Tiết tự học tối cùng ngày, cô không thấy Nguyên Dã ở trường.
Cô cố gắng đi thật chậm, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc sáng sủa ấy ở hành lang, ở cửa sổ nhưng chẳng thấy đâu.
Lời an ủi "gặp ở trường nhé" buổi sáng, khi đêm xuống trở về thực tế, biến thành ảo tưởng viển vông, như củ cà rốt treo trước mõm lừa*.
*mọi thứ chỉ là hư vô, không nên ảo tưởng mơ mộng hão huyền
Cô vào nhà vệ sinh, vặn vòi nước mức to nhất, vốc nước rửa mặt liên tục, lặng lẽ cuốn đi sự nóng rát quanh mắt.
Đồng Việt phát hiện điểm khác thường và đôi mắt thâm quầng hiếm thấy của cô, tan học liền chạy đến bên cô: "Tảo Tảo, cậu sao thế?"
Cô lắc đầu: "Không sao."
Đồng Việt đoán: "Có phải thằng nhóc Nguyên Dã chọc cậu giận không?"
Cô nhấn mạnh từng chữ: "Không đời nào! Cậu ấy không làm bất cứ chuyện xấu nào cả."
Tên cậu giống công tắc tuyến lệ, mũi cô lập tức bị nghẹn lại, vị chua chát ngập tràn khoang mũi.
Trước khi vội vàng chia tay Đồng Việt, cô xác nhận mình không thể một mình chịu đựng được, khẽ hỏi bạn: "Cậu có thể đi với tớ một lát nữa không?"
Đồng Việt gật đầu mạnh.
Tới chỗ tối tăm gần như không người, cô không kìm nén nổi, rút khăn giấy trong túi quần ra, dụi mạnh khóe mắt: "Nguyên Dã sắp chuyển đi rồi. Mẹ tớ đã biết chuyện của bọn tớ."
Đồng Việt rủ lông mày, khó tin: ""Hả? Sao lại vậy?"
Cô nói đứt quãng, giọng nghẹn ngào: "Tớ khó chịu quá, Việt Việt. Nhưng tớ không biết nói với ai, điện thoại cũng bị tịch thu rồi, tớ chỉ có thể nói với cậu..."
"Không sao, cậu cứ nói với tớ, cứ nói hết ra, nói gì cũng được."
Đồng Việt cũng lộ vẻ buồn bã, nghẹn ngào ôm lấy cô, vỗ nhẹ lưng cô: "Tình hình không tệ đến thế đâu, cậu còn có tớ mà."
"Việt Việt..."
"Tảo Tảo..."
Nghe thấy tiếng khóc nức nở bên tai càng lúc càng nặng, cô ngẩn người, đỡ vai Đồng Việt, đẩy bạn ra xa một chút.
Kết quả là cô bạn trước mặt khóc còn thảm thiết đau đớn hơn cả đương sự, ngũ quan nhăn nhúm, nước mắt nước mũi tèm lem.
Cô hít mũi, muốn nói lại thôi: "Ơ kìa ..."
"Sao thế?"
Đồng Việt xì bong bóng nước mũi, cụp mắt nhìn chiếc khăn giấy trong tay cô: "Cho tớ mượn giấy một chút."
Cô rút một tờ giấy sạch đưa cho bạn: "Lau đi."
Đồng Việt nhận lấy, lo lắng: "Vậy sau này hai cậu định làm thế nào?"
Cô hít một hơi thật sâu, rồi thở: "Thì chia tay, cố gắng học hành, chuẩn bị cho kỳ thi đại học."
Đồng Việt vỗ ngực thề: "Được thôi, đành lùi một bước vậy. Nhưng mà, có tớ ở đây, cậu yên tâm, chị em tốt có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Tình yêu của cậu chết rồi, tớ cũng tuyệt đối không sống sót một mình. Tối nay tớ sẽ chia tay Lục Cảnh Hằng."
Xuân Tảo khẽ cong môi: "Không cần tới mức đó đâu."
Đồng Việt khẳng định: "Không giấu gì cậu, tớ cũng muốn chuyên tâm học hành. Nhỡ tớ không thi đỗ trường ở Bắc Kinh thì sao, nếu thế cơ hội gặp nhau của chúng ta chỉ còn mỗi kỳ nghỉ đông và hè thôi."
Nghe vậy, Xuân Tảo có chút nghẹn ngào.
