Sáng sớm, cô trở về dưới lầu phòng trọ.
Chim cuốc kêu không ngớt trên ngọn cây, cô và Nguyên Dã ôm nhau một lúc dưới gốc cây, nhất quyết không để cậu đưa mình lên lầu.
Nói cho cùng, đây là chuyện giữa cô và mẹ. Cô không muốn cậu phải trải qua việc bị hạ thấp bằng lời nói và sỉ nhục nhân cách thêm lần nữa, điều đó còn đau đớn hơn cả đâm dao vào tim cô. Cậu rõ ràng là người tốt như vậy.
Nguyên Dã không cố chấp, tôn trọng quyết định của cô.
Hơn nữa, cậu đoán, sau một đêm, sự căm ghét sâu sắc của mẹ cô đối với cậu chỉ có tăng thêm, nhất thời chắc không muốn nhìn thấy cậu.
Cậu không muốn làm mẹ cô thêm bực bội, nói ra nhiều lời lẽ cay nghiệt hơn với cô.
Cuối cùng cậu nói với cô: "Gặp ở trường nhé."
Cô mím môi, nước mắt chực trào ra nhưng cô gắng sức chớp mắt, kiên cường nghiêm mặt: "Ừ! Anh đừng lo cho em, cũng không phải lần đầu em với mẹ có mâu thuẫn, em có kinh nghiệm rồi!"
Nguyên Dã muốn nói mình không làm được, nhưng bảo cậu dối lòng nói vài câu động viên cô cực kì khó khăn. Rốt cuộc chỉ đáp một tiếng: "Ừ."
Trước khi lên lầu, cô bị Nguyên Dã gọi lại.
1% pin cuối cùng trong điện thoại cậu, dành cho dòng chữ chạy trên màn hình nền đen chữ trắng mà cậu từng cài đặt.
"Xuân Tảo giỏi nhất."
Cậu giơ tay, khuôn mặt đẹp trai của thiếu niên ló ra từ phía sau điện thoại, hơi gượng cười, nhưng rất chân thành, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Cô mím chặt môi, hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm cổ vũ: "Anh cũng vậy!"
Cô quay người lên lầu.
Lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, cắ.m vào ổ khóa, cô mở cửa. Có chút bất ngờ, cô không ngờ mẹ vẫn ngồi ở phòng khách, bên bàn ăn, vẫn ở vị trí cũ.
Khi cô bỏ trốn đêm qua như thế nào, khi trở về cô như thế ấy, giống bức tượng thạch cao xám xịt theo năm tháng, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Nghe thấy tiếng cửa, bà mới như được giải trừ lời nguyền mà sống lại, quay mặt liếc nhìn phía này.
Đèn phòng khách đến giờ vẫn chưa tắt, dù bên ngoài trời đã sáng rõ.
Cô không chút biểu cảm nhìn thẳng mắt bà.
Âm thanh nhẹ nhàng duy nhất trong phòng, là tiếng nồi gang đang sôi lục bục trên bếp, hương cháo từ đó lan tỏa ra.
Bà đứng dậy khỏi ghế, không nói gì, chỉ hỏi: "Ăn sáng chưa?"
Cô đáp: "Chưa, con đi làm bài tập đây."
Bà há miệng muốn nói, nhưng con gái đã đeo cặp đi về phía phòng ngủ.
Bà đặt bát cháo nóng hổi và đĩa dưa muối nhỏ bên cạnh bàn học của cô, nuốt hết mọi lời vào lòng.
Trước khi ra ngoài, bà khép cửa lại cho cô.
Giọt nước mắt rơi xuống trang giấy thi tiếng anh, một giọt, rồi lại một giọt, làm nhòe hết những chữ đen vừa mới đánh dấu, cô không thể kìm chế được nữa, đẩy tập giấy lớn trước mắt sang một bên, buông bút, gục xuống bàn, vùi mặt vào cánh tay, nghẹn ngào đến nghẹt thở.
