- Đế quốc Barcelona!
Sau khi chiến hạm tới gần, rốt cuộc Constantine đã thấy rõ ràng ký hiệu trên giáp của binh lính đối phương, điều này làm cho tâm hắn không ngăn chặn được mà trầm xuống.
Đế quốc Barcelona là đế quốc cự phách tây vực đại lục, những năm gần đây xuất hiện lớp lớp thiên tài, thực lực một bước tăng vọt, mơ hồ có xu thế trở thành đế quốc đệ nhất đại lục Azeroth, một đế quốc có thể nói là vô địch như vậy, tại sao đột nhiên lại phát động công kích với đế quốc Zenit?
Trong trí nhớ của Constantine, song phương chưa từng có ân oán gì a?
Địch nhân dĩ nhiên lại là cái đế quốc này.
Sau khi khiếp sợ, Constantine bắt đầu lo lắng cho vận mệnh của đế quốc Zenit.
Nếu như đổi lại là một địch nhân khác, có hai đại thiên tài tuyệt thế như Yashin đại đế và Hương Ba Vương, người Zenit tuyệt đối không sợ hãi, thế nhưng lại là đế quốc Barcelona…Có ai có thể ngăn?
Hôm nay đánh một trận, chỉ sợ là ngày tồn tại cuối cùng của vương quốc Byzantium trên thế giới này.
Hắn quay đầu nhìn lại phương bắc xa xa.
Hương Ba Vương, nếu như ta tử chiến ở chỗ này, hy vọng ngươi có thể bảo trụ một tia huyết mạch cho người Byzantium, bảo trụ một tia huyết mạch cho đế quốc Zenit!
- Giết!
Constantine hét lớn một tiếng, lăng không nhảy lên, quyền kình “Thất Thương Quyền” bắn ra, hướng về chiến hạm của đối phương bay đi.
Ở phía sau hắn là rậm rạp Vũ sĩ Byzantium, trong tiếng rống giận dữ, theo phía sau Quốc Vương của mình, hung hãn không sợ chết, hướng về phía địch nhân cường đại phát khởi công kích.
…
…
- Yashin đại đế, ngươi, rốt cuộc ẩn nấp ở nơi nào?
Bên tai truyền đến tiếng chém giết thảm liệt, chiến hạm hung hăng đụng vào nhau, binh lính hai bên quơ đao triển khai giết chóc, tiên huyết văng khắp nơi, tàn chi bay ngang, tràng diện tàn khốc vô cùng, thế nhưng Pedro thân cao sừng sững trên hạm kiều vẫn chưa xuất thủ.
Hắn đang đợi Yashin đại đế “ẩn nấp” trong người Byzantium xuất thủ.
Lúc trước phá giải quyền ý tinh thần dấu vết hư không, hắn hao phí không ít thực lực, cũng làm cho hắn phải đều cao cảnh giác thêm vài phần với Yashin đại đế, Pedro không dám có chút phân tâm, hắn hiểu rõ, đối mặt với một địch nhân kinh khủng như vậy, nếu như không toàn lực ứng phó, chỉ sợ chính mình sẽ bị nguy hiểm.
Chiến Sĩ phổ thông giết chóc, vậy để chính bọn họ hoàn thành đi.
Đây chính là số mệnh của Chiến Sĩ.
Pedro tin tưởng dũng sĩ đế quốc Barcelona, tuyệt đối có thể đánh tan quân đội nước phụ thuộc nhất đẳng nhỏ bé này.
Nhưng mà, sự thực lại ngoài dự liệu của vị quan chỉ huy hải quân cao ngạo này.
Hơn một trăm quân hạm người Byzantium cho thấy sức chiến đấu cường đại, thực lực người Byzantium cũng không cường đại lắm, thế nhưng như là phát điên lên, hung hãn vật lộn không sợ chết, coi như là thân thể bị xuyên thủng cũng phải ôm binh sĩ Barcelona nhảy xuống biển, mà coi như là rơi vào trong biển, ngay cả hàm răng cũng đem ra dùng, chỉ cần còn một hơi thở cũng sẽ liều mạng chiến đấu, giống như một đám dã thú cuồng dã.
