Lại đi tiếp mấy trăm dặm.
Tôn Phi liên tục gặp vài sự tình tương tự.
Đáng tiếc cường giả thần bí khống chế động vật tiến hành giám sát này thực lực đích thật là cường đại, thủ pháp cũng cực kỳ cao minh, mỗi một lần đều có thể trước khi Tôn Phi bắt được mà tự bạo, không để lại chút đầu mối nào, khiến Tôn Phi cũng không thể tra ra được.
- Mặc dù không có phát hiện, thế nhưng ta có một loại cảm giác, khoảng cách đến cường giả thần bí giám thị phía sau đã càng ngày càng gần!
Khóe miệng Tôn Phi nhịn không được mà lộ ra độ cong mong đợi.
Đối phương tựa hồ cũng không có ác ý, Quốc Vương Bệ Hạ rất chờ mong có thể gặp được cường giả thần bí này một hồi.
Từ khi hình thức Druid đai thành đến nay, lần đầu tiên Tôn Phi gặp được môt cường giả lợi hại hơn mình trên phương diện điều khiển động thực vật.
Hô! !!
Bắn người một cái, “Lang nhân” Tôn Phi nhảy lên một cái, liền vượt qua ngàn thước, khinh khinh phiêu phiêu rơi vào một cành cây khô héo.
Cũng ngay trong nháy mắt này, đột nhiên, một đạo quang hoàn vàng nhạt lặng yên không một tiếng động xuất hiện, trùng hợp đáp xuống đầu Tôn Phi, đem Tôn Phi bao trong đó.
Nhất thời, cảm giác mệt mỏi rã rời, khốn đốn trước nay chưa từng có, giống như thủy triều xuất hiện trên thân Tôn Phi.
Thân thể và tứ chi như bị nhựa cao su dính vào, ngay cả cất bước đều trở nên khó khăn.
Cùng lúc đó, một đạo lưới lục sắc lớn, mang theo khí tức quỷ bí thần dị rơi xuống, có một loại phong ấn tất cả khí tức, không hề nghi ngờ, một khi bị tấm lưới lục sắc này phong tỏa ở trong đó sẽ đánh mất đi tất cả lực lượng, mặc người chém giết.
Tôn Phi kinh hãi, ra sức chém ra, “Lang nhân” linh mẫn đột nhiên tăng, trong lúc chỉ mành treo chuông, tránh được tấm lưới lục sắc.
Nhưng mà, sau một khắc, thân hình hắn còn chưa thoát hẳn, một đạo huyễn ảnh nhanh như thiểm điện đã đến trước mặt, mang theo kình phong sắc bén, hai móng Tôn Phi huy động, liên tục giao kích với người này, lực lượng của đối phương cực kỳ cường hãn, tốc độ thế nhưng cũng không chút nào thua kém lang nhân, Tôn Phi bị chấn thối lui liên tục, thân bất do kỷ ngã xuống đất.
Sưu sưu sưu sưu!
Từng dạo dây mây khổng lồ nguyên bản đang quấn quanh đại thụ, đột nhiên như có sinh mệnh, linh hoạt đến cực điểm, bay vụt lên giống như cự mãng, hướng về phía Tôn Phi mà quấn đến, trong nháy mắt đã đem Quốc Vương Bệ Hạ trói thành cái bánh.
Phanh!
Bụi mây khổng lồ chỉ duy trì quấn hai, ba giây đã bị tránh ra.
Dây mây gãy rơi xuống, Tôn Phi rống giận từ trong đó phi bắn ra.
Đúng lúc này, xung quang vang lên từng trận tiếng ca to rõ, cũng không phải là ngôn ngữ lưu hành trên đại lục hiện nay, mà là một loại ngôn ngữ cực kỳ cổ xưa, tang thương chất phác, tràn đầy mỹ lệ kỳ dị, tiếp theo quang hoàn màu vàng nhạt bao phủ trên thân Tôn Phi đột nhiên nở rộ quang diễm gai mắt.
Tôn Phi nhất thời cảm giác ngưng trệ trên thân như rơi vào ao đầm càng thêm mãnh liệt.
Đây là một quang hoàn có tác dụng làm giảm tốc độ và lực lượng.
Ầm ầm!
Một đạo thân ảnh nguy nga như núi, phá vỡ hư không trước mắt, một bước bước ra, song chưởng dường như búa lớn khai thiên, đánh tới ngực Tôn Phi.
Trong lúc vội vàng, Tôn Phi nắm tay đón đỡ.
Oanh!
Kình ba lực lượng đáng sợ bắn ra bốn phía, chặn ngang mấy chục cây đại thụ xung quanh, ao đầm nước bùn dưới mặt đất dường như cũng bị gợn sóng vén lên, độc trùng và mãng xà ở trong đó bị chấn thành bột mịn.
- Lực lượng thật là cường đại, lại vẫn ở trên Shaarawy.
Tôn Phi bị quang hoàn làm cho khó khăn, một quyền này không thể xuất toàn lực, bị chấn bay ra ngoài.
