Hai vị quan chỉ huy cửa đông thành và cửa bắc thành thấy một màn như vậy, đều là một thân mồ hôi lạnh, nghĩ không ra Tứ hoàng tử thế nhưng cả gan làm loạn tới loại trình độ này, vận dụng nỏ tiển ma pháp phòng thủ thành để đối phó với người một nhà, lẽ nào hắn điên rồi sao? Thật là một kẻ điên! May mà mình không phải là Granero, nếu rơi vào màn tính kế này, sinh tử cũng không do mình nắm giữ nổi.
- Hiện tại chỉ cần ngươi quỳ xuống, hướng bản hoàng tử dập đầu nhận sai, ta có thể không giết ngươi.
Tứ hoàng tử nắm giữ tất cả, sắc mặt hung ác nham hiểm gây sự.
Granero quay người lại, nhìn chằm chằm Christo, cười lạnh nói:
- Ngươi giống như con lợn vậy, nếu như không phải sinh ở hoàng thất, chỉ sợ là sớm đã chết đói ở ven đường, thực sự là buồn cười, ngươi còn muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế? Tài năng trí tuệ không có, ngươi lấy cái gì mà tranh với quân thần? Lấy cái gì mà tranh với nhị hoàng tử điện hạ? Bản tọa ngày hôm nay đứng chỗ này, ngươi hạ mệnh lệnh thử xem, nhìn xem có thể bắn chết ta hay không?
“Hồng Hồ Tử” chưa từng phẫn nộ như hôm nay.
Cho tới nay, mặc dù hắn là một trong những cánh tay đắc lực tín nhiệm nhất của nhị hoàng tử Domingos, coi như là quyền cao chức trọng, nhưng luôn là thái đột cực kỳ khiêm tốn cẩn thận, suy nghĩ sâu xa, coi như là trong lòng có bao nhiêu khinh thường, hận ý với một người, thế nhưng chưa bao giờ biểu hiện ra nửa điểm, hỉ nộ không hiện ra mặt, ngày hôm nay hắn lại như đổi thành một người hoàn toàn khác vậy.
Hắn thật sự là chán ghét Tứ hoàng tử tới cực điểm, đem phòng ngự đế đô và an toàn của ngàn vạn con dân trong đế đô xem như trò chơi, đây là sự tình chỉ có con lợn ngu ngốc và kẻ điên có thể làm được.
- Ngươi…Được, nói nhục mạ hoàng thất, trong mắt không có bệ hạ, đêm nay dù ta giết ngươi thì có thể thế nào? Đây chính là ngươi muốn chết, giết hắn cho ta, giết hắn!
Tứ hoàng tử Christo nổi giận điên lên, lớn tiếng hạ lệnh binh sĩ bắn cung.
Chi chi chi! !!
Âm thanh tên vào dây cung như gõ vào trong lòng mọi người, làm người ta hết hồn, không nghĩ tới sự tình sẽ diễn biến đến loại trình độ này, tứ hoàng tử thế nhưng thật sự muốn bắn chết đại tướng?
- Vũ khí Hương Ba thành, không phải dùng để sát hại người của chính mình!
Đúng lúc này, một âm thanh bình thản không không gì cự tuyệt được vang lên bên tai mọi người.
Một thân ảnh cao lớn, từ phía sau Granero chậm rãi xuất hiện, bì giáp hắc sắc bó sát người, cự kiếm hắc sắc to lớn phụ trợ, một đầu tóc hỏa hồng sắc như là hỏa diễm bay lượn trong gió đêm.
Hắn đứng ở nơi đó, lãnh tĩnh thong dong.
Thế nhưng người bắn nỏ cũng không dám buông cung trong tay ra.
Những kẻ kết giao với Tứ hoàng tử Christo càng là sắc mặt đại biến, bởi vì bọn họ nhận ra nam nhân trước mắt này…Là cường giả cực đạo Thánh Đấu Sĩ Hoàng Kim Frank Lampard đến từ Hương Ba thành, một tồn tại đáng sợ có thể sáng ngang với cường giả Bán Thần cấp của Barcelona, đối với cường giả như vậy mà nói, cự nỏ ma pháp bắn long chỉ là một trò chê cười, căn bản không ở trong mắt bọn họ.
Hơn nữa, hắn là đi tới phía sau “Hồng Hồ Tử” Granero, hiển nhiên đã triệt để biểu đạt ý chí của hắn.
Hắn và Granero là ở chung một trận doanh.
Đây cũng không khó giải thích. Bởi vì trong đế đô ai cũng biết, quan hệ giữa Hương Ba Vương Alexander và mấy vị hoàng tử tốt xấu khác nhau, lúc đầu là cực kỳ bất hòa với đại hoàng tử, thế nhưng lúc sau quan hệ lại là hòa hoãn, còn quan hệ với nhị hoàng tử Domingos vẫn phi thường tốt, bởi vì nguyên nhân Ma Nữ Paris, thậm chí có thể nói là hòa thuận, làm ái tướng của Hương Ba Vương Alexander, Thánh Đấu Sĩ Hoàng Kim Lampard về lý về tình đều đúng là đứng về phía Granero.
