Cảm giác quen thuộc xuyên qua thời không bao phủ thân thể, trong nháy mắt tiếp theo, trước mắt sáng ngời, Tôn Phi đi tới một cái thế giới kỳ dị.
Trước mắt là một mảnh thảo nguyên cỏ cây ướt át, gió nhẹ phe phẩy, tạo thành từng tầng cỏ xanh ba động như ba đào, rất là mỹ lệ, nơi chân trời xa xa có cây cối xanh um tốt tươi, lại nhìn kỹ, trong bụi cỏ mơ hồ có những bông hoa đủ màu sắc nở rực rõ sáng lạn, một đám ong mật không biết từ đâu bay tới, ong ong bay lượn xung quanh nhị hoa.
Bầu trời xanh thẳm như được gột rửa, một áng mây màu cũng không có.
Bên tai lúc nào cũng truyền đến tiếng chim hót, xa xa có tiếng nước chảy róc rách vui ca, những động vật nhỏ thỏa thích vui chơi, vô ưu vô lự, tiếng chim kêu trên trời thanh thúy dễ nghe, phảng phất có thể hòa tan nhân tâm.
Không khí tươi mát trước nay chưa từng có, nhẹ nhàng hút vào một ngụm, chỉ cảm thấy một cỗ linh khí trong nháy mắt trải rộng tứ chi bách hài của mình, mỗi một lỗ chân lông đều vô cùng sảng khoái.
- Ở đây…là địa phương nào?
Tôn Phi khẽ nhíu mày.
Cảnh sắc mỹ lệ và không khí hợp lòng người, nói rõ đây tuyệt đối không phải là nơi nào đó trong thế giới Diablo, bởi vì cái thế giới kia đã bị ô nhiễm hoàn toàn, mà pháp tắc lực lúc ẩn lúc hiện trong thiên địa lại tuyệt nhiên bất đồng với đại lục Azeroth, tựa hồ đang nói cho Tôn Phi, ở đây cũng không phải là cái không gian luật rừng mà mình đã quen thuộc kia…Lẽ nào thật sự là thần vực chư thần trong truyền thuyết?
Tinh thần lực trước tiên bắn ra như thủy triều, Tôn Phi khẽ thở phào nhẹ nhõm, không có cảm thụ được bất kỳ khí tức uy hiếp vào ở trong không gian này.
Phóng mắt nhìn lại, tất cả đều là bình yên và hài hòa như thế, mỹ lệ như vậy, ở đây phảng phất như là thiên đường vậy.
Hắn xoay người lại nhìn, một quyền tống môn lóe ra quang diễm tử sắc, ở cách hắn mười thước lẳng lặng lóe sáng, vô thanh vô tức, giống như là ánh sáng lạnh, đẹp đẽ không quá chân thực.
Đã xác định được đại khái phương vi của mình, Tôn Phi bay lên bầu trời, thể xác và tinh thần như điện, hướng về phía rừng cây xa xa bay đi.
Diện tích của thế giới này khiến Quốc Vương Bệ Hạ cảm thấy khiếp sợ.
Lấy thực lực của hắn hiện nay, tròn sáu giờ, thế nhưng đều không nhìn thấy tận cùng. Độ lớn như vậy đã triệt để vượt qua không gian phong ấn dưới lòng đất đế đô Android, cũng vượt quá không gian tiểu thế giới bên trong mỗi cự noãn phong ấn, hơn nữa, trong thế giới này còn có sinh mệnh thể tồn tại, có nước chảy, có lục thảo, rừng rậm, cây cối, dã thú và phi cầm, bàn về đẳng cấp không gian, nếu so với không gian phong ấn kia thì cường đại hơn gấp ngàn vạn lần.
- Ở đây rốt cuộc là nơi nào? Vì sao sau khi thông quan bảy đại chức nghiệp trong thế giới Diablo lại gặp cái truyền tống môn đi tới nơi này? Không có đạo lý a, ở đây tựa hồ căn bản không có liên quan gì với thế giới hắc ám bị tà ác ô nhiễm nặng nề kia a…
Tốn hao nửa ngày, một lần nữa về tới trước truyền tống môn tử sắc, Tôn Phi trăm mối vẫn không thể lý giải.
- Lẽ nào cái không gian này chính là phần thưởng sau khi thông quan bảy đại chức nghiệp sao? Thế nhưng phần thưởng này cũng quá là mạc danh kỳ diệu đi? Không gian này, đối với ta mà nói thì có ích lợi gì? Tuy rằng hoàn cảnh ở đây ưu mỹ, linh khí dồi dào, thế nhưng, so với tiểu thế giới trung tâm Thần Ma Cung Điện thì cũng không cao hơn, với ta mà nói, hoàn toàn không có ý nghĩa a, còn không bằng lúc trước lấy được tam đại thần kỹ “Học tập”, “Phú dư” và “Triệu hoán” !
- Rốt cuộc tại sao phải như vậy? Hay là…cái không gian này đại biểu cho một tầng ý nghĩa khác, tác dụng chân chính của nó, kỳ thật ta còn không có phát hiện ra?
Tôn Phi đau khổ suy tư, vẫn không tìm được đáp án.
Sau một hồi lâu, hắn đưa ra quyết định, đi vào truyền tống môn tử sắc, trước mắt quang diễm chợt lóe, một lần nữa về tới không gian “The Worldstone Chamber”, vết máu trên thi thể của đại Boss Baal vẫn còn chưa khô…Hoàn hảo, còn có thể một lần nữa trở lại thế giới Diablo.
Truyền tống môn tử sắc vẫn còn tồn tại như cũ, vẫn chư tiêu thất.
