Lại qua hơn ba mươi phút, dấu vết hoạt động của thú nhân tộc ở dưới từ tăng nhiều hơn.
Lấy ánh mắt của Tôn Phi, có thể thấy phía dưới rốt cuộc có dấu hiệu sinh mệnh thể hoạt động.
Phía xa xa xuất hiện một tòa thổ thành cực kỳ rộng lớn, tựa hồ là trực tiếp đào ra từ núi đất, liếc mắt không thấy đầu cùng, kết cấu đại điện gạch mộc và thổ bảo rậm rạp, tọa lạc trong đó, mơ hồ có cờ tung bay, cồn có nhiều loại tọa kỵ động vật phi hành trên tầng trời thấp, mấy ngàn trụ gỗ khắc đồ đằng sừng sững khắp nơi, thả ra năng lượng kỳ dị, đem cả tọa thổ thành bao phủ trong đó.
Ở đây rốt cuộc thấy được dấu vết một ít thảm thực vật lục sắc.
Còn có dòng sông bình tĩnh chậm rãi chảy ra thành, ở trung tâm thành trì, nước sông hối thành một hồ nước, khí tức nước khiến cho cả tòa thổ thành có sinh cơ nhè nhẹ.
Đây là “Thú Nhân thành”.
- Chúng ta phải đáp xuống ngoại vi “Thú Nhân thành”, sau đó bộ hành tiến vào trong thành, các đai Hoàng tộc và Thú nhân chí cao trong “Thú Thần điện” đều ở trong thành đây.
Cự nga đáp xuống ở địa phương cách thổ thành khoảng chừng hơn ba mươi dặm.
Sau khoảng chừng mười lăm, mười sáu giờ, rốt cuộc mọi người một lần nữa được đáp xuống mặt đất.
Phía dưới sớm đã có một chi kỵ sĩ thú nhân đang chờ đợi.
Tọa kỵ là một ma thú to lớn bộ dáng như con nhím, lưng đầy lông cứng hắc sắc, hình dạng hung ác độc địa, trên thân và tứ chi đầy xước mang rô, cực kỳ cứng rắn, làm người ta khiếp sợ, các kỵ sĩ trên lưng con nhím có đầu giống đầu heo, thân cao vượt quá hai thước, thể trạng khôi ngô, thực lực không thấp, đều ở trên Nguyệt cấp sơ giai, cảm giác vô cùng áp bách.
Tộc trưởng Artest cầm thực vật gì đó lục sắc từ trong tay các tộc nhân, đưa cho cự nga ăn một trận, lúc này mới vô cùng thân thiết vỗ vỗ đầu cự nga, giao cho các tộc nhân khác chăn nuôi gia hỏa này.
Những kỵ sĩ nghênh đón hiển nhiên thật không ngờ, đi cùng đám người Đại Tế Ti Nash còn có nhân loại, cảnh giác nhìn chằm chằm, lấy ánh mắt tò mò quan sát đám người Tôn Phi, giống như là khách nhân tham quan vườn thú ở kiếp trước.
Một ngàn năm nay chưa từng thấy qua nhân loại, thú nhân đối với nhân loại cũng rất hiếu kỳ, so với nhân loại hiếu kỳ thú nhân cũng không kém là bao.
Trên mặt đất cực kỳ khô ráo, thổ địa nứt nẻ, bụi bặm tràn ngập, không khí cực kỳ khô.
Ở cách “Thú Nhân thành” ba mươi dặm là một chỗ đất khô tương đối trống trải.
Phóng mắt nhìn lại mọi nơi, trên đất khô như sa mạc đầy các loại kiến trúc thấp bé. Đại đa số là trướng bồng đổ và địa huyệt, cùng với phòng ốc bán địa huyệt, dùng nham thạch và đất đỏ tạo thành, vô cùng cũ nát.
Hiển nhiên là các chủng tộc thú nhân khác nhau thì kiến trúc cũng có khác chút ít, trên mặt đất nổi lên mấy chục tường đất cao mấy chục thước, đem những kiến trúc này bảo hộ trong đó, cùng với nham thạch và mộc thứ nghiêng với mặt đất thành, chôn dưới tường thành, như là măng rô con nhím chọc lên trời, làm người ta kinh hồn táng đảm.
Từng bức tường đất cách nhau chừng ngàn thước, lan tràn về phía sơn thạch xám đen.