Đồng Việt tương tự. Hai người im lặng nhìn nhau hai giây, hai cô gái giàu cảm xúc lại ôm nhau khóc.
___
Hôm sau khi tập thể dục nhìn thấy Nguyên Dã, lòng cô lắng xuống đôi chút. Thiếu niên vẫn mặc bộ đồng phục cộc tay quen thuộc, nhìn từ xa không thay đổi nhiều, tuy cô vẫn cảm thấy cậu có gì đó khang khác. Cậu không còn cười nói vui vẻ với bạn bè, không còn tùy hứng phóng khoáng, tan học cũng ít xuất hiện ở hành lang. Từ một đường cong hoặc dấu chấm than có lên xuống có cảm xúc biến thành dấu gạch ngang hoặc dấu ba chấm, cậu quá mức bình tĩnh, quá mức trầm mặc.
Xuân Tảo cũng vậy.
Ngoài việc đi lấy nước, nộp bài tập hoặc đi vệ sinh, Xuân Tảo gần như không rời lớp, tranh thủ từng giây từng phút học.
Thỉnh thoảng chạm mặt, dù chỉ là bóng lưng hay phía sau, lòng cô đều bị axit ăn mòn.
Đưa ra lựa chọn, đồng thời chấp nhận sự lựa chọn ấy.
Đây là chuyện họ bắt buộc phải học, dẫu đến rất sớm.
Xuân Sơ Trân không biết kiếm đâu ra chiếc xe điện cũ kỹ, bắt đầu "không quản khó nhọc" đưa đón cô đi học, lấy cớ là tiết kiệm thời gian. Cô biết rõ ý bà, lười chống đối. Không muốn ngột ngạt, không phản ứng thái quá, nhưng tuyệt đối không để tê liệt bản thân.
Xuân Tảo cảm thấy, đó giống như, không quan tâm, không sao cả, còn có thể tệ đến mức nào nữa.
Dù vũ trụ đen tối vô biên, con tàu vũ trụ được lập trình đích cuối cùng vẫn sẽ hạ cánh xuống hành tinh muốn đến.
Quá trình này không kéo dài bao lâu.
Khoảng nửa tháng sau, Xuân Sơ Trân lại lấy lý do "xe hỏng rồi, con cũng không thể ngày nào cũng ngồi không tốt cho cột sống" cho phép cô tự đi học.
Cùng lúc, cô biết từ Đồng Việt tin tức Nguyên Dã chuyển về ký túc xá trường, nghe nói thầy giáo đặc biệt sắp xếp cho cậu phòng toàn học sinh giỏi, không ồn ào ở khu ký túc xá nam.
Lần nữa thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc sống và học tập chậm rãi song hành, tựa bầu trời sau tháng mười. Hơi nóng hoàn toàn tan biến, mặt trời lặn xong, những đám mây dày đặc ngưng tụ sau khung cửa sổ, tập hợp từ bốn phương tám hướng, cả khuôn viên trường bao bọc dưới lớp thạch màu cam.
Có bạn lén chụp ảnh, ghi lại khoảnh khắc rực rỡ cuối thu ít ỏi của tuổi thanh xuân.
Cô cũng ngẩng mặt lên sau cuốn sách dày cộp, ngắm nhìn bầu trời lúc này. Cô cầm bút, từng chút từng chút nhìn nó tối dần, bị màn đêm bao phủ.
Cuối chân trời còn sót chút ánh sáng, y tàn lửa đỏ rực trong lò than đổ nát.
Chỉ cần gió nổi lên.
Nhất định có thể bùng cháy trở lại.
___
Giữa tháng mười, Nguyên Dã bị thầy giáo chủ nhiệm mới lớp 12 là Tề Tư Hiền gọi đến văn phòng nói chuyện, hỏi cậu tháng này ở ký túc xá thích nghi thế nào.
Thiếu niên đứng khoanh tay im lặng khẽ gật đầu.
Tề Tư Hiền lại bảo: "Tôi dạy lớp các em chưa được hai tháng, không quen lắm tính cách của các em. Nhưng thầy cô bộ môn khác dạy lớp các em nói với tôi, em không tích cực như trước nữa, có phải lên lớp 12 áp lực hơi lớn không?"
Cậu không trả lời câu hỏi này, chỉ bình tĩnh nói: "Thưa thầy, thành tích của em sẽ không giảm sút."
"Không phải vậy." Tề Tư Hiền nghẹn lời.
