- Mushnikov đại ca lưu lại ám hiệu?
Akinfeev kích động.
- Ân, vốn ta còn cho là hắn đã tử trận ở trong biến cố hoàng cung ngày ấy, dù sao lúc đó toàn bộ tẩm cung hoàng hậu đều bị san thành bình địa, tử thương vô số kể, nhiều thi thể mơ hồ không rõ, ngay cả di thể Juli cũng không tìm ra được, bất quá, đêm ngày thứ ba, khi ta suy sụp trước cung điện muốn phát điên thì lại ngoài ý muốn phát hiện ra ám hiệu liên lạc mà Mashnikov lưu lại…Lúc đó ta không làm kinh động bất luận kẻ nào, theo ám hiệu tra xét xuống, mừng rỡ như điên phát hiện, thì ra lúc đầu Mashnikov thế nhưng cứu được tam hoàng tử ra, đồng thời mang theo hài tử thoát ra khỏi hoàng cung. Ta đoán, tình huống lúc đó tất nhiên là thảm liệt vô cùng, ngày ấy địch nhân xuất hiện có thực lực thật sự quá kinh khủng, Mashnikov không cách nào phản kích, chỉ có thể một đường bị truy sát, trước khi đi không kịp thông tri cho những người khác, chỉ có thể lưu lại ám hiệu…
Yashin đại đế nhớ tới tình trạng ngày xưa, trên mặt đã sớm tháo xuống vẻ cao cao tại thượng, tôn quý của đế tôn một quốc gia, chỉ còn là hồi tưởng về thê tử, ái tử và huynh đệ khi xưa.
Dừng một chút, hắn mới tiếp tục nói:
- Mashnikov đích thật là người có thực lực mạnh nhất trong tám người các ngươi, tâm tư cũng thông minh nhất, hắn tuy rằng không địch lại được những địch nhân truy sát, thế nhưng dọc theo đường đi trốn đông trốn tây, cũng không bị đối phương bắt được, hắn sợ đối phương còn để lại bố trí khác ở đế đô, cũng lo lắng trên đường trở về gặp phải mai phục, vì vậy cũng không ở lại đế đô, cũng không thể mang theo hài tử đi tìm ta, chỉ có thể một đường về phía bắc, không ngừng né tránh địch nhân truy sát, trốn chết hơn hai mươi ngày, nhiều lần gặp tai nạn, chính bản thân hắn cũng bị trọng thương, cuối cùng chạy trốn tới Hương Ba thành, đem tam hoàng tử an trí tốt, vết thương cũng không trị được…Đương nhiên, những thứ này đều là ta lần theo ám hiệu lưu lại, một đường truy tra mới biết được.
- Mashnikov đại ca vẫn luôn là cường đại nhất, cũng là một người đáng để tín nhiệm.
Akinfeev nghe đến đó đã là lệ rơi đầy mặt, trong tràng biến cố hai mươi năm trước, hắn vốn nên bảo vệ tốt tất cả, làm tận chức, không để xảy ra bi kịch không thể vãn hồi, tuy rằng thực lực địch nhân vô cùng cường đại, thế nhưng từ đầu đến cuối hắn không cách nào tha thứ cho chính mình, hôm nay nghe được sự tích lừng lẫy anh dũng của Mashnikov, càng cảm thấy hổ thẹn vô cùng, có lỗi với huynh đệ tốt ngày xưa.
- Được rồi, Akinfeev, ngươi cũng không cần tự trách!
Yashin đại đế hiểu tiểu huynh đệ trước mắt này, Akinfeev là thư đồng nhỏ tuổi nhất trong tám người khi xưa, được mọi người thương yêu đối xử như đệ đệ, biến cố hoàng cung hai mươi năm trước, cũng từng chiến đấu đến trọng thương hôn mê, thiếu chút nữa ngã xuống, cũng không phải là không tận lực, không cần tự trách.
Akinfeev gật đầu, trong nháy mắt tiếp theo, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nói:
- Mashnikov đại ca, cuối cùng tới Hương Ba thành? Nói như vậy, tam hoàng tử ở ngay trong Hương Ba thành?
- Không sai, năm đó ta theo ám hiệu Mashnikov lưu lại tra được, cuối cùng vẫn là tìm được thi thể của hắn, cũng tìm được hài tử của ta và Juli.
Yashin đại đế gật đầu, hiển nhiên là nhớ tới một màn khi xưa lúc mình nhìn thấy thân tử, khóe miệng không tự chủ được nổi lên một tia độ cong nhu hòa, lúc này, hắn không còn là quân vương tung hoành thiên hạ, lãnh huyết vô tình, mà chỉ là một người cha bình thường mà thôi.
- Vậy vì sao bệ hạ ngài không đem tam hoàng tử về đế đô? Nếu như có ngài tự mình nuôi nấng dạy dỗ, hắn nhất định không có nửa điểm kém với Hương Ba Vương hiện nay, tất nhiên cũng là một vị hoàng tử phong tư tuyệt thế, phải biết rằng, năm đó lúc tam hoàng tử sinh ra, thế nhưng trời giáng dị tượng…
Akinfeev cảm thấy kỳ quái, tam hoàng tử cho tới bây giời cũng không có xuất hiện ở đế đô.
