Trong lòng Tôn Phi thở ra một hơi.
Nếu những thú nhân này nguyện ý theo mình đến Hương Ba thành, ít nhất nói rõ bọn họ đối với nhân tộc cũng không nhiều mâu thuẫn…Điều này hiển nhiên là một dấu hiệu vô cùng tốt, ở trong nơi loạn thế này, không người nào muón là địch của một chủng tộc cường đại, càng nhiều minh hữu thì cơ hội kéo dài chủng tộc càng lớn.
Các thú nhân bắt đầu chuẩn bị xuất phát, thu thập doanh địa.
Lúc này Tôn Phi mới có cơ hội quan sát cái doanh địa giản dị này.
Hiển nhiên là đã hình thành thói quen ở trong hoàn cảnh gian khổ màn trời chiếu đất, yêu cầu của các thú nhân đối với chất lượng sinh hoạt cũng không cao, trong toàn bộ doanh địa, ngoại trừ mấy trướng bồng cực kỳ đơn giản, chỉ còn cự trụ thần bí điêu khắc đồ văn thần bí, tản ra lực lượng kỳ dị, đem toàn bộ doanh địa bao phủ trong đó.
Lúc này Tôn Phi mới ý thức được, trong khoảng chừng nửa canh giờ qua, xung quanh doanh địa thế nhưng không có xuất hiện bất kỳ dấu vết ma thú nào, thậm chí một con muỗi hay độc trùng cũng không có nhìn thấy, chắc hẳn là nhờ vào tác dụng của cự trụ khắc đồ văn thần bí này.
- Đó là cự trụ đồ đằng.
Đại Tế Ti Nash giải thích.
- Bộ tộc Thú Nhân trời sinh là chủng tộc tu luyện đấu khí, thiên phú ở phương diện ma pháp nhưng lại không bằng đứa bé nhân loại, điều này khiến trong chiến tranh với các chủng tộc khác làm Thú nhân tộc vô cùng bị động, bất quá, may mà Thú Thần vẫn chưa dứt bỏ con dân của ngài, ngoại trừ đấu khí và ma pháp, chúng ta còn nắm giữ lực lượng thứ ba – đồ đằng lực!
Vừa nói, Nash vừa thấp giọng ngâm xướng một đoạn tiếng ca cực kỳ dễ nghe.
Cả vật thể cự trụ hoàng kim sắc lung la lung lay, đồ văn phía trên như nòng nọc hoảng động lặn xuống nước, cuối cùng như bị người ta lau đi, biến mất trên mặt cự trụ.
Mà theo đồ văn thần dị biến mất, cây cột gỗ hoàng kim sắc lột xác, trở thành một cái cọc gỗ cực kỳ phổ thông, rõ ràng cho thấy là từ một gốc cây trong rừng chém xuống, còn mang theo chạc cây xanh biếc, mất đi lực lượng thần bí chống đỡ, cọc gỗ rầm một tiếng đổ trên mặt đất.
Lực lượng thần bí bao phủ toàn bộ doanh địa biến mất.
- Thì ra chính là lực lượng đồ đằng, lấy tiếng ca thần bí nào đó thôi phát ra, đi qua vật chất trung gian, hình thành đồ văn thiên nhiên làm sản sinh ra loại lực lượng thần bí thứ ba.
Tôn Phi như có điều suy nghĩ.
Một ít điển tịch cổ lưu truyền trên đại lục cũng từng ghi chép qua về sự tồn tại của lực lượng đồ đằng, sự cường đại của nó có thể sánh ngang với ma pháp, chỉ một mình tộc Thú Nhân có.
Bất quá theo bộ tộc thú nhân tiêu thất trên đại lục, loại lực lượng này đã chưa từng xuất hiện trong vòng ngàn năm qua, không nghĩ tới ngày hôm nay chính mình lại thấy được.
Toàn bộ doanh địa cũng không có bao nhiêu vật hữu dụng, những thú nhân này rõ ràng thân là cường giả Đại Nhật cấp đỉnh phong, bọn họ thậm chí ngay cả giới chỉ trữ vật cũng không có, hai tráng hán hùng tộc Bill và ngưu tộc ôm vật tư trướng bồng, những người khác ngoại trừ binh khí và áo giáp khoác trên thân, không có một điểm trang bị gì cường hãn.
Còn Đại Tế Ti Nash cũng chỉ có tay cầm gậy chống xích hồng sắc, mặt trên lưu chuyển lực lượng khí tức đồ đằng nhàn nhạt, xem ra Tế Ti điện Thú Thần ở trong tộc thú nhân có địa vị rất cao.
Sau khi tất cả thu thập xong, mọi người xuất phát.
Đại Tế Ti Nash để lại tâm nhãn. Hắn cũng không có để cường giả Lang tộc và cường giả nhện tộc đi thep mà là trở về, hướng cho các thú nhân ở “Nơi trục xuất” hồi báo hành tung của đoàn người mình.
Như vậy, coi như đoàn người bọn họ bị Tôn Phi làm gì không thích đáng, ít nhất, các tộc nhân còn lại có thể biết được nơi cuối cùng mà bọn họ đến lúc sinh tiền.