Đúng là sợ cậu tuột dốc, nhưng càng sợ cậu giấu chuyện buồn trong lòng, nảy sinh tâm bệnh, như vậy ảnh hưởng không nhỏ: "Nếu em gặp khó khăn hay rắc rối gì, có thể nói với thầy, thầy sẽ cố gắng giúp em giải quyết."
Cậu nói: "Không có ạ. Em muốn về lớp đọc sách. Cảm ơn thầy."
Tề Tư Hiền há miệng không nói nên lời, cuối cùng mơ hồ thở dài một tiếng: "Được, em về đi."
Dõi theo cậu rời khỏi văn phòng, Tề Tư Hiền mới lộ vẻ bối rối không biết bắt đầu từ đâu, chạm mắt với giáo viên tiếng anh đang nghe trộm đối diện.
Sự thay đổi của cậu chính là do cô ấy phản ánh.
Người đàn ông trung niên nhấp ngụm trà: "Em ấy vẫn luôn như vậy sao?"
Giáo viên tiếng anh đáp: "Vâng, nhưng cũng không hẳn. Trước đây với chúng tôi không phải kiểu cung kính quá mức, nhưng chắc chắn không lạnh nhạt như vậy, tóm lại – bắt đầu từ tháng chín thì phải, giống như đổi thành người khác í."
Tề Tư Hiền đặt cốc xuống: "Tại sao?"
Giáo viên tiếng anh dừng một chút: "Có vẻ thất tình."
Tề Tư Hiền nhíu mày: ""Hả? Trước đây em ấy còn yêu đương á?"
"Vâng."
Tề Tư Hiền tặc lưỡi, lật bảng trong máy tính, tìm dòng đầu tiên có tên cậu: "Nhưng lần thi tháng trước em ấy không tụt hạng mà."
Rồi tự mình thưởng thức: "Xem môn toán này, làm sao trừ điểm được chứ. Chấm bài của em ấy đừng nói là thoải mái, chỉ có thể nói là... như vớ được vàng."
Giáo viên tiếng anh nhún vai: "Vậy mà thầy còn tìm cho em ấy người bạn cùng bàn ít nói. Trước đây Đồ Văn Vĩ không phải rất tốt sao, một nam sinh năng động vui vẻ, chắc tâm trạng Nguyên Dã sẽ tốt hơn."
Tề Tư Hiền vừa nghe thấy lời kia liền không vui: "Tôi nói cho cô biết nhé, bạn cùng bàn hiện tại của cậu ấy rất tốt đấy. Đứa trẻ này do tôi đưa vào và nhìn nó từng chút tiến bộ, có nghị lực có ý chí, có người đứng đầu khối ở bên cạnh thúc đẩy kích thích nó, chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn. Hơn nữa, thái độ học tập có thể lây nhiễm lẫn nhau, tôi thấy Nguyên Dã bây giờ chăm chỉ cũng rất tốt mà."
"Thầy đừng quá thiên vị."
Tề Tư Hiền trừng mắt: "Đâu có, đừng gán tội cho tôi, tôi đối xử công bằng với tất cả mọi người."
___
Tiết thể dục sau khi lên lớp 12 có thể xem là hữu danh vô thực, dù trong thời khóa biểu vẫn ghi hai tiết mỗi tuần, nhưng cơ bản sẽ bị các môn học khác chiếm dụng, một tuần trống được một tiết đã là tạ ơn trời đất.
Hôm nay lớp 3 hiếm hoi có một tiết thể dục.
Học sinh như những chú chim sổ lồng, ùa ùa khỏi lớp.
Xuân Tảo cùng Đồng Việt đến phòng dụng cụ lấy bóng chuyền, lúc cô quay lưng với cửa ném từng quả bóng chuyền vào chiếc rổ sắt, phía sau có hai nữ sinh vừa nói vừa cười đi tới. Nhìn là biết học sinh lớp dưới, khuôn mặt vẫn tươi tắn rạng rỡ, không giống học sinh lớp 12 bọn họ, bị thiếu ngủ và bài vở dày đặc làm ủ rũ.
Bốn người nhìn nhau, Xuân Tảo và Đồng Việt nhường chỗ cho hai em kia lấy vợt bóng bàn.
Hai nữ sinh vẫn nói chuyện: "Cậu nghe nói chưa, cái anh học sinh lớp 12 ấy, học giỏi nhất trường lại còn đẹp trai nữa, anh ấy bị đá rồi."
