- Thế nhưng, sự tình trên thế giới, cho tới bây giờ cũng không có gì là xác định trăm phần trăm, một thiên tài đã định trước là không hề tầm thường, đường hắn quật khởi là không người nào có thể ngăn cản, tựa như hài tử kia, ta vốn cho là, bởi vì đại não bị tổn thương, cả đời hắn đã định trước là người bình thường, ta cũng chuẩn bị kỹ càng, muốn bảo đảm cho hắn an ổn phú quý cả đời, ở Hương Ba thành hẻo lánh sinh sống yên bình, nhưng chính tiểu hài tử mười tám năm trên cơ bản đều đần độn kia, nhưng lại khiến cho ta kinh hỉ và kỳ tích lớn nhất.
Yashin đại đế nói tới chỗ này, trên mặt rốt cuộc bắt đầu xuất hiện nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc.
Loại vẻ mặt này, sau hơn hai mươi năm sau khi “Hoàng hậu quang minh” qua đời, hầu như chưa từng xuất hiện qua trên mặt vị hoàng giả thiên tài này…Ít nhất là Akinfeev chưa từng thấy qua.
- Kinh hỉ và kỳ tích lớn nhất mà bệ hạ nói, lẽ nào là thời điểm mười tám tuổi, Tam hoàng tử đột nhiên khôi phục bình thường?
Akinfeev cũng bị tâm tình vui sướng của Yashin đại đế lây nhiễm, vừa lúc đó, một đạo thiểm điện đột nhiên hiện lên trong óc hắn, một ý niệm khó có thể tin được xuất hiện trong nháy mắt, nhất thời, trên gương mặt hắn là vẻ chấn động trước nay chưa từng có, lắp bắp nói:
- Bệ hạ…Ngài là nói…Là nói…Hương Ba thành, chẳng lẽ là Hương Ba Vương?
- Ngươi rốt cuộc đã đoán được?
Yashin đại đế vươn người đứng dậy, cười ha ha:
- Không sai, chính là tên tiểu tử Alexander kia, hắn, chính là viên minh châu mà trẫm đã đánh rơi hai mươi năm, tam hoàng tử đế quốc Zenit, huyết mạch của ta và Juli, cả đời Yashin ta, tung hoành bắc vực, làm những chuyện như vậy cũng không tính là kinh thiên động địa, ha ha, không nghĩ tới, kết quả là, đứa con trai này nhưng lại tạo được một đống thành tựu lớn như vậy a!
- Đây là thật?
Akinfeev cũng bị khiếp sợ đứng lên:
- Thì ra Alexander thế nhưng chính là tam hoàng tử thất tung ngày xưa…Ha ha, thật đúng là thiên tài ngàn năm hiếm thấy, một vị cường giả Bán Thần cấp hai mươi tuổi, từ cổ chí kim, có thể có mấy người? Cũng đúng, chỉ có Tam hoàng tử lúc giáng sinh khi xưa, bầu trời sản sinh ra dị tượng mới có thể có tư chất kinh thiên động địa như vậy, ha ha ha! Tốt, thật sự là quá tốt!
Vị trưởng kỵ sĩ này ở trong đế quốc, đủ loại quan lại quý tộc, người người vạn phần kính nể, trong ngày thường là uy nghiêm cỡ nào, không được xâm phậm, thế nhưng lúc này lại kích động như tiểu hài tử không nói được nên lời, vừa khóc vừa cười.
- Ân? Không đúng, không đúng a!
Kích động một lát, Akinfeev đột nhiên nghĩ đến một sự tình khác:
- Alexander là nhi tử của lão Quốc Vương Hương Ba thành, chuyện này, người người đều biết, cũng có thể tra xét, nếu như nói hắn là Tam hoàng tử, vậy năm xưa nhi tử của lão Quốc Vương Hương Ba thành ở nơi nào?
…
…
- Granero, ngươi thật đúng là cuồng vọng, Tứ hoàng tử điện hạ đã tiếp quản phòng thủ cửa tây hơn một tiếng đồng hồ, quan chỉ huy cửa đông và cửa bắc thành cũng đã đến đây bái kiến, chỉ có một mình ngươi, thế nhưng lúc này mới khoan thai tới muộn, trong mắt ngươi, rốt cuộc có hoàng thất đế quốc và Tứ hoàng tử điện hạ hay không?
Dưới địch lâu cửa tây đèn đuốc sáng trưng, bầu không khí lành lạnh.
Một vị tướng lĩnh trung niên đứng phía sau Tứ hoàng tử gầm lên chất vấn “Hồng Hổ Tử” Granero.
Trên ghế dựa da thú lớn, Tứ hoàng tử Christo tọa trên đó, dưới ánh đèn đuốc minh diệt soi sáng, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn hiện đầy thế đắc ý và âm trầm, hung ác nham hiểm khó có thể che giấu, giống như là một đầu sài lang từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng mang theo tiếu ý, lộ ra răng trắng như tuyết, làm người ta không lạnh mà run.
Đối với vị tướng lĩnh vừa quát lớn phía sau, Tứ hoàng tử Christo vẫn không có chút ý kiến, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm trên thân Granero, hiển nhiên là đang đợi Granero nêu lý do.