Ở trên phương diện khí thế, người Byzantium hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
- Thất Thương Quyền!
Xa xa, một nam tử chỉ có hơn hai mươi tuổi, đầu đội vương miện Quốc Vương anh tuấn đang gầm thét, cả người lóe ra quang diễm kim sắc, quyền pháp bá đạo đến cực điểm, một quyền đánh ra giống như có tiếng long hổ gầm, kình phong đảo qua liền có hơn mười vị Vũ sĩ Tinh cấp Barcelona bạo liệt, nơi đi qua, quả thực không thể chống đối.
Cho dù là cường giả Nguyệt cấp cũng hầu như không ai có thể là đối thủ của hắn.
- Quyền kình thật là bá đạo, lẽ nào đây là Hương Ba Vương cao thủ Zenit được xưng là “Một quyền hoành thiên” trong truyền thuyết? Đúng thật là anh hùng xuất thiếu niên!
Pedro âm thầm than thở,
Một cái đế quốc nhất cấp nho nhỏ, có thể bày ra sĩ khí như vậy, thật là khiến vị thống lĩnh vạn quân cao cao tại thường này chấn kinh.
Bất quá, hắn cũng không có nhúng tay vào chiến đấu.
Hắn một mực tìm kiếm Yashin đại đế “ẩn nấp” trong đám người.
Quyền ý tinh thần dấu vết hư không lúc trước đã khiến Pedro không dám chậm trễ chút nào, cũng càng tin tưởng vững chắc Yashin đại đế đang ở chỗ này…Quyền ý tinh thần dấu vết hư không sẽ theo thời gian mà tiêu tán đi, mà kiếm trận đến trình độ này, dựa theo tin tức tình báo lúc trước chỉ có phù hợp với thực lực của Yashin đại đế, tất nhiên Yashin đại đế phải bố trí trong vòng một ngày mới có uy lực như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn tin chắc có Yashin đại đế xuất hiện ở chỗ này như vậy.
Đáng tiếc Pedro nằm mơ cũng không nghĩ đến, người bố trí ra kiếm trận quyền ý tinh thần dấu vết hư không này lại là Hương Ba Vương Alexander mà bị hắn bỏ qua, còn người mà hắn cho là Hương Ba Vương kia lại chỉ là Constantine Quốc Vương Byzantium mà thôi.
Đế quốc Barcelona tự cho là đế quốc cửu cấp, quân lâm thiên hạ, tuy rằng bởi vì nguyên nhân kia, đối với dong binh Zenit cũng chưa từng điều tra tỉ mỉ, ở chỗ này bị thua thiệt nhiều.
…
…
Thời điểm ánh mặt trời đầu tiên lóe ra, ở địa phương xa xa nơi trời biển nối liền, rốt cuộc xuất hiện bóng dáng lục địa.
Cự nga Anna phát sinh tiếng hót vui vẻ, vang tận mây xanh.
Nguyên bản các thú nhân đang ngủ say lập tức nhảy dựng lên, tộc trưởng trư nhân Artest hừ hừ hai tiếng, mở mắt say lờ đờ, lắc đầu, nhất thời đại hỉ, đi tới bên người to, lấy lòng nói:
- A, đến rồi, bệ hạ mời xem, phía trước chính là “Nơi trục xuất” …
Tôn Phi gật đầu.
Một đêm phi hành, tốc độ của cự nga Anna nhanh tới cực điểm, Nash không có một chút khoa trương, tốc độ như vậy, đích thật là ngay cả cường giả cấp bậc Chân Thần cũng xa xa không kịp, chỉ sợ đã bay ngàn vạn chục dặm, rốt cuộc vượt qua phiến đại dương mênh mông, thấy được lục địa.
Tôn Phi đoán, đây là một cái đảo nhỏ.
Thế nhưng diện tích của nó cực lớn, quả thực có thể so với khối đại lục hoàn chỉnh, từ trên bầu trời nhìn xuống, thế nhưng không thấy giới hạn.