—
Nguyên Dã lang thang bên ngoài không mục đích.
Mặt trời dần lên cao, nấu chín ngọn gió cuối hè như nước sôi, cái cảm giác lo lắng mông lung đã lâu không gặp bao trùm xuống, khiến cậu trở thành chiếc bèo không rễ, trôi nổi vô định giữa dòng người và xe cộ tấp nập, không tìm được đích đến.
Trên chiếc taxi đưa cô về, cậu nói dối cô.
Cậu nói cậu sẽ về nhà, sau đó liên lạc với thầy chủ nhiệm sắp xếp ký túc xá, giống hồi lớp 10, trở lại trường học.
Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không quay về.
Cậu sao có thể cúi đầu trước Nguyên Ngật để đòi lại góc nhỏ dung thân trong cái nơi đã bị chiếm đoạt kia.
May mà hôm nay là chủ nhật.
Cậu có một khoảng nghỉ bình tâm suy nghĩ về những biến cố đột ngột này.
Bước vào quán cà phê quen thuộc, cậu mượn dây sạc của nhân viên.
Đối phương dường như nhận ra vẻ mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa của cậu, hỏi cậu có khó chịu ở đâu không.
Nguyên Dã lắc đầu nói không.
Thiếu niên thức trắng đêm vội uống sạch cốc cà phê, không ngừng tự hỏi:
Đi đâu. Nguyên Dã, mày có thể đi đâu.
Nhanh nghĩ đi, mày có thể đi đâu. Chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, cũng đừng để cô gái mình thích phải lo lắng.
Câu trả lời là trang giấy trắng, không biết bắt đầu từ đâu, sự bất lực vài tiếng trước ập đến, lần nữa khiến tinh thần cậu suy sụp. Cậu dựa vào cạnh bàn, lông mày nhíu chặt, từ ban ngày đến hoàng hôn, bầu trời đỏ rực dần tối sầm lại. Trong lúc gần như tuyệt vọng, một lời hẹn ước đã bị bụi thời gian phủ mờ, lóe sáng như đom đóm trong bóng đêm tối tăm.
Liên quan tới Hướng Mẫn Thận, mẹ cậu.
Nói là hẹn ước, chi bằng nói là một lời nói đùa giữa hai mẹ con. Vào ngày cậu 8 tuổi, Hướng Mẫn Thận không chuẩn bị quà lớn cho cậu như mọi năm, hai tay trống không, chỉ có lời chúc suông. Trong ánh mắt thất vọng của con trai, người phụ nữ bí ẩn nói, món quà lần này là kho báu kỳ diệu, giống như cây đèn thần của Aladdin, giấu trong một cửa hàng nhỏ nào đó trong thành phố này.
Lúc đó cậu còn nhỏ, nóng lòng muốn đi "tìm kho báu". Nhưng Hướng Mẫn Thận ngăn cậu lại, nói với cậu, nếu không gặp phải rắc rối cực lớn thì tuyệt đối không được tìm và mở nó ra, nếu không cậu không chỉ thất vọng mà có lẽ còn gặp rắc rối thậm chí bị trừng phạt.
Đứa trẻ ngây thơ tin là thật, cố gắng nhẫn nại.
Kết quả là chỉ một năm sau, Hướng Mẫn Thận rời bỏ cậu.
Nguyên Dã dần hiểu, đây không phải là quà tặng, cũng không phải là giao ước, mà là một điềm xấu, một lời tiên tri, một lời cảnh báo trước khi chia ly.
Những năm tháng dài sau đó, cậu nhớ bà, cũng hận bà.
Cậu không muốn chạm vào bất cứ điều gì liên quan đến bà nữa. Đương nhiên, bà cũng ra đi vô cùng dứt khoát và tàn nhẫn, không để lại dấu vết.
Nguyên Dã cũng bất ngờ, hóa ra cậu chưa bao giờ quên tên quán đó, "Thực Phần".
