chạy dọc lồng ng.ực cô.
Nguyên Dã nắm tay cô.
Giống điện giật, Xuân Tảo vô thức muốn co ngón tay, liền bị lòng bàn tay cậu đẩy ngược về. Không cho phản kháng, kẽ tay cậu tìm kẽ tay cô, ngón tay cũng đan vào ngón tay cô, tựa hai mảnh ghép hoàn hảo, lại tựa bánh răng, tất cả cảm xúc, tất cả tâm tư, đều được kích hoạt trong khoảnh khắc ấy, bắt đầu im lặng chuyển động điên cuồng.
Đơn thuần hành động chứ đâu ai dám nhìn thẳng mắt đối phương.
Bàn tay thiếu niên khô ráo ấm áp, áp lên bàn tay cô, vừa xâm chiếm vừa lấp đầy.
Cảm giác tê dại lâng lâng lan khắp cơ thể Xuân Tảo. Cô quên sạch cách thở, thời gian ngừng trôi, thế giới ngừng trôi, vũ trụ ngừng trôi.
Mà giọng nói cậu, giữa lúc mất trọng lực, không tự nhiên, nhưng vững vàng truyền tới:
"Thế này,"
"Tuyệt đối không bỏ rơi em được nữa."