Trên đảo quái thạch mọc thành bụi, ở mép bày ra một mảnh ám hồng sắc, dường như là không có thảm thực vật lục sắc bao trùm, lúc sáng sớm chính là thời điểm yên tĩnh nhất trong ngày, thế nhưng lại thấy một cỗ long quyển phong tàn sát bừa bãi trên đảo, cuồn cuộn nổi lên từng tảng lớn cát bụi, như là bức tường cản trở tốc hành, cản trở tầm mắt của mọi người, cũng không biết phía xa xa là dạng gì.
Trước khi đến, Tôn Phi từng nghe Đại Tế Ti Nash và các thú nhân nói qua, hoàn cảnh tự nhiên ở “Nơi trục xuất” vô cùng ác liệt, quả thực giống như luyện ngục, lúc này vừa nhìn, đích thật là phi thường đáng sợ.
- Đây là sa mạc Tinh Vẫn ở rìa “nơi trục xuất”, cơn lốc bão táp, lưu sa hoành hành, chim muông không sinh, đến cả con kiến cũng không có, căn bản là vô pháp sinh tồn, chúng ta cần đi qua sa mạc này mới có thể đến nơi tương đối an toàn, nơi bộ tộc Thú Nhân sinh sống.
Đại Tế Ti Nash kiên nhẫn giải thích.
Tôn Phi gật đầu.
Kế tiếp lại đi khoảng chừng hơn một tiếng.
Ước chừng trải qua hơn mười vạn dặm, sa mạc hồng sắc phía dưới mới từ từ biến mất.
Tiếp theo là sơn mạch mênh mông liên miên vô bờ. Sơn mặc hắc sắc và trụi lủi, nhìn không thấy đầu cùng, trên núi có thảm thực vật cực nhỏ tồn tại, đất đỏ, hoang thổ và đất đen giao thao, vô số giao long tà ác tung hoành, sắc đen làm người ta tuyệt vọng.
Ở chỗ này, rốt cuộc mơ hồ có thể thấy được một ít dấu hiệu hoạt động của sinh vật có trí khôn tồn tại.
Trên một ít ngọn núi cao, thế nhưng mơ hồ có điêu khắc thần tượng cao tới ngàn thước, nguy nga sừng sững.
- Đây là nơi tộc Thú Nhân sinh tồn.
Đại Tế Ti nhìn xuống vùng khỉ ho cò gáy phía dưới, cảm khái vô hạn nói.
Khác với cánh rừng bao la vô tận ở thế giới bên ngoài, ở đây là đất cằn sỏi đá dùng để trục xuất tội đồ tội ác tày trời trong truyền thuyết, khiến người ta tuyệt vọng, mà cái danh xưng “Nơi trục xuất” này cũng chính là bởi vì lý do như vậy mà có.
Cự nga Anna cũng không có đáp xuống đó.
- Ở đây chỉ là ngoại vi “nơi trục xuất”, tự nhiên là hoàn cảnh ác liệt đến cực điểm, chỉ có một ít cây cỏ và ma thú có năng lực sinh tồn và sinh sôi nảy nở vô cùng mạnh mới sinh sống được trong sơn động, lại đi vào nội lục, điều kiện sẽ tốt hơn một chút, thích hợp cho thú nhân sinh tồn, thế nhưng cũng không tốt đẹp gì so với thế giới bên ngoài, tuy rằng nơi này chính là trung tâm của bộ tộc thú nhân.
Dưới sự giới thiệu của Đại Tế Ti Nash, mọi người Hương Ba nhân từng bước lý giải sâu hơn về bộ tộc thú nhân.
Tôn Phi cũng không khỏi cảm thấy tiếc hận cho vận mệnh chủng tộc ngày xưa đã từng rất cường đại này.
Phía dưới là gò núi mang mang, cằn cỗi tới cực điểm, chẳng những không có thảm thực vật, ngay cả khoáng sản cũng không có, ngoại trừ đất vẫn là đất, pho tượng sừng sững trên đỉnh núi cũng là từ đất đỏ nung mà chế thành.
Sinh tồn trong hoàn cảnh như vậy, không có bất kỳ tài nguyên nào, trách không được những cường giả thú nhân nhìn thấy trường đao tinh cương phổ thông cũng chảy nước miếng.