Cậu tìm kiếm trên điện thoại, quả nhiên có một cửa hàng tên như vậy.
Địa chỉ ở trung tâm thành phố, cách đây không xa, ngay sát khu ổ chuột.
Nguyên Dã đi theo chỉ dẫn, xuyên qua những con hẻm nhỏ quanh co, cuối cùng cũng tìm thấy quán rượu này. Ánh sáng hoàng hôn xuyên qua cửa sổ gỗ, mặt tiền đơn giản cổ kính, chỉ viết hai chữ "Thực Phần", có vài phần giống phong cách của người tài ẩn mình.
Nguyên Dã đẩy cửa bước vào, chiếc chuông phía trên kêu leng keng, người phụ nữ đang đọc sách sau quầy bar ngẩng đầu lên, gương mặt đã được trang điểm tỉ mỉ nhưng vẫn lộ rõ dấu vết thời gian.
Bà liếc thấy bộ đồng phục trên người cậu, lạnh mặt đuổi người: "Đi ra ngoài, quán chúng tôi không hoan nghênh trẻ vị thành niên đâu."
Nguyên Dã vừa định mở lời, người phụ nữ búi tóc thấp lỏng lẻo dường như cảm nhận được điều gì, lại ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên nhìn cậu: "Cháu là Nguyên Dã sao?"
Nguyên Dã ngẩn người.
Bà đứng dậy từ sau tủ rượu, chiều cao của bà khiến cậu bất ngờ, bà đi vòng ra, đánh giá cậu, giọng điệu khó giấu vui mừng: "Đã lớn vậy rồi à? Cao ráo đẹp trai thế này, giống chị Hướng thật đấy."
Nguyên Dã đoán "chị Hướng" mà bà nói chính là mẹ cậu.
Có lẽ lúc nhỏ đã từng gặp mặt vài lần, nhưng ấn tượng của cậu về bà rất nhạt nhòa. Sau khi trải qua nỗi đau lớn, bộ não con người sẽ kích hoạt cơ chế tự bảo vệ, chọn quên đi và loại bỏ những hình ảnh đến sự việc không muốn nhớ lại.
Bà là người lớn tuổi đầu tiên nói cậu có nét giống Hướng Mẫn Thận.
Trước đó, tất cả mọi người đều ngầm coi cậu là bản sao và biểu tượng của bố cậu.
Nghĩ đến đây, sống mũi Nguyên Dã chợt cay xè.
Nhận thấy cảm xúc đột ngột u ám cùng vẻ mệt mỏi khó giấu của thiếu niên, người phụ nữ không vội hỏi cậu cần gì, chỉ hỏi: "Ăn tối chưa?"
Nguyên Dã lắc đầu.
Bà quay người đi về phía bức tường, vén rèm gọi vào bếp: "Ông xã ơi – cho bát mì kéo, thêm quả trứng lòng đào nhé."
Có một giọng đàn ông hơi thô đáp lại: "Được!"
Sau khi Nguyên Dã ngồi xuống, quán bất thình lình có khách ghé thăm, nối nhau không ngừng, đa phần đến ăn uống nhắm rượu.
Cậu ngồi đơn độc bên bàn, màn hình điện thoại thi thoảng sáng lên.
Biết đâu cô sẽ gửi tin nhắn báo bình an thì sao, biết đâu mẹ cô sẽ thay đổi ý định thì sao.
Kỳ tích được gọi là kỳ tích, bởi xác suất xảy ra của nó cực kỳ thấp.
Gần như bằng không.
Bát mì kéo nóng hổi đầy ắp topping được bưng đến trước mặt Nguyên Dã, người phụ nữ ngồi xuống đối diện cậu, tự giới thiệu: "Chắc cháu không nhớ cô nữa rồi. Cô là bạn thân từ nhỏ của mẹ cháu, cứ gọi là cô Tần nhé."
Nguyên Dã nói khẽ: "Vâng, cô Tần."
Cậu ngập ngừng mở lời: "Mẹ cháu có..."
