Tôn Phi nói:
- Thỉnh bỏ qua a, lần này lúc đi ra quên mang theo vũ khí và trang bị tốt một chút, vì vậy…Bất quá, các ngươi không cần phòng bị, chờ sau khi trở lại Hương Ba thành, ta có thể cho người chuẩn bị một ít trang bị tốt hơn, thay cho những đồ rác rưởi này.
Rác rưởi?
Gia hỏa này thế nhưng nói những trang bị cực phẩm trước mắt này là rác rưởi?
Các thú nhân đáng thương cảm nhất thời cảm thấy ký ức lúc nhỏ của mình hoàn toàn bị hủy diệt.
Những quần áo tơ lụa hoa lệ và đồ dùng hằng ngày ở “Nơi trục xuất” căn bản là ngàn năm khó gặp, nhỡ kiện thần bào mũ miện khi Shaman miện hạ dùng cũng là từ tơ lụa mà chế thành, được cho là truyền gia chi bảo lưu truyền ngàn năm, mà quý tộc hoàng tộc thú nhân có thể có một bộ y phục vải thô đã là thiên đại vinh quang, những tơ lụa trước mắt này mềm mại như thân thể xử nữ, dưới ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ quanh huy xán lạn, quả thực muốn mù mắt của thú nhân đáng thương!
Đương nhiên, đối với các thú nhân trong đầu tràn đầy nhân tố bạo lực, tôn trọng lực lượng mà nói, những xa xỉ phẩm hoa lệ này còn không tính là có lực hấp dẫn lắm, mà khi Tôn Phi lấy ra áo giáp ma pháp, đối với bọn hắn mà nói đã có thể nói là có lực sát thương quá lớn.
Nhìn người ta tiện tay mà lấy ra những trang bị ma pháp lóe ra quang huy mà còn bị coi là rác rưởi, lại nhìn trên người mình ăn mặc cũ nát rách rưới so với rác rưởi còn không bằng, các thú nhân mặt thô da dầy cũng sắp nhịn không được mà lệ rơi đầy mặt, nhất thời khó có thể ngăn chặn được tự ti.
Ngay cả Đại Tế Ti Nash vẫn luôn liêm khiết tự hạn chế bản thân, lúc này cũng lần đầu tiên rơi vào mâu thuẫn cuộc đời.
Hắn ở trong lòng cầu xin Thú Thần vĩ đại trách tội tham lam, chính mình không nên bị những thứ trước mắt làm cho mê hoặc, phải có tôn nghiêm và tiết tháo của một vị Tế Ti cao thượng, thế nhưng hành động của hắn lại triệt để đánh bại lý trí của hắn…
Trong nháy mắt cầu xin kết thúc, Đại Tế Ti Nash là người đầu tiên đứng ra cầm áo giáp mà Tôn Phi đưa tới, như là tên khất cái ba ngày đêm bụng đói, đột nhiên chiếm được cái bánh bao thịt nóng hổi, khẩn cấp đem áo giáp mặc lên người mình.
Thấy một màn như vậy, Quốc Vương Bệ Hạ tựa hồ minh bạch cái gì rồi, một ý niệm tà ác xông lên đầu.
Đợi các cường giả thú nhân mặc trang phục, áo giáp ổn thỏa xong, Tôn Phi lấy chim ruồi đỏ hướng trong thành đưa tin, lệnh cho Brook an bài công việc tiếp đón những thú nhân này, khó tránh tạo thành khủng hoảng cho dân chúng bình thường, vì vậy đám người Nash tạm thời còn cần bảo mật một đoạn thời gian.
Đương nhiên, hết thảy động tác này, Tôn Phi cũng không dấu diếm đám cường giả thú nhân bên cạnh, để tránh khỏi đối phương hiểu lầm.
- Chiêm chiếp!
Chim ruồi đỏ vui mừng kêu lên nhảy vào không gian, biến mất ở xa xa.
Đoàn người tiếp tục đi ra.
Vì để tránh cho nháo ra chê cười, Tôn Phi tỉ mỉ hướng dẫn các thú nhân hiện trạng Hương Ba thành, và khi tới thành rồi phải tuân thủ các loại quy củ trong thành, đồng thời biểu thị bọn họ, tạm thời không được lộ diện mặt trước mặt mọi người, sau khi vào thành, phải hoạt động dưới sự dẫn dắt của Vũ Sĩ Hương Ba.
Đám người Nash miệng đầy đáp ứng.
Tốc độ mọi người rất nhanh, trong nháy mắt đã cách “Thiên Không Chi Thành” phía sau núi Hương Ba thành chưa tới năm mươi dặm.
Trên bầu trời truyền đến tiếng kèn lệnh và nhịp trống, tinh kỳ phấp phới, ba chiến thuyền loại nhỏ phá vỡ tầng mây, chậm rãi lái tới.
Đây là Huyền Khả cấp trung, nếu so với “Hắc Trân Châu hào” và “Độc Nhãn Long hào” còn kém xa, thế nhưng cũng đủ chấn động.