"Hả? Không phải chứ?" Giọng một nữ sinh tiếc nuối: "Đẹp trai như thế mà cũng bị đá, bạn gái anh ấy ác thật."
Động tác nhặt bóng máy móc của Đồng Việt đột ngột ngừng.
Tấm lưng đang khom xuống của Xuân Tảo cũng dần cứng đờ.
"Nghe nói là một nữ sinh giỏi nhất lớp 3 khối 12."
"Xinh không?"
"Không biết nữa, nhưng tớ thấy chị ấy giỏi thật đấy, vì anh học sinh đó thật sự rất đẹp trai mà."
Hai người càng nói càng vui:
"Tại sao lại chia tay nhỉ?"
"Chắc là lên lớp 12 rồi. Hay là... anh kia có khuyết điểm gì không ai biết?"
"Chắc không đến nỗi đó đâu?"
"Không phải đồn hai người họ ở chung sao? Chắc anh kia ở bẩn, nên bạn gái chịu không nổi?"
"Nhìn không giống mà."
"Cậu có quen anh ấy đâu mà biết. Có người bề ngoài ra vẻ lắm, về nhà thì bừa bộn kinh khủng. Mấy thằng con trai làm bẩn bồn cầu đầy ra đấy..."
Sức tưởng tượng vô căn cứ của các em khóa dưới khiến Xuân Tảo cạn ngôn. Động tác nhanh như tua băng nhét đầy bóng vào rổ, cô xách một bên quai, ánh mắt ra hiệu Đồng Việt đang mặt mày khó coi, môi mím chặt vội rút lui.
Hai người một trái một phải trở về dưới ánh mặt trời, Đồng Việt y chạy đua mà lướt vài bước, xác nhận đã thoát khỏi phạm vi của hai cô bé đó, cô nàng lập tức cười phá lên như sấm, thậm chí còn phát một tràng âm thanh quái dị gần giống tiếng khỉ.
Xuân Tảo liếc xéo cô bạn: "...Buồn cười lắm à?"
Đồng Việt ôm bụng cười run rẩy, ho khan mấy tiếng: "Đùa chứ, cậu nghe không buồn cười hả?"
Xuân Tảo: "Không hề."
Thậm chí vì bất bình thay Nguyên Dã bị tung tin đồn nhảm mà oán trách Đồng Việt: "Trước đây cậu không phải rất hay ra mặt à? Sao hôm nay im thin thít vậy."
Đồng Việt há hốc mồm như nuốt trọn được cả quả trứng luộc: "Người ta có nói cậu đâu, tớ ra mặt làm gì, hơn nữa người ta đang khen cậu đấy, cậu không nghe thấy à?"
Rồi lắc đầu nguầy nguậy: "Nói Nguyên Dã ấy mà, không sao cả, dù sao cũng không phải EX của tớ, ai quan tâm thì người đó bảo vệ thôi, cậu cũng có nói lời nào đâu."
Nói xong hừ một tiếng, giả vờ khinh bỉ liếc nhìn cô.
Xuân Tảo á khẩu, ngẫm nghĩ một lát, kéo tay Đồng Việt dừng chân: "Cậu giúp tớ một việc."
___
Buổi trưa cuối tháng, cửa phòng ký túc xá Nguyên Dã bị gõ. Bàn ghế của thiếu niên kê gần cửa, duỗi thẳng chân, cậu tưởng là bạn cùng phòng đi ăn về nên không hỏi kỹ, buông bút, giơ tay mở cửa từ trong.
Sau đó lại cầm lấy bút, tiếp tục giải bài.
Có điều bên cạnh không có động tĩnh gì, cậu nghiêng đầu, thấy bạn cùng bàn Lý Vụ đứng ngoài cửa.
Người bạn cùng bàn mới này ở phòng ký túc xá kế cậu, ngày thường trong lớp tuy hay chạm mặt nhau nhưng vì đối phương đi một mình và ít nói nên hai thiếu niên ở chung hơn hai tháng vẫn chưa thân thiết.
Thế nên sự xuất hiện của cậu ấy lúc này không khỏi bất ngờ khó hiểu.
Nguyên Dã khẽ nhíu mày: "Có chuyện gì không?"
Lý Vụ đưa chiếc túi giấy trắng trong tay: "Bạn cùng bàn, dưới lầu có một bạn nữ nhờ tôi mang lên cho cậu."
Nguyên Dã đặt bút xuống, đứng dậy: "Thực ra cậu có thể gọi tôi là Nguyên Dã."
Đối phương: "Ồ, Nguyên Dã."