Bà nói: "Ăn mì trước đi."
Nguyên Dã nói: "Cháu đang vội."
Bà nhìn lên tờ lịch treo trên tường, giật mình: "Hôm nay chủ nhật mà, chẳng phải cháu còn phải học tự học buổi tối sao?"
Nguyên Dã gật đầu. Cậu lại nói dối. Thực ra vào hơn bốn giờ chiều, cậu đã xin nghỉ ốm với thầy chủ nhiệm với lý do đau đầu khó chịu.
Cậu quyết định giải quyết ổn thỏa trong thời gian ngắn nhất, dùng thời gian tự học buổi tối để chuyển đi khỏi nơi ở hiện tại.
Như vậy, còn có thể tránh chạm mặt cô, tránh làm tăng thêm nỗi đau cho nhau.
Còn việc sau đó sẽ chuyển đi đâu, cậu vẫn chưa biết.
Cái sự gấp gáp ấy giống như hơi nóng cuối hè, nóng rực, ồ ạt ập vào mặt.
Cô Tần không khách sáo dông dài nữa, quay lại sau quầy bar, lấy ra một phong bì da bò màu nâu sẫm từ ngăn tủ khóa bên dưới, đưa cho Nguyên Dã.
Phong bì không mỏng, nhưng thứ bên trong dường như không phải thư từ, phồng lên, hơi nặng, chạm vào đầu ngón tay cậu. Bên ngoài không viết chữ nào, chỉ được buộc bằng dây gai nhỏ bốn phía, thắt thành một chiếc nơ dễ mở.
"Bên trong đựng gì vậy ạ?" Nguyên Dã ngước mắt hỏi.
Cô Tần khoanh tay trước ngực: "Cháu tự xem đi."
Nguyên Dã rút dây buộc, ngón tay tách miệng phong bì ra. Đôi mắt cậu hơi nheo lại, sâu trong phong bì, là một chiếc chìa khóa màu bạc và một chiếc thẻ ngân hàng, còn có một tờ giấy gấp.
Hướng Mẫn Thận là người theo chủ nghĩa lý tưởng thuần túy.
Trên đường đi cậu có nhiều suy đoán, nhưng hoàn toàn không ngờ lại là những thứ thực tế và dứt khoát như vậy.
Cô Tần chậm rãi nói: "Không cần lấy ra đâu, để cô nói trực tiếp với cháu. Bên trong là căn nhà và số tiền gửi tiết kiệm mẹ cháu để lại cho cháu, nhà không lớn, chỉ hơn 60m vuông, trước đây mỗi khi tâm trạng không tốt bà ấy đều một mình chạy đến đó để giải tỏa, trên tờ giấy là địa chỉ nhà và mật khẩu thẻ. Trước đây không đưa cháu là vì cháu còn nhỏ, cũng sợ bố cháu biết, lòng dạ bất chính, chiếm làm của riêng."
"Cô còn tưởng cháu sẽ không đến nữa chứ, mẹ cháu cũng nói, tốt nhất là đừng đến. Đợi cháu trưởng thành rồi đưa cho cháu."
Cô Tần đưa tay che miệng, vẻ mặt phức tạp, dường như có chút cảm khái, cũng có chút xót xa: "Cuối cùng cháu vẫn đến."
Nguyên Dã im lặng lắng nghe, không nói được lời nào.
Cậu hít sâu vài lần, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót đang trào dâng.
"Những chuyện khác cô không nói nữa. Cô không biện bạch gì cho bà ấy cả, đó là lựa chọn của bà ấy. Bà ấy ích kỷ, là một người mẹ vô trách nhiệm, nhưng bà ấy cũng thực sự yêu thương cháu sâu sắc."
