Angela mỉm cười vẫy tay.
Xa xa có một con chim ưng vì chấn kinh quá độ mà đang điên cuồng bay lượn không phương hướng, đột nhiên phát sinh một tiếng kêu vui mừng, lao nhanh xuống, rơi vào bên cạnh nàng, ô ô thấp giọng kêu, trong thanh âm có sự sợ hãi, coi như là người thường cũng nghe ra được.
Vương phi nhẹ giọng mềm mỏng, giống như là nhẹ nhàng xoa dịu tiểu hài tử sợ hãi.
Chim ưng cánh thiết là một loại phi cầm cực kỳ hung ác, một đôi thiết cánh trời sinh có ma pháp kim hệ, trong lúc kích động đó, có thể sản sinh ra vô số lưỡi dao sắc bén vô hình, chém sắt như chém bùn, cực kỳ hung hãn.
Thế nhưng ở bên cạnh Angela, cái gia hỏa hung mãnh này lại như tiểu hài tử về bên mẫu thân ôm ấp, dần dần trấn định xuống, ỷ ôi thấp giọng bên tai, tựa hồ như nói cái gì.
Sau một hồi lâu, trên mặt Angela lộ ra dáng tươi cười khiến vạn vật thiên địa thất sắc, vỗ vỗ cánh nó.
Chim ưng cánh thiết uỵch uỵch vỗ cánh, vui kêu to, vừa bay lên, tiêu thất ở nơi xa xa.
- Nói nói, chỗ sâu trong cánh rừng bao la, hình như có một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại đang không ngừng tới gần, bất luận là ma thú hay là dã thú phổ thông đều cảm nhận được uy hiếp tới từ cỗ lực lượng này, bị kích thích cực kỳ táo bạo, tất cả bọn chúng đều muốn chạy khỏi nơi này.
Angela nói với Tôn Phi.
Vương phi điện hạ trời sinh có năng lực giao tiếp với ma thú, có thể khiến ma thú Vương cấp cho mình sở dụng.
Đáp án này, hiển nhiên là khi nãy giao lưu với chim ưng cánh thiết mà có được.
- Lực lượng cường đại thần bí?
Tôn Phi nắm tay nhỏ của kiều thê biểu thị cảm tạ, nhưng trong lòng đang nhanh chóng suy đoán nơi phát ra cỗ lực lượng cường đại kia.
Chẳng lẽ là ma thú Thần cấp nơi vực sâu?
Không có khả năng.
Nếu là như vậy, các ma thú đã sớm bạo động rồi, cũng không chờ tới bây giờ.
Thảm trạng của ngàn ngàn vạn vạn ma thú táng thân trong vong linh triều dâng nơi rừng rậm biên cảnh Alagna một lần nữa xuất hiện trong đại não Tôn Phi.
Bất quá, Quốc Vương Bệ Hạ chợt lắc đầu, bác bỏ cái suy đoán này.
Bởi vì từ nửa năm trước, vì lo lắng trong cánh rừng rậm bao la này bộc phát vong linh triều dâng cùng loại, Tôn Phi đã từng không tiếc thâm nhập vạn dặm trong rừng rậm, trong rừng bố trí lượng lớn ma pháp trận quang minh và trạm gác ma pháp, một khi xuất hiện khí tức vong linh, hắn sẽ biết trước tiên.
- Ngoại trừ hai lý do này, còn có lực lượng gì khiến cho tất cả ma thú trong rừng rậm đều cảm thấy run sợ như vậy?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có được bất luận đầu mối cho ra đáp án nào.
Tôn Phi hơi suy nghĩ, nói:
- Chuyện này không phải là chuyện đùa, ta muốn đích thân vào chỗ sâu trong rừng rậm bao la dò xét một phen, trước tiên các ngươi trở lại Hương Ba thành, nói hai vị Best và Brook đại nhân cẩn thận đề phòng, toàn thành cảnh giới, một khi xuất hiện thú triều, không cần chống lại, buông bỏ Hương Ba thành, theo sông Tổ Lệ mà thủ, chờ ta trở lại.
Mọi người từ trong giọng nói của Tôn Phi đều cảm nhận được ngưng trọng.
Đích xác, một khi thú triều thực sự bộc phát, mạnh mẽ chống lại cũng chẳng qua là làm tăng thương vong mà thôi.
- Alexander, không bằng ta cùng chàng đi xem!
Nữ Vũ Thần Elena thân thiết đề nghị.
- Không sao, ta một mình đi, hành sự tùy theo hoàn cảnh là được, nàng bảo hộ Angela và những người khác trong thành, một khi thực sự bộc phát thú triều dâng, còn cần nàng bảo hộ Hương Ba thành a!
Tôn Phi lướt bên vai thổi mấy sợi tóc phiêu tán trong gó của Nữ Vũ Thần, vô cùng thân thiết nói.
Mọi người thương nghị một trận, Tôn Phi đem tất cả khả năng có thể xảy ra dặn dò một phen, sau đó nhảy khỏi lưng đại hắc cẩu, chỉ mang theo một mình Tiểu Hoán Hùng, hướng về chỗ sâu trong cánh rừng bao la mà đi.