Các loại chủng tộc thú nhân dáng dấp kỳ quái, cả người bụi bặm, bận rộn ở trong nhà đất, bụi đất tung bay, còn có các loại dã thú thiên kỳ bách quái bị phục tùng, tiếng gào thét huyên náo bên tai không dứt.
Những pháo đài này chính là nơi kéo dài sinh tồn cho các thú hân, dùng chống đỡ nguy hiểm.
Theo lời Đại Tế Ti Nash giới thiệu, sinh sống bên ngoài “Thú Nhân thành” đa số đều là một ít bộ tộc trung đẳng và cấp thấp, so với ở đó, cuộc sống ở đây điều kiện đã phi thường không sai, tương đối an toàn một ít.
Tôn Phi mở rộng tầm mắt.
Quốc Vương Bệ Hạ cảm giác mình quả thực chính là đi về cao nguyên trăm vạn năm trước, thấy được trạng thái sinh hoạt củ người vượn nguyên thủy khi vừa khai hóa.
Artest nói nhỏ với vị thú nhân ở bên cạnh vài câu, rất nhanh thành viên tộc trư nhân đã dắt tới hơn hai mươi bảy tọa kỵ, ngoại trừ con nhím, còn có đủ loại dã thú khác.
Tôn Phi lựa chọn một con tọa kỵ thoạt nhìn giống mãnh long, cùng Nữ Vũ Thần Elena cưỡi, đầu vai là Tiểu Hoán Hùng đứng thẳng tắp, cùng mọi người xuất phát hướng về Thú Nhân Thành.
Mọi người Hương Ba thành cũng đều hô to gọi nhỏ, lần đầu tiên ngồi tọa kỵ như vậy, mọi người đều có cảm giác cực kỳ mới mẻ.
Vừa lúc mới đầu, những tọa kỵ thú tộc này còn có chút bài xích với nhân loại, thế nhưng may mà mọi người đều có thực lực cường hãn, kỹ năng cưỡi ngựa cũng tương đối tốt, mới chạy được mấy trăm thước cũng đã thuần phục được những dã thú kỳ dị này.
Nhìn như dã thú vụng về, thế nhưng tốc độ chạy so với tuấn mã của nhân loại còn nhanh hơn mấy lần, hơn nữa bởi vì thể tích khổng lồ, lực đánh vào rất mạnh.
Tôn Phi nhịn không được tưởng tượng một chút.
Lực lượng của những thú kỵ này vô cùng lớn, có thể chịu lực lượng mấy ngàn cân, nếu chúng nó phối hợp với áo giáp hoàn mỹ, cùng với Chiến Sĩ thú nhân võ trang đầy đủ, thực lực trác tuyệt, cấu thành một chi quân đoàn kỵ sĩ mà nói, sức chiến đấu tuyệt đối có thể miểu sát mấy chục đoàn kỵ sĩ nhân loại số lượng tương đồng.
Nếu như lại phối hợp thêm lực lượng đồ đằng cùng với các loại dị năng thiên phú của thú nhân tộc, vậy sức chiến đấu…
Ài ài, suy nghĩ một chút đã cảm thấy kinh khủng, tuyệt đối có thể trở thành vương quân đoàn kỵ sĩ.
Khoảng cách hơn ba mươi dặm, các thú kỵ chạy không đến mười phút thì đã đi tới dưới thành Thú Nhân.
Chỉ có nhìn ở khoảng cách gần mới càng thấy rõ được sự rộng lớn cùng vĩ đại của thành thú nhân hơn.
Đám người Tôn Phi bị chấn động đến há hốc miệng, mà trong lòng Tôn Phi cũng là âm thầm tán thán.
Saint Petersburg và đế đô Lyon cũng đều xem như là cự thành tương đối rộng lớn, thế nhưng so với tòa thành trì trước mắt này, tựa hồ còn kém không ít, không có loại hoa lệ quý khí như Saint Petersburg và thành Gerland, “Thú Nhân Thành” có loại to lớn và nặng nề say lòng người, nếu như nói Gerland và Saint Petersburg là khí chất cao quý, phục trang đẹp đẽ, rực rỡ chiếu rọi như một quý phụ, vậy “Thú Nhân Thành” chính là giống như một nam tử thiết huyết, tay cầm đại chuy và cự thuẫn, cuồng lớn đến cực điểm, dãi dầu sương gió, làm người ta vừa nhìn đã nhịn không được tâm sinh hào khí.
Cửa thành đứng hơn hai mươi Chiến Sĩ ngưu nhân thực lực Nguyệt cấp sơ giai.
