Nói thật, sau khi tiến vào Thần Điện, trong đầu Tôn Phi đã nghĩ tới ngàn vạn trường hợp, chính mình sau khi tiến vào sẽ thấy vị giáo hoàng Thú Thần điện có dạng gì.
Một vị thú nhân hồ tộc tóc trắng xóa, thần sắc uy nghiêm cao quý, trong hai mắt bao hàm cơ trí và tang thương?
Một kiêu hùng cao cao tại thượng, quý khí bức người?
Một lão nhân diện mục hiền lành, quần áo mộc mạc, ưu quốc ưu dân, suy nghĩ sâu xa?
Hay là một bóng lưng hồ tộc gầy gò thẳng tắp, đang chắp bút suy nghĩ?
Nói trung, bởi vì lời giới thiệu của đám người Nash và Artest lúc trước, cùng với tất cả chứng kiến ở Thú nhân thành, Quốc Vương Bệ Hạ đối với vị giáo hoàng rất có thể là người xuyên qua này đều tràn ngập tò mò và chờ mong.
Thế nhưng, sau khi tiến vào điện mới biết được, thì ra suy đoán khi trước của mình, căn bản còn kém quá quá xa.
Ba! Ba ba! Ba ba ba!
Một âm thanh thanh thúy cực kỳ quen thuộc truyền đến, kéo Tôn Phi tỉnh lại từ trong suy nghĩ.
Phóng mắt nhìn lại, hậu điện cực kỳ rộng mở.
Thế nhưng trang trí bên trong lại khiến cho Tôn Phi có ảo giác về tới kiếp trước, tường bốn phía trát phấn bạch sắc, ở trên lắp đặt đèn điện, trên trần nhà vẽ trời xanh mây trắng, cách đó không xa là phòng khách bày biện một cái như sô pha và bàn trà, trên tường đối diện treo một cái như ti vi LCD siêu tần, phía trên còn có những thứ như đĩa DVD, điều hòa, máy tính bàn, đồng hồ báo thức, điện thoại…
Vô số thứ tuyệt đối không thể có khả năng xuất hiện ở thế giới này, rõ ràng bày biện ra trước mắt.
Tiếng vang thanh thúy lần thứ hai từ sau điện truyền đến, nhãn cầu Tôn Phi thiếu chút nữa đã rớt ra.
Một thanh niên dáng dấp chỉ như sinh viên hai mươi tuổi, mặc áo trắng và quần cộc, chân mang một đôi giày thể thao, trong tay cầm vợt tennis, đầm đìa mồ hôi đứng trước lưới cầu tennis.
Đối diện với hắn là một đại mỹ nữ sau lưng có đôi cánh chim như thiên sứ, tiền đột hậu kiều, vóc người nóng bỏng, tóc dài màu vàng kim như thác nước, mỗi một bước đi, kiều đồn run run nhìn thấy mà giật mình cuộn sóng, vẻ mặt hạnh phúc đứng trước lưới cầu.
- Nga, không sai a, đường cầu hình chữ S, kỹ năng chơi cầu của ngươi lại tăng lên rồi!
Người dáng dấp như học sinh trung học hưng phấn mà hô to ngôn ngữ thông dụng của thời đại thượng cổ thần ma.
- Là miện hạ cố ý nhường ta!
Đại mỹ nữ tộc thiên nga nũng nịu trả lời.
Thời điểm hai người thấy cầu chết mới nhìn ra Tôn Phi.
Đại mỹ nữ thiên nga tộc minh bạch cái gì, hướng Tôn Phi xa xa hành lễ, sau đó mỉm cười đi ra hậu điện.
Trong không gian chỉ còn lại Tôn Phi và người dáng vẻ sinh viên trung học này.
- Uy, lo lắng làm gì, không đến một ván sao?
Sinh viên ném cho Tôn Phi một cái vợt tennis, cười đề nghị.
Tôn Phi nhất thời như bị sét đánh ngang tai, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Hắn lại nghe được tiếng phổ thông? !
Chính là tiếng phổ thông Bắc Kinh cực kỳ tiêu chuẩn!
Loại ngôn ngữ này, trong hơn ba năm qua, lần đầu tiên vang lên bên tai Tôn Phi, thế cho nên Quốc Vương Bệ Hạ sửng sốt hơn nửa ngày mới kịp phản ứng lại.
Tất cả suy đoán và câu hỏi, trong nháy mắt này đã tìm được toàn bộ đáp án.
- Tốt, vậy thì đến một ván đi.
Tôn Phi dùng tiếng phổ thông sắp bị hắn quên lãng trả lời.
Giờ khắc này, trong lòng hắn cũng không biết là có tư vị gì.
Đã nhiều năm như vậy, hắn vốn cho là mình đã quên tất cả kiếp trước, nghĩ không ra ở nơi này, thấy những thứ đó, một đoạn ký ức xa xôi lại rõ ràng lại, như là thủy triều không gì ngăn được xông lên đầu, nhẹ nhàng mà nắm vợt tennis trong tay, khiến hắn đột nhiên có một hồi xúc động không nói nên lời.
Không có bất kỳ lời nói dư thừa, hai người tiến vào sân, bắt đầu chém giết.
Ba!
Ba!