Đai hắc cẩu và ba đầu long lưu manh nguyên bản cũng muốn đi theo Tôn Phi.
Bất quá, hình thể của bốn gia hỏa này thật sự là lớn quá mức, làm người ta chú ý, vì vậy chỉ có thể trở về.
…
…
Lấy thực lực hiện nay của Tôn Phi, tốc độ cực nhanh, không đến ba mươi phút đã tham nhập hơn mười vạn dặm trong cánh rừng bao la vô tận.
Càng thâm nhập vào trong Quốc Vương Bệ Hạ lại càng cảm thụ được cảnh rừng rậm này đang táo bạo lên.
Không chỉ có ma thú và dã thú ngày thường sinh hoạt ở đây trở nên táo bạo, tính chất công kích vô tình, ngay cả thực vật cũng tản ra một loại khí tức khủng hoảng, theo gió chập chờn, cực mất tự nhiên, phảng phất như tận thế đến.
Chỗ sâu trong cánh rừng bao la vô tận, số lượng ma thú sinh hoạt ở đây lớn đến khó mà tính được, trong đó không thiếu ma thú thực lực kinh khủng Vương cấp, thậm chí là ma thú Hoàng cấp, càng thâm nhập sâu, coi như là Tôn Phi xẹt qua trời cao thật nhanh cũng sẽ bị những ma thú cao giai phát hiện.
Những ma thú này luống cuống, như điên lên phát động công kích, trong đó có một ít ma thú Hoàng cấp, thực lực đạt tới trình độ Đại Nhật cấp đại viên mãn, chúng phát động hình thức công kích tự sát, coi như là Tôn Phi cũng không khỏi cẩn trọng ứng phó.
Đến cuối cùng, Tôn Phi đành phải từ bỏ bay trên không trung, thu liễm khí tức, chuyển đổi đến hình thức Druid (Đức Lỗ Y), đáp xuống, tiến lên phía sâu trong rừng rậm.
Cứ như vậy, có thể thu liễm khí tức tự thân, không bị ma thú Hoàng cấp phát hiện.
Mà hình thức Druid trời sinh là vua rừng rậm, và năng lực tương tác và câu thông không gì sánh kịp với động, thực vật, một phen giao lưu, có thể tách ra khỏi các ma thú tập kích, nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể có một ít đầu mối nhất định.
Nghe đồn trong sách thượng cổ có nói, từ khi đại lục Azeroth khai sinh, cánh rừng bao la vô tận này đã tồn tại rồi, đây là một mảnh rừng rậm nguyên thủy cuồn cuộn khó có thể hình dung, tích lũy trăm vạn năm, ẩn chứa vô số bí mật, nghe đâu chưa từng có người nào có thể vượt qua cánh rừng bao la vô tận, vì vậy cũng không ai biết mặt kia của cánh rừng rậm rốt cuộc là tồn tại gì.
Tôn Phi đã thâm nhập tới mười lăm vạn dặm trong cánh rừng vô tận.
Ở đây ít ai lui tới, mấy ngàn năm qua, tuyệt nhiên không có người xuất hiện ở chỗ này, là một mảnh đất hoang.
Trong nháy mắt đáp xuống mặt đất, một cỗ vị đạo hư thối mốc meo liền xông vào mũi.
Cây cối ở đây, độ cao đã vượt qua năm, sáu trăm thước, giống như là những cái ô lớn lục sắc, đẩy ra trong bầu trời, thời điểm từ trên trời nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh ba đào lục sắc liên miên không dứt, mà một khi rơi xuống mặt đất, thế giới lập tức thay đổi, dưới cành cây rậm rạp, trên mặt đất không có ánh mặt trời chiếu vào, lá rụng nhiều năm tích lũy, không ngừng mà hư thối, khiến mặt đất trở nên đen thui như ao đầm, sinh sôi chướng khí.
Thân cây hắc sắc loang lổ như hóa thạch, vô số thực vật leo quấn trên đại thụ, chia sẻ chất dinh dưỡng và một chút ánh mặt trời.
Tôn Phi phóng thích tinh thần lực xem xét, kinh ngạc phát hiện, độ sâu của nước bù hủ hóa trên mặt đất thế nhưng đã đạt đến vài trăm thước.
Cũng chính là những lá cây sau khi hủ hóa thành nước bùn, bao hàm chất dinh dưỡng, vì vậy mới có thể nuôi dưỡng mảnh rừng vô biên vô hạn như vậy, có thể nói là rừng rậm nguyên thủy đáng sợ.
Đây là hệ thống tuần hoàn sinh thái đặc biệt của cánh rừng bao la vô tận.
Bên trên nước bùn sinh trưởng loài dương xỉ thể tích cực nhỏ, yếu ớt đẹp đẽ, lướt mắt nhìn, quả thực giống như tấm chăn lông xanh biếc trải trên mặt đất, làm người ta nhịn không được mà muốn lăn lộn.
Nhưng nếu như ngươi thật sự dám làm thế, vậy thì cũng cách cái chết không xa!