Thấy đám người tộc trưởng Nowitzki trở về, các chiến sĩ ngưu nhân hoan hô một trận, sau đso không kiểm tra gì, để đoàn người đi vào.
Không khí trong thành đã thoáng ẩm ướt hơn một chút, bụi bặm cũng không có nhiều như ở bên ngoài.
Mặt đất đều là gạch chế từ đất đỏ nung, hai bên đường là những thạch điện sừng sững, còn có vườn hoa thiết kế tỉ mỉ, phát triển nhờ có thổ nhưỡng tốt, sinh trưởng ra nhiều thực vật đang chờ nở hoa, một chút lục sắc trên đại lục có thể tùy ý thấy được, thế nhưng ở nơi sinh tồn khó khăn này lại nở rộ mỹ lệ không gì sánh kịp.
Các thú nhân hối hả tới lui xuyên qua, tiếng rao hàng bên tai không dứt, rốt cuộc có một chút phồn hoa của xã hội chủng tộc có trí tuệ.
Trước khi đám người Tôn Phi vào thành đã sớm đổi lại áo choàng toàn thân, che đi khuôn mặt, để tránh lộ thân phận gây rối loạn không đáng có trong thú nhân gian.
Cho dù như vậy, áo choàng vải mịn hắc sắc cũng hấp dấn ánh mắt của vô số thú nhân.
Có thể ăn mặc y phục như vậy, ở trong Thú Nhân Thành cũng coi như là đại nhân vật, mà cường giả bên cạnh Đại Tế Ti Nash lộ ra khí tức cường đại, các thú nhân còn lại đi đằng sau đều bị thú nhân trong thành vô thức xem như thị vệ, còn cho rằng là đại nhân vật Hoàng tộc xuất hiện đi tuần.
Dọc đường đi coi như là thuận lợi, rất nhanh thì thâm nhập tới hơn sáu mươi dặm trong thành.
Tới một chỗ bên cạnh dòng sông trong thành, mọi người mới ngừng lại.
- Chúng ta phải về Thú Thần điện bẩm báo thu hoạch lần này cho miện hạ, lục đại Vương tộc cũng đang chờ chúng ta.
Đại Tế Ti Nash hơi áy náy hướng Tôn Phi nói:
- Bọn họ cũng không biết bệ hạ cũng đi tới “nơi trục xuất” này, vì vậy trước khi Vương tộc và Thú Thần điện đưa ra quyết định, xin mời bệ hạ theo tộc trưởng Artest đại nhân cùng nhau chờ trong chốc lát, chúng ta sẽ nhanh chóng an bài dịch quán cho bệ hạ.
- Ân, cũng tốt, ta cũng rất muốn nhờ tộc trưởng Artest dẫn chúng ta đi xem trong thành một chút, kiến thức phong thái của tộc Thú Nhân.
Tôn Phi đối với việc này cũng không có dị nghị gì.
…
...
Oanh!
Pedro đánh ra một quyền, nổ nát một chiến hạm cuối cùng của người Byzantium.
Trên mặt biển, vụn gỗ trôi nổi, kèm theo đó còn có thi thể của binh sĩ tử trận song phương trôi theo nước biển, tiên huyết nhiễm đỏ sẫm nước biển, trên bầu trời chim ăn thịt luẩn quẩn, trong lúc ba đào cuồn cuộn đó, từng hải thú và cá ăn thịt hàm răng sắc bén điên cuồng mà cắn nuốt thi thể, giống như là một hồi thịnh yến.
Trong không khí tràn ngập vị đạo tiên huyết và tử vong.
Trong mơ hồ còn có tiếng kêu rên thê thảm từ các nơi truyền đến.
Chiến Sĩ bị trọng thương không có lập tức chết đi, giùng giằng phiêu phù ở trong máu loãng, mở to hai mắt nhìn thế giới tàn khốc một lần cuối, tràn đầy tiếc nuối với sinh mệnh, có lẽ ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, bọn họ mơ hồ thấy được phụ mẫu thê nhi ở nhà, còn có người yêu si ngốc chờ mình chiến thắng trở về…
Thế nhưng rất nhanh, nước biển băng lãnh và hải thú hung tàn đã cắn nuốt bọn họ.
Vong hồn trầm luân trong biển rộng băng lãnh, có lẽ sau vô số năm, linh hồn của bọn họ cũng không trở về nhà được.
Cùng lúc đó, khói thuốc súng tràn ngập bầu trời, hai chiếc Huyền Khả thật lớn đã tới mép chiến trường.