Âm thanh vợt chạm vào bóng, ở nơi hậu điện trống trải này vang lên, giống như là âm thanh thời gian đang điên cuồng trút xuống.
Kỹ thuật cầu của sinh viên này phi thường tốt, mặc dù Tôn Phi đã từng là thành viên của đội tennis trường học, thế nhưng rõ ràng cũng không phải là đối thủ của hắn, ba ván qua đi, thua triệt để.
Bởi vì dã khống chế thực lực của chính mình, một hồi đánh tennis xong, thế nhưng mệt mỏi nằm ngửa trên mặt đất gấp gáp thở dốc.
Sinh viên không biết từ nơi nào nhận lấy hai chén nước, đưa một chén tới cho Tôn Phi.
- Ngươi chính là giáo hoàng Ernst Thánh Nhân ngàn năm có một trong miệng các thú nhân kia đi?
Tôn Phi uống một hơi cạn sạch, rốt cuộc hỏi.
- Hắc hắc, chính là bản tọa!
Sinh viên cực kỳ trẻ tuổi, vẻ mặt dương quang, giống như là một nam hài thanh thuần, bất quá lúc nói chuyện cười cũng rất bỉ ổi, khiến trong nháy mắt Tôn Phi có một loại ảo giác, phảng phất như tất cả đều là một giấc mộng, người ngồi đối diện với mình chính là một kẻ bỏ học bỉ ổi đi.
- Thực sự là không nghĩ tới, có thể ở chỗ này thấy được mấy thứ đó.
Tôn Phi xúc động thở dài:
- Nói đi, ngươi là thế nào mà tới chỗ này?
- Ha ha, trước tiên đừng cảm khái, cũng đừng hỏi nhiều như vậy, ta tạm thời không thể nói cho ngươi biết, để xác định ngươi chính là người ta muốn tìm kia, dựa theo ước định ngàn năm, đầu tiên, ngươi phải trải qua một ít câu đố của ta!
Ernst cười ha ha.
Từ trong lời nói của hắn, Tôn Phi nghe được một ít ý tứ cực kỳ mẫn cảm.
- Nghe cho kỹ đây, đây chính là câu đối rất có hàm ý a, chỉ có người chân chính kia mới có thể biết, hắc hắc.
Trên thân Ernst không có chút khí thế ổn trọng của thân là một giáo hoàng Thú Thần nào, cười càng thêm bỉ ổi, lớn tiếng nói:
- Câu đầu tiên, diễn viên phim Nhật muốn xem nhất, ngươi đối câu tiếp theo, mau nói nhanh!
- Phốc!
Tôn Phi phun cả ngụm nước trong miệng ra, ho khan vài tiếng, sau một hồi lâu mới đầu đầy hắc tuyến nói:
- Dĩ nhiên là muốn xem Vũ Đằng Lan (Diễn viên phim 18+ của Nhật - _-).
- Ha ha, thật tốt quá, quả nhiên ngươi không để ta phải thất vọng, nghe cho kỹ, đây là câu thứ hai: làm người không biết Vũ Đằng Lan…
Tôn Phi: “Xem hết phim s* x cũng uổng công…”
Enrst: “Cho dù có biết Vũ Đằng Lan…”
Tôn Phi: “Không xem qua s* x cũng biết làm…”
Enrst: “Xem s* x một cách rất tự nhiên…”
Tôn Phi: “Cần gì phải biết Vũ Đằng Lan?”
Enrst: “Lão tử không biết Vũ Đằng Lan…”
Tôn Phi: “Sống trăm năm cũng bằng thừa…”
Enrst: “Hôm nay mới biết Vũ Đằng Lan…”
Tôn Phi: “Hỏi mượn trời cao thêm năm trăm năm nữa.”
Hai người một câu nói một câu đối, đều sững sờ ngay tại chỗ, sau một hồi lâu, một đôi bằng hữu lệ rơi đầy mặt, hô thiên địa hưởng chăm chú ôm nhau, thân thiết quả thực như huynh đệ thất tán nhiều năm rốt cuộc gặp lại nhau.
- Đồng hương a, một ngàn năm qua, nghĩ không ra rốt cuộc có thể gặp một người sống, cả ngày sinh hoạt một chỗ với một đám dã thú, ngươi biết ta khó khăn thế nào không?
Enrst đem nước mắt nước mũi lau hết lên vai Tôn Phi.
- Đúng vậy đúng vậy, người của thế giới này, tất cả đều là Dã Nhân bạo lực, không có máy vi tính, không có Weibo, không có QQ và phim s* x, quả thực chính là luyện ngục a!
Tôn Phi gào lên.
- Ô ô, ngươi thật sướng, vừa xuyên đến đã là Quốc Vương, lão tử còn trải qua khảo hạch sắp chết, quả thực so với thi lên cấp còn kinh khủng hơn a!
Enrst cũng không kém.
- Ngươi biết cái đếch gì, lão tử không cẩn thận xuyên qua thân một kẻ ngu si đần độn, ngay từ đầu thiếu chút nữa bị giết chết…
- Ô ô ô, ngươi có thể buông ta ra hay không, ngươi ôm ta đau quá a!
Enrst lệ rơi đầy mặt, liều mạng giãy dụa.
Tôn Phi: “…”