Đối với đề phòng như vậy, Tôn Phi đã sớm ngờ tới, cũng không nói gì.
Đổi lại là chính Quốc Vương Bệ Hạ thì hắn cũng sẽ an bài như thế.
Thu thập xong tất cả, Tôn Phi mang theo các thú nhân theo đường cũ trở lại.
Dọc theo đường đi, qua giao lưu, Tôn Phi mới biết được, ma thú trong cánh rừng vô tận bao la cảm thấy xao động, đích thật là có quan hệ với những thú nhân này…Bọn họ nắm giữ một loại “Đồ đằng đe dọa”, có thể khiến các ma thú cảm nhận được sợ hãi cực đại, từ đó mà tránh xa.
Ở trong tộc thú nhân, “Đồ đằng đe dọa” đưa đến tác dụng khó có thể đánh giá.
Một ngàn năm trước, nếu không phải là nhờ lực lượng đồ đằng nho nhỏ này, trong quá trình di chuyển thú nhân, chỉ sợ sớm đã bị vô tận ma thú kinh khủng trong cánh rừng vô tận bao la này đuổi giết, thế nhưng lực lượng đe dọa cũng không thể xua đuổi tất cả ma thú, đối với ma thú ngoài Hoàng cấp, Thần cấp thì đã vô dụng.
Giống như trong truyền thuyết đại lục, các thú nhân trong lần di chuyển đã tổn thất thảm trọng, thậm chí có hơn hai mươi chủng tộc thú nhân, trong lần di chuyển huyết sắc này đã triệt để diệt tộc.
Dựa vào loại lực lượng đồ đằng đe dọa này, tiểu đội tiền trạm cường giả thú nhân Đại Nhật cấp đại viên mãn này mới có thể an toàn ở đây.
Lộ trình khoảng chừng mười hai vạn dặm trước mắt hao tốn nửa ngày.
Tới gần mép rừng bao la vô tận, ma thú cường đại từ từ thưa thớt, đoàn người có thể phi hành trên trời.
Càng là tới gần đại lục, tâm tình các cường giả thú nhân tộc càng kích động.
Giống như là hài tử rời nhà đã lâu, lang bạc kỳ hồ, ăn hết gian khổ đích thực, rốt cuộc ước mơ tha thiết được quay trở về gia viên, thấy được cha mẹ mình, nếu như không phải là có ngoại nhân như Tôn Phi ở bên cạnh, chỉ sợ những thú nhân này đã gào khóc lên rồi.
Ngay cả trong đôi mắt của Đại Tế Ti Nash cũng ẩn chứa lệ quang sáng sủa.
Điều này hiển nhiên là một loại tình cảm mà Tôn Phi không thể nào lý giải được.
Lại qua nửa ngày, cuối cùng đã tới giải đất mép cánh rừng bao la vô tận, từ trên không trung nhìn xuống, Hương Ba thành đã ở xa xa.
Tôn Phi thoáng dừng lại.
- Để tránh kinh hãi thế tục, các ngươi phải đổi trang phục khác.
Tôn Phi từ trong giới chỉ trữ vật lấy ra hơn mười bộ áo giáp và y phục thích hợp cho các cường giả thú nhân tộc.
Động tác này khiến các thú nhân cũng hút từng ngụm lương khí, nhịn không được mà nhìn Tôn Phi chằm chằm chảy ra nước miếng.
- Giới chỉ không gian?
Đại Tế Ti Nash nuốt ngụm nước miếng, nhún yết hầu bán đứng khiếp sợ trong lòng hắn.
Loại không gian chứa đừng đồ vật, ở “nơi trục xuất” là thiên kim khó cầu, một nhân loại Quốc Vương nước phụ thuộc nho nhỏ có thể tùy tiện xuất ra bảo vật cực kỳ trân hãn mà chỉ quý tộc thú tộc mới có…Lẽ nào nhân tộc đã cường đại đến trình độ bất khả tư nghị vậy sao?
Ngay sau đó, các thú nhân lại một lần nữa chấn động chết lặng sau khi Tôn Phi lấy ra đồ vật.
- Cái này…Thật là cấp cho chúng ta sao?
Cường giả hùng tộc O’neill khó có thể tin hỏi Tôn Phi.
- Đương nhiên.
Tôn Phi gật đầu, rất thành thật trả lời.
Ánh mắt các cường giả trong tộc thú nhân nhìn Tôn Phi nhất thời trở nên phong phú lên.
Một tia đề phòng và cảnh giác cuối cùng, ở giờ phút này đã tiêu tán trong lòng các thú nhân.
Đây là lễ vật trân quý cỡ nào a!
Lẽ nào hiện tại nhân tộc đã trở nên háo khách nhân tình như thế sao?
Bất quá, một câu nói kế tiếp của Tôn Phi lại lập tức khiến các thú nhân cảm nhận được xấu hổ vô cùng, thẹn quá thành giận, hận không thể một mảnh đánh nát tên nhân loại ghê tởm trước mắt này, che giấu đi phẫn nộ và quẫn bách của chính mình.