Ngay sau đó phía sau truyền đến một tiếng sói tru, lại là thân ảnh một vị lang nhân lóe ra, vòng quanh Tôn Phi, trong lúc điện quang hỏa thạch đó, hai thanh loan đao ở trong tay thân ảnh này phảng phất như có sinh mệnh, liên tục lóe ra phong nhận lục sắc, khiến cho Tôn Phi luống cuống tay chân.
Hưu hưu hưu hưu!
Trong không khí truyền đến đạo bạo hưởng.
Tôn Phi chỉ cảm thấy trên thân tê rần, cúi đầu vừa nhìn, đã thấy xa xa, một cái quái vật đen kịt cao ba thước, trên thân bắn ra gai nhọn màu bạch ngân, tốc độ cực nhanh, khó có thể tưởng tượng, đợi nghe được tiếng gió, chính mình đã bị bắn trúng.
Đạo ngân thứ này chỉ có thể nhập nửa thốn vào da Tôn Phi, nhưng lại dường như châm gây tê, làm cho toàn thân hắn cảm thấy yếu đi.
- Ân? Bọn họ thế nhưng muốn bắt sống ta?... Rốt cuộc bọn họ có lai lịch gì?
Thân hình Tôn Phi hơi hoảng loạn, nhắm mắt lại, ngã xuống.
Một đạo lưới lớn lục sắc từ trên rơi xuống, đem Tôn Phi vây khốn ở trong đó, sau đó tấm lưới co rút lại, rất nhanh đã đem Tôn Phi trói thành cái bánh lần nữa.
- Được rồi, không nghĩ tới, tên tiểu tử này hình thể không lớn, lại khó dây dưa như vậy, chúng ta nhất tề xuất thủ, còn bị hắn kiên trì thời gian dài như vậy.
Có người cười ha ha:
- Nhiệm vụ đã hoàn thành, dẫn hắn đi gặp Nash đại nhân đi!
Đoàn người này, tổng cộng có bốn người.
Một vị nam tử thân cao hơn hai thước, cả người bắp thịt, tướng mạo cực kỳ kỳ quái, xốc Tôn Phi bị trói trong lưới đi, thân hình như điện, cùng các đồng bạn của mình nhảy lên cành cây, hướng về phía xa chạy như bay đi.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, mấy gia hỏa này đi tới một địa phương rất bí mật.
Một loại lực lượng ba động kỳ dị quỷ bí, từ một cột gỗ trên đó điêu khắc đồ án ký hiệu kỳ dị phát ra, bao phủ không gian phương viên hơn hai trăm thước.
- Đại nhân, đã đưa hắn trở về rồi!
Đoàn người đem Tôn Phi bị trói trong lưới ném xuống đất, lẳng lặng hành lễ với bóng người dưới cột gỗ.
- Ta thấy rồi!
Bóng người dưới cột gỗ gật đầu.
Hắn cực kỳ gầy gò, tướng mạo cũng rất tuấn mỹ, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, trường bào trên thân thuần khiết hoàn mỹ, một cây gậy hồng sắc chống đặt trên hai đầu gối, nhưng chỗ quái dị ở chỗ, đôi tai của hắn giống như tai hồ ly, so với tai người thì lớn hơn, còn có lông tơ hồng sắc dài mịn, một đầu lông tóc hồng sắc, thoạt nhìn chẳng những không xấu xí, trái lại càng làm cho hắn tăng thêm một loại ưu nhã thần bí khó có thể hình dung.
- Ha ha, Đại Tế Ti Nash, người kia thật là có điểm ý tứ, bốn người chúng ta đồng thời xuất thủ mới có thể đưa hắn mang về.
Hồ nhĩ Nash mỉm cười lắc đầu, nói:
- Toàn bộ quá trình ta đều thấy được, bất quá, là chính hắn muốn các ngươi bắt tới, bằng không, chỉ sợ bốn người các ngươi cũng không giữ được hắn đâu!
Nói đến đây, Nash hướng về phía Tôn Phi nằm trên mặt đất cười nói:
- Bằng hữu, nếu tới, không bằng đứng lên chào hỏi đi!
Trong tiếng cười ha ha, Tôn Phi nhảy dựng lên, trong tiếng bang bang loạn hưởng, lưới lớn lục sắc trên thân nứt ra từng khúc, rơi trên mặt đất.
- Chuyện gì xảy ra?
- Tại sao lại như vậy?
Mấy người trước kia đi bắt Tôn Phi đều quá sợ hãi, bọn họ thật không ngờ, gia hỏa bị nhóm người mình vừa hợp lực bắt, bị vây trong lưới lục sắc nhện độc, lại vẫn có thể thoát ra, trong lúc đó thân hình lóe ra, đem Tôn Phi bao vây lại.
- Các ngươi, là ai?
Tôn Phi vẫn duy trì ở trạng thái lang nhân, vẫn chưa nóng lòng xuất thủ, mà lấy ngôn ngữ thông dụng trên đại lục thời đại thần ma mà hỏi.
Trên thực tế, về lai lịch của những người này, Quốc Vương Bệ Hạ đã đoán được vài phần.