Tôn Phi không dám có chút trễ nải, thân hình như điện, giống như lưu quang, hướng về phía nơi phát ra âm thanh bay đi như chớp.
Liên tục vòng qua hơn hai mươi khối đá khổng lồ, Tôn Phi thấy được thân hình Vong Linh Ma Pháp Sư, tim rốt cuộc thả lại về tới ngục, cũng không có chuyện gì đáng sợ phát sinh, tựa hồ Vong Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink phát hiện điều gì, mới nhịn không được mà kinh hô lên.
- Mau nhìn ở đây…
Vong Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink hướng về phía Tôn Phi vẫy tay, chỉ chỉ khối đá trước mặt hắn.
Tôn Phi theo hướng hắn chỉ nhìn lại, sau một cái chớp mắt liền ngưng đọng, con ngươi co rút lại.
- Phá phong ấn…
Khối đá này thoạt nhìn hoàn hảo không tổn hao gì, thế nhưng trên thực tế, ở dưới đáy đã bị phá ra một cái khe dài đến ngàn thước, bề rộng chừng trăm thước, cái khe hắc sắc như cự miệng cười to giễu cợt, cương phong ám hồng sắc từ bên trong không ngừng đi ra, phát sinh tiếng vang vù vù, quanh cái khe hắc sắc còn có một đoạn xiềng xích hồng sắc nứt ra phiêu lãng theo gió.
Trong khối đá mơ hồ truyền đến ba động khí tức sinh mệnh, bên trong không có chút động tĩnh nào, giống như một quả trứng gà ấp ra gà con, nhìn như hoàn chỉnh, trên thực tế chỉ còn lại vỏ.
Hai người Tôn Phi và Vong Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink liếc nhìn nhau, tâm tình đều trầm xuống.
Không hề nghi ngờ, hẳn là Ác Ma Địa Ngục nguyên bản bị phong ấn trong khối đá to này đã đào thoát ra.
Đây có nghĩa, một tôn Ác Ma Địa Ngục thời đại Thần Ma đã chạy trốn tới đại lục Azeroth hiện nay, cũng không biết núp ở chỗ nào, một mặt len len chú ý nhân tộc, một mặt khôi phục thực lực của chính mình, một kho đợi được cơ hội đến, nó sẽ nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ vô biên vô hạn trên đại lục.
Đại nạn của nhân tộc, đã chuẩn bị đổ xuống.
Tôn Phi nghĩ tới quá trình mình và ma khải hắc ám Basturk giao thủ, từ trong liêm đao tử vong tán ra một cỗ lực lượng đáng sợ, còn ở thời khắc tối hậu lóe ra một đạo quang diễm hắc sắc, có lẽ, đó chính là Ác Ma đào thoát ra…. Chỉ đáng tiếc, không thể thừa dịp nó chưa hoàn toàn khôi phục thực lực, đem nó tiêu diệt.
- Hasselbaink, ngươi ở bên ngoài coi chừng dùm, ta đi vào trong đó xem…
Tôn Phi suy nghĩ một chút, làm ra quyết định.
- Đây…
Mặt Vong Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink mang vẻ do dự, có chút lo lắng nói:
- Hay là thôi đi, cái chỗ này, nơi nơi đều lộ ra tà tính, cực kỳ nguy hiểm, vạn nhất bên trong…
Ngụ ý, không nói cũng hiểu.
- Không sao.
Tôn Phi phóng thích ra tinh thần lực phóng xạ vào bên trong một trận, vẫn chưa cảm ứng thấy nguy hiểm, cười nói:
- Ta có nắm chắc.
- Thôi được, vậy nhớ cẩn thận, một kho có bất kỳ điều gì không đúng, lập tức đi ra!
Tôn Phi khẽ gật đầu, thân hình chợt lóe, đã theo cái khe hắc sắc tiến nhập vào trong khối đá hình trứng.
…
…
- Đáng sợ! Uy áp ở đây cường đại hơn gấp mấy ngàn lần so với bên ngoài!
Tôn Phi vừa mới tiến vào, chỉ cảm thấy một mảnh uy áp nhất thời đập vào mặt, ngay sau đó phảng phất như có cự thạch mấy vạn cân đè ép lên thân thể, trầm trọng cứng ngắc, nếu không phải lúc trước hắn đã tạo ra lĩnh vực cấm ma hình thức Barbarian, chỉ sợ đã ngay lập tức bị nội thương.