Sau đó, tâm niệm hắn vừa động, giống như ngày thường, rời khỏi thế giới hắc ám.
Trước mắt lóe ra tia sáng, thân hình Tôn Phi xuất hiện ở Thần Vương Điện “Thiên Không Chi Thành”.
Điều này làm cho Quốc Vương Bệ Hạ thoáng thở dài một hơi, sự tình hắn lo lắng nhất cũng không có phát sinh, chính mình vẫn còn ở lại đại lục Azeroth như cũ.
Xa xa đã là rặng mây đỏ đầy trời, mặt trời chiều lặn về phía tây.
Tính toán thời gian, đã qua hơn mười tiếng đồng hồ, cũng bằng với thời gian ở trong thế giới Diablo và thế giới thần bí kia cộng lại. Nói cách khác, tốc độ dòng chảy thời gian trong không gian thần bí kia cũng hoàn toàn tương đồng với trong thế giới hiện thực.
Có lẽ là bởi vì trải qua chiến đấu cùng với đại Boss Baal cuối cùng, cùng với tinh thần khẩn trương cao độ trong không gian thần bí kia, Tôn Phi cảm thấy một trận mệt mỏi rã rời như thủy triều ập đến.
Hắn trở lại phòng ngủ, nằm ở trên giường, không đến ba giây, thế nhưng đã nặng nề đi vào giấc ngủ.
Sau đó, hắn nằm mơ.
Đây là lần đầu tiên Tôn Phi mơ kể từ khi xuyên qua đại lục Azeroth, Quốc Vương Bệ Hạ mơ thấy mình lấy thân phận là người đứng xem, từ khoảng cách gần chứng kiến một hồi chiến tranh Thần Linh kinh hãi thế tục, vô số cao thủ Thần Vương cấp cao cao tại thượng hỗn chiến cùng một chỗ, không ngừng mà ngã xuống, đại địa bị đánh thủng, bầu trời bị xé rách, hải dương bị bốc hơi lên, vạn vật táng thân trong đó, trong tiên huyết và bạch cốt, một tồn tại vô thượng, cả người lóng lánh quang huy gai mắt, khó có thể thấy rõ thân hình, diện mạo phát ra tiếng hô phẫn nộ…
Cảnh trong mơ đến đây thì đột nhiên dừng lại.
Giống như là đang xem truyền hình đột nhiên bị hỏng, màn hình toàn là hoa tuyết, không có hình nữa.
Cũng trong nháy mắt này, Tôn Phi chợt giật mình tỉnh giấc, mạnh mẽ xoay người rời giường, cả người thế nhưng đã ướt đẫm mồ hôi, một loại cảm giác phẫn nộ và bi thương từ sâu trong linh hồn, giống như là cảm giác của tồn tại vô thượng trong giấc mơ kia, đã bỏ thêm vào trong thân thể Tôn Phi, khiến hắn cảm thấy một loại cảm giác tuyệt vọng và tim đập nhanh trước nay chưa từng có!
- Alexander, ngươi không sao chứ?
Thanh âm quen thuộc truyền đến.
Tôn Phi ngẩng đầu, thấy hai người Angela và Elena mặt mang vẻ lo âu nhìn mình.
Tôn Phi lắc đầu:
- Yên tâm đi, không có việc gì, chỉ là ác mộng mà thôi, đúng, một ác mộng mà thôi, thực sự là kỳ quái a, ta cự nhiên lại mơ ác mộng!
Nói tới chỗ này, hắn bỗng nhiên xoay người, lúc này mới bất ngờ phát hiện, đã là buổi sáng ngày thứ hai, ánh sáng mặt trời đã mọc lên từ đường chân trời, ở ngoài đại điện bao phủ trong một mảnh quang huy kim sắc, còn có tiếng chim kêu thanh thúy dễ nghe truyền đến.
Thì ra các cảnh ngắn ngủi trong giấc mơ kia thế nhưng lại kéo dài lâu như vậy?
Cấp cho hai kiều thê một ánh nhìn an ủi, Tôn Phi theo thói quen đến bể bơi bên cạnh phòng ngủ bơi vài vòng, rửa đi mồ hôi lạnh trên thân, sau đó rửa mặt, dùng bàn chải đánh răng và kem đánh răng tự chế, thay bộ trường bào mà Angela đã sớm chuẩn bị cho, thời điểm đi tới phòng ăn, bữa sáng thơm ngát cũng đã được chuẩn bị tốt.
Lắc đầu xua tan nỗi băn khoăn trong lòng, cái hai vị kiều thê phong hoa tuyệt đại làm bạn, tâm tình Tôn Phi rất nhanh liền tốt lên.
- Có lẽ là trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi, cho nên mới gặp ác mộng, mấy ngày nay đừng làm gì cả, nghỉ ngơi thật tốt đi!
Angela hiếm khi can thiệp vào an bài của Tôn Phi, Nữ Vũ Thần ở bên cạnh cũng kiên trì phụ họa, Tôn Phi suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng, cũng nên nghỉ ngơi thật tốt một đoạn thời gian, ngẫm lại chính mình từ khi tới đại lục Azeroth, tựa hồ là không được nghỉ tốt quá một ngày, cách mộng tưởng ban đầu “Làm một hôn quân muốn làm gì thì làm” tựa hồ quá xa rồi!
Ai biết Quốc Vương Bệ Hạ thật sự là mệnh trời sinh lao lực, một bữa sáng còn chưa ăn xong thì lai có sự tình phiền toái tìm tới cửa.
- Khởi bẩm bệ hạ, căn cứ theo hồi báo của một ít người mạo hiểm và thương nhân, trong cánh rừng vô tận phía sau núi Hương Ba thành tựa hồ xảy ra một ít quái sự!