- Nã pháo, ma đạo pháo hạm thủ thần, nã pháo, bổ nát hắn cho ta, nổ nát hắn! Nói gì cũng phải báo thù cho Constantine bệ hạ!
“Hắc Trân Châu hào” và “Độc Nhãn Long hào” đồng thời bắn ra một quang trụ đáng sợ đường kính một thước, mang theo khí tức hủy diệt, quay nổ bắn về phía Pedro, trên boong thuyền ha người Jack và Barbossa như điên cuồng, trong đôi mắt lóe ra quang mang phẫn nộ, như là dân cờ bạc bị thua trận, rống giận huy đao.
Phía dưới, Pedro lạnh lùng sừng sững trên soái hạm, hay tay khoanh trước ngực bổng nhiên đẩy ra, nổ bắn ra hai đạo hỏa trụ xích hồng sắc.
Ầm ầm!
Hắn chặn lại hai quang trụ ma đạo pháo nã xuống, kình ba kinh khủng bắn ra bốn phương tám hướng, khuếch tán ra ngoài, ở trên mặt biển nhấc lên ba đào.
Hai hàng lông mày của Pedro nhíu chặt.
Trong chiến đấu lúc trước, hắn đã thử vô số lần, đáng tiếc vòng bảo hộ của hai chiếc Huyền Khả ma pháp này quá cường đại, lấy thực lực của hắn, thế nhưng không cách nào đột phá đi vào, không làm được gì hai chiếc Huyền Khả như âm hồn bất tán này, khiến cho hai gia hỏa này tạo thành thương vong cực lớn cho hạm đội Barcelona.
Nhìn bên cạnh còn dư lại không đến mười chiếc chiến thuyền may mắn còn tồn tại, Pedro quả thực có một loại cảm giác muốn phát điên.
Thẳng đến trước đây không lâu hắn mới hiểu được, Yashin đại đế căn bản không ở trong doanh trận đối phương, kiếm trận quyền ý tinh thần dấu vết hư không này cũng chỉ là nửa năm trước Hương Ba Vương bố trí, mà cái Quốc Vương trẻ tuổi mà hắn cho là Hương Ba Vương kia thật sự chỉ là một tiểu Quốc Vương Byzantium không có tiếng tăm gì mà thôi.
Một loạt sự tình này khiến hắn vô cùng nổ giận và khiếp sợ.
Nổi giận là bởi vì hắn đề phòng Yashin đại đế tập kích, dĩ nhiên không dám phân ra tinh lực để trợ giúp hạm đội phe mình, dẫn đến phe mình tổn thất thảm trọng, hầu như toàn quân bị diệt.
Khiếp sợ chính là người Zenit biểu hiện ra thực lực khiến hắn cảm thấy bất khả tư nghị, Byzantium chỉ là một nước phụ thuộc nhất đẳng nho nhỏ lại khiến cho hơn một ngàn chiến hạm quân đoàn tiên phong “Hải Thần Chi Mâu” toàn quân bị diệt…
Một quốc gia như vậy, thực sự khiến cho toàn bộ dự đoán của Barcelona khi trước bị đánh bại.
Nhất là thực lực của Hương Ba Vương…
Trước đây nghe rất nhiều người đem tiểu Quốc Vương này tôn làm “Nhân Hoàng Bắc Vực”, đứng hàng Chí Tôn trẻ tuổi, Pedro và rất nhiều đồng liêu căn bản xem như trò cười, không đáng nhắc đến, mà bây giờ, hắn lại cảm nhận được kinh khủng.
Kiếm trận quyền ý tinh thần dấu vết hư không được thiết trí từ nửa năm trước đã làm cho mình luống cuống tay chân hao tốn nửa ngày mới có thể phá giải, vậy thực lực chân chính của Hương Ba Vương tới loại trình độ nào?
Ở phía sau Pedro, các tướng lĩnh hải quân Barcelona từng cái từng cái nghẹn họng trân trối, không biết nên nói cái gì.
Phảng phất giống như là một hồi ác mộng.
- Đem hắn xuống dưới đợi, để Ma Pháp Sư trị liệu cho tốt, ta muốn từ trong miệng của hắn biết được thực lực chân chính của Zenit.
Pedro thở ra một ngụm trọc khí, chỉ chỉ Constantine đã bị chặt đứt một tay một chân, chết ngất ở trên boong thuyền…Nửa giờ trước, đúng là hắn đã ra tay đánh bại cái tiểu Quốc Vương ngoan cường này.
Hai chương hợp một!