Còn chưa chờ hắn thấy rõ cấu tạo bên trong không gian, trong nháy mắt tiếp theo, một loại cảm giác như xuyên qua đường hầm thời gian truyền đến, sau đó trước mắt sáng ngời, dĩ nhiên là tới một không gian kỳ dị, không xuất hiện không gian tứ diện thạch bích loang lổ như trong tưởng tượng, giương mắt nhìn lại, đỉnh đầu có dương quang ánh sáng ngọc, mây trắng uy phong quất vào mặt, cúi đầu, dĩ nhiên là một mảnh sa mạc bạch sắc mênh mông bát ngát.
- Đây là…Không gian một tiểu thế giới kỳ dị?
Tôn Phi không khỏi nhíu mày.
Thì ra trong thạch đản cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, thế nhưng lại là một tiểu thế giới khác, hẳn là lấy bí thuật thần thông khai tạo ra một vị diện tiểu thế giới, bất quá thế giới này cũng không hoàn hảo quá, càng như người ta làm ẩu tạo ra phẩm chất kém, bởi vì Tôn Phi chỉ có thể thấy được sa mạc mênh mông vô bờ, trừ cái đó ra, cũng không có động thực vật hay sinh mệnh nào tồn tại.
Cũng may là Tôn Phi đã trở thành cường giả Bán Thần cấp, có lĩnh vực của mình, bởi vậy, tuy rằng pháp tắc ở tiểu thế giới này tuyệt nhiên bất đồng với thế giới bên ngoài, không có một chút năng lượng nguyên tố nào tồn tại, Tôn Phi vẫn có thể dựa vào lĩnh vực của mình mà phi hành như cũ.
Hao tốn khoảng chừng nửa giờ, tại đây Tôn Phi tìm kiếm khắp lượt, cuối cùng lựa chọn buông tha.
Đây là một thế giới đơn điệu đến cực điểm, tựa hồ là tồn tại một ảo trận nào đó, một khi phi hành quá một ngàn dặm cũng sẽ bị truyền tống về địa điểm ban đầu. Nói cách khác, tiểu thế giới này lớn nhỏ khoảng một ngàn dặm, vượt quá cực hạn này sẽ bị pháp tắc của nó đuổi về đến địa điểm xuất phát.
- Đích thật là một nhà giam phong ấn thiên nhiên, pháp tắc ở đây căn bản vì mục đích giam giữ mà tạo thành, ở chỗ này căn bản không tồn tại chút lực lượng nguyên tố nào, cho dù là có thể sống ở chỗ này cũng đừng mơ tưởng có thể tu luyện võ đạo, đạt thành tấn chức, cho dù là tu luyện ngàn vạn năm cũng sẽ không có chút tiến triển.
Cảnh sắc đơn điệu, khắp nơi đều là bãi cát bạch sắc, sắc màu vĩnh viễn bất biến, ở chỗ này trong khoảng thời gian dài, chỉ sợ tinh thần muốn nổ tung.
Tôn Phi ngẩng đầu, chú ý tới trong bầu trời có một cái khe hắc sắc ngàn thước, tương đương với cái khe nứt bên ngoài khối đá, cũng là cửa ra của tiểu thế giới này.
Lần thứ hai sưu tầm một phen, vẫn không có thu hoạch gì, thân hình Tôn Phi chợt lóe, hướng về phía bầu trời bay đi.
Cảm giác như xuyên qua thời không giống lúc tiến vào truyền đến, sau đó cỗ uy áp đáng sợ xuất hiện, Tôn Phi rốt cuộc đã đi ra.
Vong Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink vẫn chờ bên ngoài thấy thân hình Tôn Phi, nhất thời đại hỉ, cấp tốc xông lại, trên dưới đánh giá một trận, lúc này mới sợ hãi nói:
- Rốt cuộc ngươi cũng đi ra, nếu không ra, ta thật sự muốn vọt vào trong tìm ngươi, hù chết ta rồi!
Tôn Phi cảm thấy kỳ quái:
- Ta bất quá cũng chỉ ở trong đó không đến một giờ mà thôi, sao ngươi lại gấp gáp như vậy?
Nụ cười trên mặt Vong Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink nhất thời cứng lại:
- Ngươi nói cái gì? Thời gian bao lâu?
- Một giờ thôi mà!
Tôn Phi mạc danh kỳ diệu, bản năng cảm thấy không đúng.
- Ta ở bên ngoài đã chờ ngươi ước chừng một ngày!
Biểu tình của Hasselbaink tuyệt đối không giống đang nói đùa.
- Một ngày?
Tôn Phi khó có thể tin:
- Chẳng lẽ nói…Tốc độ thời gian chảy trong không gian trong tiểu thế giới thạch đản to lớn và ở thế giới hiện thực không giống nhau?
Cái gọi là trên trời một ngày, thế gian một năm chính là như vậy sao?