Rất hiển nhiên, năm đó Yashin đại đế vẫn chưa đưa hắn về.
- Ngươi cũng nhớ năm đó thời điểm lão tam giáng sinh, trong bầu trời hiện lên hư ảnh Thần Linh, khắp bầu trời vang lên dị tượng hành khúc Thần Linh sao?
Khóe miệng Yashin đại đế hiện lên dáng tươi cười ôn nhu, hào khí tận mây xanh, nói:
- Tuy rằng ta không trở về đúng lúc để thấy những dị tượng này, thế nhưng nếu cả ngàn vạn con dân trong đế đô đều thấy được, vậy tất nhiên là sự thực, hắc hắc, hài tử của Yashin ta và Juli, tự nhiên là trời sinh bất phàm, nhất định là nhân vật kinh thiên động địa.
- Không sai, ngày ấy lúc tam hoàng tử sinh ra, đột nhiên khắp bầu trời vang lên hành khúc Thần Linh, rặng mây đỏ che khuất bầu trời, từng đạo hư ảnh Thần Linh hiện ra, trong ngoài hoàng cung, người người đều nói, tam hoàng tử là một vị Thần Vương tôn quý chuyển thế, ngày sau tất nhiên kế thừa chí khí lăng vân của bệ hạ, nhất thống đại lục Azeroth cũng không chừng.
Tuy rằng sự tình đã qua hơn hai mươi năm, thế nhưng nhớ tới tràng cảnh khi xưa, trên mặt Akinfeev vẫn không nhịn được xuất hiện thần sắc chấn động như cũ.
- Không sai a, Thần Vương chuyển thế…Đây là nguyên do xảy ra tràng biến cố hoàng cung a, những người đó, làm sao có thể cho phép một vị Thần Vương chuyển thế đi tới nhân gian, vì vậy bọn họ mới có thể âm mưu tính kế ta, hao tổn tâm cơ truy sát một tiểu hài tử mới sinh được ba ngày.
Yashin đại đế thở dài nói:
- Đây cũng là nguyên nhân lúc trước ta không đem hài tử đón trở lại đế đô, thậm chí cũng không dám xuất hiện đi nhận thức tiểu tử này, bởi vì một khi những người đó biết hài tử của ta còn chưa chết, nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, mặc dù là ta cũng không cách nào bảo hộ hắn.
- A? Thì ra là như vậy? Nói như vậy, hai mươi năm qua, bệ hạ và tam hoàng tử vẫn không nhận thức nhau?
Akinfeev bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời hiểu ra nỗi khổ tâm của Yashin đại đế, hắn vạn lần không ngờ, dị tượng ngày đó thế nhưng trở thành vận rủi đòi mạng, không chỉ hại chết “Hoàng hậu quang minh”, thiếu chút nữa còn giết chết đứa nhỏ này.
Địch nhân, thật sự là quá cường đại.
Lấy tôn sư Yashin đại đế, thế nhưng cũng không dám nhận thức con mình.
- Đúng vậy, tuy rằng đôi khi ta sẽ len lén từ xa nhìn hắn, nhưng lại chưa từng nhận thức nhau.
Yashin đại đế gật đầu:
- Ngay từ đầu, ta cảm thấy như vậy đối với đứa bé mà nói cũng là một loại may mắn, ít nhất nó không cần cuốn vào ân oán của cha nó, đối mặt với tổ chức khủng bố khó có thể lay động kia, hơn nữa, càng không may, khi hài tử này tới bốn tuổi, ta phát hiện hắn xuất hiện vấn đề, hẳn là bị thương trong quá trình chạy trốn, thương tổn đến đại não, thế nhưng trở nên ngu si vụng về, ngay cả một người bình thường cũng không bằng, càng không có tư chất võ đạo gì…Ta hao tốn vô số phương pháp, âm thầm thử trị liệu vô số lần đều không làm nên chuyện gì, ai, thực sự là đáng hận a!
- Tại sao có thể như vậy? Tam hoàng tử hắn…
Akinfeev sợ ngây người.
Tại sao lại xuất hiện chuyện như vậy?
Bất luận là đối với Yashin đại đế hay là “Hoàng hậu quang minh” đã chết, hay là vị hoàng tử vừa sinh ra đã gặp tao ngộ nguy hiểm mà nói, điều này thật sự là quá tàn nhẫn, nguyên vốn là thiên chi kiêu tử, hưởng thụ tất cả, nhưng lại bởi vì tràng tai nạn kia mà biến thành kẻ ngu si, vận mệnh sao mà tàn khốc.
- Phát hiện này khiến ta cuối cùng từ bỏ tính toán âm thầm bồi dưỡng hắn, ta tuy rằng yêu quý đứa trẻ này, coi như là vì nó mà chết cũng không do dự, thế nhưng ta lại không thể ích kỷ để hắn trở thành quân vương Zenit, ta là một người cha, cũng là vua của một nước, có trách nhiệm vói thần tử và con dân của mình, khi đó, ta đã nghĩ, có lẽ đố với hài tử này mà nói, là một người bình thường, không cần lo áo cơm, an an ổn ổn sống qua đời này mới là kết cục tốt nhất đi!