Granero có Nhị hoàng tử làm chỗ dựa phía sau, làm sao có thể khúm núm dưới chân bọn họ.
- Ngươi tính là gì vậy? Cũng dám quát lớn với bản tọa?
“Hồng Hồ Tử” cho tới nay đều không phải là người biết nén giận, ánh mắt sắc bén quét bắn qua, nhìn vị trung niên kia đến mức hắn thấy chột dạ cúi đầu, mới hừ lạnh nói:
- Ta là quan chỉ huy đệ nhất sở trị an đế đô, nắm trong tay phòng ngự chính diện cửa nam thành, là quý tộc thế tập nhị phẩm, ngươi chỉ là một cái võ quan nho nhỏ, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, dám trách cứ ta? Phạm thượng phải bị phạt gì?
- Ta…Đây…
Quan quân trung niên nhất thời chột dạ, đầu đầy mồ hôi, ấp úng không biết nên nói cái gì.
Đám người xung quanh thấy khí thế Granero mạnh mẽ như thế, cũng đều biến sắc.
- Granero tướng quân, uy phong thật to a!
Tứ hoàng tử Christo chậm rãi đứng lên, một đôi con mắt hung ác nham hiểm lóe ra quang mang lãnh ác, dưới chiếu rọi của ánh đèn đuốc sáng diệt bất định, phảng phất như là một đầu ma thú đang nhìn con mồi.
Granero không sợ hãi chút nào, bước thêm một bước cao giọng cười lạnh nói:
- Nào có uy phong lớn như Tứ hoàng tử điện hạ? Hôm nay tình thế nguy cấp, người Barcelona xâm lấn, quân tình suýt xảy ra tai nạn, tất cả mọi người gối giáo chờ trời sáng, đóng giữ đầu tường thành, Tứ hoàng tử ngươi chẳng qua là vừa tiếp nhận chức vụ phòng thủ cửa tây thành, không phân ưu vì bệ hạ, cảnh giác đóng giữ tường thành, thế nhưng lại trắng trợn rêu rao, mạnh mẽ triệu hoán quan chỉ huy của ba cửa thành khác đến bái kiến ngươi, hừ, không nói đến trên chiến trường không có hoàng tử, quan chỉ huy tứ đại cửa thành đều ngang nhau, chỉ bằng việc ngươi cường thế cho đòi các đại tướng đến bái kiến đã là phạm vào quân quy, một khi người Barcelona thừa dịp tiến công, các đại thành không có người chỉ huy, một khi xuất hiện cạm bẫy, tứ hoàng tử, ngươi có thể gánh được tội nặng như vậy không?
- Ngươi…
Sắc mặt tứ hoàng tử Christo đại biến, tức giận đến run cả người, chỉ vào Granero không biết nên nói cái gì cho phải, một lát mới nghiến răng phun ra mấy chữ:
- Ngươi…Ngươi…Ngươi thật to gan, dám…dám bất kính đối với ta, ngươi…Người đâu, đem cuồng đồ không coi hoàng thất vào mắt này bắt lại cho ta!
Keng keng thương!
Một trận âm thanh áo giáp ma sát và binh khí ra khỏi vỏ vang lên, mấy trăm danh giáp sĩ tinh nhuệ từ bốn phía vọt tới, đem đám người Granero vây lại.
- Xem ra là ta còn quá coi trọng cái người ngu ngốc ngươi này!
Granero không sợ chút nào, thất vọng lắc đầu:
- Thật không biết, bệ hạ tại sao lại cho cái kẻ ngu ngốc như ngươi tiếp quản phòng ngự cửa tây, nếu là Saint Petersburg có mất, tất nhiên là sụp đổ từ bên của ngươi, đến lúc đó, ngươi chính là tội nhân của cả đế quốc!
Nói xong, hắn xoay người rời đi, căn bản không đem mấy trăm danh giáp sĩ tinh nhuệ kia để vào mắt.
Ai biết, bốn phía đột nhiên vang lên tiếng cung lên dây, phảng phất như là tử thần nhe răng cười, nhất thời làm nhiệt độ không khí xung quanh giảm xuống nhanh chóng, bầu không khí tĩnh mịch một mảnh.
Thì ra không biết khi nào, cường nỏ ma pháp đặt trên tường thành thế nhưng đã chuyển qua nhắm chuẩn đám người Granero, nỏ tiễn lóe ra hàn quang làm tim người ta băng giá, loại cường nỏ ma pháp của Hương Ba thành này có lực sát thương cực lớn, phóng ra từ khoảng cách gần như vậy, coi như là cường giả Nguyệt cấp cũng sẽ bị đánh cho trọng thương, huống chi là Vũ sĩ Tinh cấp như Granero?
Cục diện đột nhiên nghiêng về một phía.
Đây hiển nhiên là một âm mưu sát cục đã sớm chuẩn bị từ trước.
- Thế nào? Tiếp tục kiêu ngạo a? Cho rằng có thằng con riêng Domingos kia là có thể làm càn trước mặt bản hoàng tử?
Tứ hoàng tử cười âm trầm, trên mặt tràn ngập khoái ý nắm trong tay tất cả, lãnh ác nói:
- Tin hay không, hiện tại ta hạ lệnh bắn chết ngươi, Domingos cũng không thể làm được gì ta?