"À, đúng rồi, bà ấy nhất định bảo dì nói với cháu, số tiền gửi ngân hàng là một con số quan trọng trong bộ truyện khoa học viễn tưởng mà bà ấy từng đọc cho cháu nghe hồi đó. Bà ấy nói mười mấy năm nữa chắc chắn sẽ có thêm tiền lãi, sợ cháu không nhận ra sự độc đáo của bà ấy. Bà ấy còn nói cháu đặc biệt thích cuốn sách đó."
Với cương vị một người thay bạn chí cốt trông giữ kho báu bí mật, bà cũng từng băn khoăn nhiều năm, nhưng tuyệt nhiên không hỏi số tiền, chỉ tò mò tác phẩm:
"Rốt cuộc là cuốn sách nào nhỉ?"
Nguyên Dã không trả lời.
Không cần nghĩ ngợi nhiều, những ký ức tươi đẹp nhưng buồn bã được bọc kỹ trong tấm hổ phách ấy giờ đây chậm rãi tan chảy, dồn dập ùa về, câu trả lời nằm ngay trong đó:
"Cuốn Bí kíp quá giang vào Ngân Hà của Douglas Adams."
Và con số đó là: 42.
Đại diện cho "Câu trả lời cuối cùng cho cuộc sống, vũ trụ và mọi thứ".
____
Rời khỏi quán rượu, Nguyên Dã không vội vàng đi xác nhận căn nhà kia có thích hợp để ở hay không, bởi vì dì Tần đã nói với cậu, dì thường xuyên đến đó thuê người giúp việc dọn dẹp, kiểm tra điện nước. Tất cả đều là Hướng Mẫn Thận dặn dò kỹ lưỡng, phòng khi con trai có nhu cầu bất ngờ.
Nếu bây giờ cậu rơi vào đường cùng, cậu có thể lập tức chuyển đến ở.
Hơn tám giờ, Nguyên Dã trở về phòng trọ, bắt đầu thu dọn hành lý.
Xuân Sơ Trân đang lướt video trong phòng nghe thấy tiếng động liền đi ra, Nguyên Dã chạm mắt với bà, vẫn lịch sự gọi một tiếng "dì", còn người phụ nữ thờ ơ liếc nhìn cậu một cái, coi như không khí quay người về phòng, tiếp tục xem video ngắn.
Trong nhà yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng nhạc nền không ngừng chuyển đổi, sáo rỗng quen thuộc.
Nguyên Dã thu dọn rất nhanh, kéo vali khỏi phòng ngủ gần như trống rỗng, cậu nhìn cánh cửa phòng đóng kín của cô, cô chắc đã đến trường tự học rồi, không biết chiều có ngủ bù không. Phương thức để cậu quan tâm cô giờ đây thật mờ mịt ít ỏi.
Hơi thở cậu nhẹ đi, như mắc bệnh nặng, như trái tim bất ngờ bị đào một lỗ trống, như cậu bé vừa nếm được kẹo đã bị ép cai nghiện. Không thể chịu đựng, nhưng phải cắn răng chịu đựng. Cậu nhìn chằm chằm cánh cửa kia, vô số lần tự nhủ đừng nghĩ nữa, đừng cố chấp, đừng đi vào ngõ cụt. Hãy ngừng bất mãn và tự ghét bỏ, hãy đối diện với lựa chọn, rồi một ngày cậu có thể phá cửa xông vào, đón công chúa của mình. Dù giờ phút này lòng cậu đau như cắt.
Cậu lại nhìn phòng Xuân Sơ Trân, do dự có nên chào tạm biệt bà trực tiếp không.
Cuối cùng, cậu xách vali, đến trước cánh cửa đó, không đẩy cánh cửa khép hờ, chỉ nói: "Dì ơi, cháu đi trước ạ."
"Chìa khóa cháu để trên bàn rồi."
"Cảm ơn dì đã chăm sóc cháu trong năm qua."
Trong phòng dường như trống không, hồi âm cậu chỉ có tiếng cười khoa trương trên nền nhạc.
Nguyên Dã quay người rời đi, gần tới cửa, phía sau chợt có người gọi cậu: "Cháu đợi chút."
