Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 1110 - Chương 1006: Cuối Cổ Lộ

Quoc vuong van tue Full
Chương 1006: Cuối Cổ Lộ
 

Do là truyền tống thời không, Tôn Phi không cách nào nhân biết cách truyền tống lúc trước rốt cuộc trải qua khoảng cách bao xa, thế nhưng phỏng chừng là ngoài trăm vạn dặm.

Đại Tế Ti Nash lại hát vang lên hành khúc bộ tộc Thú Nhân.

Trong băng tuyết, trên tế đàn huyết sắc nở rộ từng đạo quang huy, lại là một hư ảnh thú nhân có đuôi cá xuất hiện, ở trước cấu trúc cửa đá xé mở ra một thông đạo huyết sắc đi thông đến phương xa.

- Đây là cường giả Chân Thần ngư nhân, đáng tiếc a, hắn bỏ ra tính mạng của mình, khai thông tế đàn, thế nhưng ngư nhân tộc không thể đi đến “nơi trục xuất”, ở nửa đường, bởi vì yểm hộ tộc nhân khác rút lui, toàn bộ tử trận!

Đại Tế Ti Nash đối với lai lịch của một trăm lẻ tám cường giả tạo nên tế đàn huyết sắc phi thường rõ ràng, chỉ vào hư ảnh thú nhân vừa xuất hiện, cự độ thương cảm giới thiệu với Tôn Phi.

- Đây mới thực sự là Thần Linh xứng vạn dân kính ngưỡng!

Tôn Phi và mọi người sứ đoàn Hương Ba thành cùng nhau trang nghiêm cúc cung:

- Tin tưởng, không có bất kỳ một thú nhân nào quên hắn!

- Đây là chắc chắn, tượng của một trăm lẻ tám cường giả Thú Nhân này ở trong Thú Thần điện chính là ký thác tín ngưỡng và linh hồn của bộ tộc Thú Nhân1

Đại Tế Ti Nash tuy rằng bi thương, thế nhưng không che giấu chút nào tự hào:

- Trên thế giới này, chỉ có bộ tộc Thú Nhân mới có những anh hùng vĩ đại cao thượng như vậy!

Tôn Phi lặng lẽ, nhưng trong lòng cũng thừa nhận.

Bộ tộc Thú Nhâ, đích thật là chủng tộc vĩ đại làm người ta không thể không tôn kính, không khỏi cảm khái.

- Đi thôi!

Các cường giả thú nhân dẫn đầu tiến nhập vào truyền tống môn huyết sắc.

Sau khi liên tục trải qua ba mươi ba tế đàn truyền tống môn tương tự, đã đến lúc ban đêm.

Mọi người ở một chỗ bí mật trong không gian sơn phúc cắm trại nghỉ tạm.

Vị trí lúc này đã là trung tâm giải đất cánh rừng bao la vô tận, ai cũng không biết trong rừng rậm tồn tại ma thú đáng sợ thế nào, mấy tiếng gào thét xuyên qua thạch bích đủ để làm người ta run sợ trong lòng, không người nào nguyện ý đi ra khỏi không gian sơn phúc để nhìn một cái.

Dựa theo Đại Tế Ti Nash giới thiệu, một ngàn năm trước, ngoại trừ các cường giả Chân Thần cấp lấy tự thân hóa thành tế đàn truyền tống trận, vì bảo hộ tộc nhân phổ thông, vì tranh thủ thời gian tu kiến tế đàn, còn phải chiến đấu với tồn tại kinh khủng trong cánh rừng bao la vô tận, cường giả thú nhân tộc ngã xuống càng là vô số kể, trong đó thậm chí còn có một vị nhân sư tộc Thần Vương cấp bậc Chí Tôn cũng ngã xuống ở đây.

Cũng chỉ có thể lấy máu Thần Vương nhân sư tộc gia trì thạch bích sơn phúc mới có thể ngăn cản những tồn tại đáng sợ kia va chạm, không bị chúng nó phát giác.

Đến lúc này, Tôn Phi và các cường giả Hương Ba thành cũng không dám có bất kỳ khinh thị nào với bộ tộc Thú Nhân.

Đích xác, bọn họ không có chế tạo vũ khí tinh cương, bọn họ lúc đối mặt với mỹ thực nhân tộc như lang như hổ đói, bọn họ đối với tất cả những thứ trong Hương Ba thành đều vô cùng hâm mộ, ngay cả vải thô mặc trên người bình dân phổ thông đều cho là trân bảo…Những thú nhân này, bọn họ tựa hồ nghèo kết hủ lậu đến cực điểm, như là chưa từng thấy qua cái gì, không có gì cả.

Thế nhưng, bọn họ có một loại tinh thần vĩ đại, một loại tín nhiệm trác tuyệt, một loại ý chí vô địch.

Đây, đích thật là một chủng tộc phi thường đáng sợ, phi thường khả kính.

Một đêm không nói chuyện.

Ngày thứ hai, quá trình thông qua không gian truyền tống lại bắt đầu tiến hành.

Thú nhân tộc hát hành khúc, mở ra truyền tống môn, hiển nhiên là một quá trình phi thường tiêu hao tinh lực tâm thần, lấy thực lực Bán Thần cấp của Đại Tế Ti Nash, sau khi liên tục mở ra sáu mươi sáu tọa tế đàn truyền tống cũng cảm thấy ủ rũ nồng đậm, khó nén mệt mỏi trên nét mặt.