"..."
Cậu do dự không biết có nên nhận đồ không. Người nghe được "tin đồn chia tay" của cậu không ít, mấy người bạn thân cũng nhiều lần bóng gió quan tâm hỏi han lúc rảnh rỗi, đương nhiên, không thiếu bạn nữ trực tiếp tặng quà hoặc nhét bàn học cậu dẫu đều bị cậu từ chối hoặc trả.
Được gửi đến tận ký túc xá, đúng là lần đầu tiên.
Đang âm thầm suy nghĩ, người ngoài cửa lạnh lùng thúc giục: "Có thể cầm nhanh lên được không?"
Cậu nói cảm ơn, nhận lấy. Vừa định hỏi cô gái kia trông như thế nào, Lý Vụ đã quay người rời đi.
Cậu đặt chiếc túi giấy hoàn toàn không nhìn ra nội dung gì lên bàn, ngồi xuống sải thẳng chân.
Hôm nay là ngày 31 tháng 10, một ngày đặc biệt nhưng cũng bình thường đối với cậu.
Sau khi mẹ ly hôn, cậu không còn nói với ai về ngày sinh thật của mình nữa, chuyện sinh nhật lại càng không hứng thú.
Mà tất cả thông tin cá nhân trên mạng xã hội đều điền ngày sinh giả. Bạn bè hỏi, cậu đều ngầm thừa nhận như vậy.
Cơ mà đầu năm khi tổ chức sinh nhật cho cô, thấy cô tò mò cậu liền nói thật, không giấu giếm chuyện cũ.
Hôm đó cô vừa tiếc nuối, vừa chắc chắn nói: "Ôi em lỡ mất rồi, nhưng năm sau đến sinh nhật anh, em nhất định sẽ tặng quà cho anh."
Nguyên Dã ngồi đó, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ trong túi, giống loài hoa, cậu không đoán nữa, mở ra, chiếc túi giấy không nặng chỉ đựng một cuốn truyện tranh bìa cứng mỏng.
Vẻ mặt Nguyên Dã khựng lại.
Cậu lập tức rút nó, ánh mắt chạm vào bìa tranh màu quen thuộc và tên sách, hình ảnh buổi hẹn ở thư viện hiện về trong đầu. Lồng ng.ực thiếu niên chùng xuống. Phát hiện trang sách không hẳn phẳng phiu, bên trong kẹp thứ gì đấy, cậu mở thấy cành hoa quế, tựa hồ vừa mới hái, những hạt vàng nhỏ xíu tụ giữa những chiếc lá, hương thơm dịu dàng thoang thoảng.
Cậu lại nhìn kỹ chiếc túi giấy, bên trong trống rỗng, không còn vật khác, cậu cầm cành hoa quế lên, chăm chú nhìn hồi lâu, tâm trạng trào dâng dịu đôi chút. Cuối cùng cậu kẹp nó về trang sách, bắt đầu đọc kỹ câu chuyện ngộ nghĩnh này.
Ngay khoảnh khắc lật trang đầu, ngón tay cậu khựng lại, trên đó viết mấy dòng chữ.
Chữ viết quen thuộc.
Từ ngữ quen thuộc.
Lời lẽ quen thuộc.
Bầu trời xanh quen thuộc, đốm sáng, cỏ cây, trái tim rung động và gió thổi ào ào bên tai, tất cả vào khoảnh khắc ấy như được mở khóa, dừng ở nụ cười tươi sáng, khích lệ của cô gái giữa dòng người:
"Thiếu niên vĩnh viễn đuổi gió bắt nắng, đừng ngần ngại lao về phía trước,
Hãy cứ bay đi, bạn Nguyên Dã,
Hãy thỏa sức bước tới đích đến của bạn nhé."
Lần này, chủ nhân món quà không cần tốn công tốn sức, âm thầm lén lút nữa.
Cô lưu lại chữ ký độc đáo chỉ thuộc về riêng mình: Chú chim nhỏ không bao giờ mất liên lạc.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chương 27 "mất liên lạc" rất nhiều người nói là flag,
Đúng là một flag,
Nhưng nó là một flag "không bao giờ mất liên lạc".
"Cành quế:
Từ Hán ngữ, chỉ việc thi đậu tiến sĩ thời khoa cử, hiện nay thường dùng để chỉ việc giành được vị trí quán quân trong các cuộc thi hoặc kỳ thi."
— đây là chú chim nhỏ lãng mạn