Xuân Sơ Trân bước ra, tay phải cầm chiếc hộp sắt của Xuân Tảo bị phát hiện đêm qua: "Mang xuống vứt giúp dì."
Nguyên Dã lộ vẻ không đành lòng, cậu cố gắng bình tĩnh nói: "Không hỏi ý kiến Xuân Tảo trước sao ạ? Đây là đồ của cậu ấy."
Giọng điệu Xuân Sơ Trân hời hợt khinh thường: "Vậy tùy cháu, hoặc cháu cầm, hoặc dì vứt."
Nguyên Dã sững sờ, nhận lấy.
Xuân Sơ Trân không nói thêm, quay ngoắt vào phòng, vẻ mặt như thể nói thêm một chữ cũng thấy phiền.
Cậu bắt taxi đến căn nhà mẹ để lại, vị trí khu dân cư không tốt lắm, ở vùng ngoại ô hẻo lánh, cách trường khá xa, cách nhà càng xa hơn, nhưng tòa nhà nằm phía sau, bên ngoài hàng rào có rừng cây xanh tốt, trong đêm tối dễ dàng thấy bóng cây lay động, và cả tiếng gió rì rào thổi qua rừng.
Cậu bật đèn.
Nơi này nhỏ mà đầy đủ tiện nghi, dấu vết của chủ cũ gần như biến mất, dù vẫn lưu giữ vài ý tưởng độc đáo với trang trí lãng mạn chỉ thuộc về bà. Ví dụ miếng dán tủ lạnh hình hành tinh làm bằng đất sét, bên dưới ép công thức cùng cách nấu ăn, chữ viết hơi nhạt nhòa.
Cậu kéo vali về phòng ngủ, bật đèn.
Ánh mắt đầu của cậu dừng tại chiếc hộp quà hình chữ nhật màu đen trên tủ đầu giường.
Cậu thả vali cạnh cửa, bước đến cầm chiếc hộp, mở ngăn kéo.
Bên trong là mô hình ô tô đồ chơi màu đỏ tươi nguyên seal, chất liệu hợp kim, được niêm phong cẩn thận, vẫn chưa bị thời gian ăn mòn hay oxy hóa, mới tinh như vừa xuất xưởng.
Vô lăng ghế lái buộc tấm thiệp nhỏ nhắn tinh xảo được gấp đôi.
Cậu dùng lực rút nó khỏi sợi chỉ kim tuyến, mở ra xem:
"Tiểu Dã,
Sau cùng chúng ta sẽ lái tới bất cứ nơi nào mình muốn.
Nếu tạm thời có bão tố, hãy ngủ một giấc trong ngôi nhà ấm áp này.
Trời sẽ quang, biển sẽ lặng, rồi tiếp tục tăng tốc."
Phía sau vẽ khuôn mặt cười đơn giản với đường nét phai mờ.
Nhìn lâu lại thấy giống đang khóc, hoặc, vừa cười vừa khóc.
Cậu không biết đã đọc đoạn ấy bao nhiêu lần, mãi mới ngước mắt, thờ ơ nhìn căn phòng trống trải, bức tường trắng xóa. Tầm nhìn thiếu niên dần chậm rãi mơ hồ, cậu tắt đèn, không thể chịu đựng thêm nữa mà ngã ngồi xuống sàn nhà từ mép giường.
Y hệt trở về đêm hè tám năm trước, cậu bé gầy gò lao khỏi nhà, chỉ để đuổi theo chiếc máy bay vĩnh viễn chẳng thể bắt kịp. Trên đường cậu mải ngắm trời, ngã một cú đau điếng, đầu gối máu me be bét, muốn bò đứng dậy nhưng vì đau nhức đành phải quỳ rạp xuống. Cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng co rúm người trên mặt đường gồ ghề, dùng tay ấn mạnh đôi mắt.
Bóng đêm thành dòng sông chảy xiết, còn cậu thì bị dòng sông cuốn trôi.