Trên boong thuyền Huyền Khả đứng đầy các Vũ sĩ Hương Ba thành trung thành và tinh nhuệ nhất, được trang bị võ trang đầy đủ, áo giáp tiên minh và đao thương lóe ra hàn quang, dưới ánh mặt trời soi chiếu, lóe ra ánh sáng kim loại khiến các cường giả thú nhân vô cùng hâm mộ, thân Huyền Khả hình giọt nước thật lớn, vòng bảo hộ năng lượng ma pháp bàng bạc, các võ sĩ khí tức cường đại, xếp hàng chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc quân dung quân kỷ, tướng lĩnh cường hãn…Tất cả đều chương hiển sự cường đại cùng giàu có của Hương Ba thành.
Trong lòng đám người Nash thầm giật mình.
Căn cứ theo tri thức cổ xưa từ ngàn năm trước, cùng với những gì mà Tôn Phi giảng giải nãy giờ, Đại Tế Ti Nash và các đồng bạn tự cho là đã có lý giải cực kỳ rõ ràng với phân bố đẳng cấp trên đại lục hiện nay, thế lực của nhân loại nước phụ thuộc tựa hồ cũng không tính là tồn tại cường đại gì, thế nhưng hiện tại xem ra, lực lượng của cái Hương Ba thành nho nhỏ này cũng đủ để bọn họ động dung.
Không quân là tượng trưng cho cường quốc trên đại lục.
Có thể có thuyền phi hành trên bầu trời, ở ngàn năm trước, trong thời đại thượng cổ thần ma, cũng coi là thành phẩm ma pháp cực kỳ hiếm thấy, hôm nay, một nước phụ thuộc nhân tộc nho nhỏ lại có thể có loại quân lực này…Lẽ nào bộ tộc thú nhân ở “Nơi trục xuất”, thực sự đã triệt để trở thành thế yếu sao?
Càng làm cho các cường giả thú nhân rung động chính là Vũ sĩ trên hạm thuyền, thuần tiêu chuẩn đấu khí và ma pháp ngoài ngũ Tinh cấp…
Huyền Khả hoàn mỹ, Vũ Sĩ cường đại, trang bị kiên cố, vũ khí sắc bén…
Đây là lực lượng của một nước phụ thuộc nho nhỏ của nhân loại sao?
Như vậy đã tương đương với lực lượng của một chủng tộc thú nhân cường đại trung đẳng rồi!
Đại Tế Ti Nash há hốc mồm, muốn nói cái gì, đột nhiên hạt châu từ viền mắt hắn băng đi ra, thân thể run rẩy nhìn về phía xa xa, như là phát chứng động kinh.
Các cường giả thú nhân tộc theo ánh mắt Nash nhìn lại, từng cái cũng như bị làm định thân pháp, triệt để ngây ngốc.
Sau ba chiếc chiến thuyền Huyền Khả, một đầu quái thú hắc sắc thật lớn phảng phất như là khuyển ngục đi ra từ địa ngục, cùng ba đầu thú rõ ràng mang khí tức đặc hữu của Long tộc, xếp thành hàng ngũ, như là bảo vệ Huyền Khả.
Mà sau bốn đầu cự thú kinh khủng là hơn năm mươi đầu ma thú Vương cấp thiên kỳ bách quái, thật lớn và dữ tợn…Những ma thú siêu giai nguyên bản hẳn là kiệt ngạo bất tuân, dưới sự dẫn dắt của Vũ Sĩ Hương Ba thành, biểu hiện ra phục tùng làm người ta khó có thể tin được, đội ngũ chỉnh tề, giống như là quân đội nhân loại, nghe theo hiệu lệnh.
Theo tiếng nổi giận gầm lên của ngục khuyển hắc sắc, hơn năm mươi đầu ma thú Vương cấp nhất tề trường minh, âm thanh chấn triệt thiên địa, phong vân biến sắc, thiên địa rúng động.
Các thú nhân không khỏi ai thán:
- Thần a, một chi thực lực như vậy, một chủng tộc thú nhân cường lực trung cấp đã không có khả năng bằng được, chỉ sợ là một ít thú nhân Vương tộc cũng không cường đại bằng chi quân đội nhân loại này đi?
Thú Thần ở trên, đây là thực lực hiện tại của nhân loại hay sao?
Đại Tế Ti Nash và những đồng bạn vô thức liếc nhìn nhau, đều thấy rõ chấn động trong mắt đối phương.
Nhớ trước khi tiểu đội tiền trạm lên đường, một ít chủng tộc trong bộ tộc, các thú nhân trong chủng lòng tin tràn đầy đưa ra kế hoạch, phóng ra hào khí, nói các thú nhân muốn là trung tâm của đại lục, thống nhất các tộc khác, trở thành chủng tộc đứng đầu trên đại lục, thành lập một đế quốc thú nhân khổng lồ…
Hiện tại xem ra, đây thật là kẻ không biết sợ a.