Mọi người không thể không ở lại một chỗ trong không gian sơn phúc, dừng lại tròn hai ngày mới bắt đầu tiếp tục hành trình.

Đối với Tôn Phi mà nói, đây quả thực là một cuộc hành trình hành hương tinh thần khó có thể hình dung.

Mỗi lần đến tế đàn huyết sắc, mỗi lần hư ảnh linh hồn của các cường giả Chân Thần thú nhân tộc đã tử vong ngàn năm qua hiện lên, nghe ngôn ngữ khẳng khái động dung của bọn họ lưu lại từ ngàn năm trước, mỗi một lần Tôn Phi đều cảm giác tiên huyết cả người mình sôi trào, giống như ở đêm đó, nhìn thấy một mình Vũ Thánh Krasic chiến mấy Vũ Thánh đại đế quốc khác, cuối cùng thân thể hóa thành tro bụi, hòa cùng một thể với bầu trời non sông đế quốc.

Chấn động tinh thần dọc theo đường đi khiến ý niệm kết minh với bộ tộc Thú Nhân của Tôn Phi càng thêm kiên định.

Tuy nói không phải tộc mình, tất có dị tâm, thế nhưng, một danh tộc vĩ đại như vậy, có phẩm chất cao quý không gì sánh kịp, tuyệt đối có thể tín nhiệm hợp tác với bọn họ.

Một trăm lẻ tám tòa tế đàn truyền tống huyết sắc, không biết truyền tống khoảng cách bao xa, Tôn Phi cảm thấy cả đời mình chỉ sợ cũng không đi qua con đường nào xa như vậy.

Dọc theo đường đi, bốn mùa xuân hạ thu đông lặp lại trải qua nhiều lần, điều này làm cho Quốc Vương Bệ Hạ rốt cuộc bắt đầu cảm thấy, tri thức địa lý chính mình học được ở kiếp trước bắt đầu có tác dụng, cái gọi là đại lục Azeroth cũng hẳn là một cái tinh cầu hình cầu.

Nói thật, khi trước bởi vì mảnh đại lục này thật sự là quá lớn, Tôn Phi vẫn cảm thấy khối đại lục này có lẽ ứng với học thuyết hình cầu như kiếp trước, là một khối vị diện phiêu phù trong không gian.

Mãi cho đến khoảng chừng mười ngày sau, cổ lộ tiên huyết bộ tộc Thú Nhân mới đi tới đầu cùng.

Từ trong tòa truyền tống trận cuối cùng đi ra, trước mắt là một sơn cốc rừng rậm rậm rạp, khí hậu hợp lòng người, sơn thanh thủy bích, chim hót hoa thơm, phong cảnh tú lệ đến cực điểm.

Dưới sự dẫn dắt của Đại Tế Ti Nash, đi ra khỏi sơn cốc không bao xa, bên tai truyền đến tiếng ba đào cuộn trào mãnh liệt.

Đi tới chỗ trống trải, Tôn Phi mới phát hiện, đầu cùng của cánh rừng bao la vô tận lại là bắt đầu của một đường ven biển.

Ba đào cuồn cuộn dưới bầu trời sắc xanh bát ngát, hải điểu thật lớn ở trên trời kêu to bay lượn, trời biển một màu, làm tâm tình người ta sáng tỏ thông suốt sau khi trải qua hơn mười ngày đơn điệu khổ tịch.

- Di? Lẽ nào chúng ta đã đến “Nơi trục xuất” ?

Kẻ nịnh hót Oleguer quan sát mọi người một phen, cười hì hì nói:

- Ở đây thoạt nhìn không sai a, xung quanh cũng không có ma thú kinh khủng gì tồn tại, có nước có cây, có đường ven biển…

Lời còn chưa dứt, ba đào cuồn cuộn trên mặt biển đột nhiên dâng lên sóng lớn vượt quá trăm thước.

Xa xa, hai đầu hải thú thật lớn thân hình vượt quá ngàn thước ở trong nước điên cuồng giãy dụa mà chiến đấu, tiếng gào thét rung trời, một cỗ khí tức cường đại đến cực điểm đã tới trước mặt, Oleguer lập tức bị dọa cho đến sắc mặt trắng bệch, thân thể to béo ngã ngồi trên mặt đất.

Các thú nhân nhất thời cười ha ha.

Oleguer gãi gãi ót không có ý tứ cười nói:

- Được rồi, xem như ta không có nói gì!

- Trong hải vực này cất giấu vô số cự thú cực kỳ khủng bố, có thể so với Bán Thần, ở càng sâu trong đại dương mênh mông, số lượng càng là kinh khủng, có một số là loài sinh sống được cả ở trên đất và dưới nước, thời điểm buổi tối, chúng sẽ đi lên bờ, mặc dù đa số hải thú coi như là tính tình ôn hòa, thế nhưng cũng có hải thú thô bạo thích giết chóc, năm xưa, bộ tộc Thú Nhân đã từng ở lại chỗ này một đoạn thời gian, cuối cùng vẫn là không thể không tiếp tục di chuyển, ở đây không thích hợp cho chủng tộc có trí tuệ tồn tại a!

Bình Luận (0)
Comment