Nếu cường giả cực đạo nưh vậy hiện thân, vậy tất cả âm mưu đêm nay của tứ hoàng tử đều đã là uổng phí.
Sắc mặt hắn cực nhục nhã, vạn phần lúng túng ho khan một tiếng, cười nói:
- Thì ra.. Thì ra là Lampard tiên sinh cũng ở đây…Thực sự là…Khiến ta ngoài ý muốn a!
Tuy nói Lampard chẳng qua là Vũ sĩ nước phụ thuộc, thế nhưng ở thế giới vi tôn thực lực này, địa vị của một cường giả cực đạo tuyệt đối còn xa xa siêu việt hơn quân vương một đế quốc, hắn tự nhiên không dám làm càn.
Ai biết căn bản Lampard cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái.
- Vũ khí Hương Ba thành sản xuất không phải để nhắm vào đồng bào của mình!
Nói một câu xong, Lampard và đám người Granero xoay người rời đi, mấy trăm danh giáp sĩ tự động tránh ra một lối đi, không có bất kỳ người nào dám ngăn cản cước bộ của một vị cường giả cực đạo, những Vũ sĩ Tinh cấp đang điều khiển “Cự nỏ xạ long” không dám nhắm đoàn người này, mãi cho đến khi đám người Granero biến mất ở khúc quanh tường thành xa xa, tất cả mọi người mới dám thở ra ngụm khí lớn.
- Con mẹ nó…!
Tứ hoàng tử Christo một bụng khí, không biết nên phát tiết thế nào, thế nhưng trước mặt mọi người mắng ra lời thô tục.
- Điện hạ, Lampard này thật sự là quá kiêu ngạo, ở trước mặt ngài thế nhưng tự đại như vậy, thật sự là nên phái kỵ sĩ điện Tài Quyết ra, đưa hắn vào hắc ngục trị tội…
Một đám quan quân nịnh nọt Christo lúc trước đến rắm cũng không dám đánh, lúc này lại nịnh bợ nói.
Ba!
Christo tát mạnh một cái vào tên vừa mở miệng nói:
- Con mẹ nó ngươi đầu heo à, trong óc đều là c* t chó hả, nghĩ sự tình như thế nào, hắn con mẹ nó là cường giả cực đạo, lại có chỗ dựa Hương Ba Vương Bán Thần cấp, kỵ sĩ điện dám nã hắn trị tội? Những kỵ sĩ Tài Quyết còn lâu mới dám đắc tội Hương Ba Vương, hiện tại đều là theo đuôi hắn, như thế nào dám làm khó người của Hương Ba Vương?
Liên tục thóa mạ không có phong độ, thỏa thích phát tiết phẫn nộ trong lòng, tứ hoàng tử triệt để thất thố.
Người xung quanh âm thầm chửi rủa trong lòng, càng thêm xác định tứ hoàng tử này là một kẻ tâm cao ngất nhưng tài trí không có, phi thường ngu ngốc, thế nhưng cũng không dám biểu hiện ra cái gì.
…
…
- Đây là chỗ cao minh của Mashnikov, năm đó hắn bị truy sát một đường, biết địch nhân sớm muộn gì cũng tìm được mình và hài tử, vì vậy lặng lẽ tiến vào vương cung Hương Ba thành, len lén tráo đổi tam hoàng tử với nhi tử mới sinh một ngày của lão Quốc Vương Hương Ba thành, sau đó mang theo hài tử này tránh né vào trong cánh rừng vô tận bao la trong vài ngày, sau mới cố ý bại lộ hành tung, để địch nhân phát hiện, hắn và hài tử đó đều bị địch nhân giết chết.
Yashin đại đế hơi áy náy và hổ thẹn nói:
- Địch nhân cho rằng đã diệt cỏ tận gốc, dĩ nhiên sẽ không điều tra nữa, tam hoàng tử cũng vì vậy mà được cứu thoát, chỉ là trẫm thật sự áy náy và có lỗi với vị lão Quốc Vương Hương Ba thành kia, hại chết ấu tử của hắn.
Giờ Akinfeev mới hiểu được, thở dài nói:
- Đây cũng là sự tình không còn cách nào khác, chỉ có thể là do những địch nhân chết tiệt kia, thật sự là quá hung tàn hung ác, lại nói, để đường đường là tam hoàng tử mang danh nghĩa nhi tử của lão Quốc Vương Hương Ba thành tròn hai mươi năm, coi như vậy cũng là bồi thường hắn.
- Tuy nói vậy, cuối cùng cũng là một mạng, hài tử của ta, hài tử của người khác cũng là mạng a!
Yashin đại đế lắc đầu:
- Trẫm thủy chung nợ lão Hương Ba Vương nhiều lắm, vì vậy cho tới nay đều trông nom, đối đãi tốt với tiểu quốc này.