Nhưng mà, chạy trốn lúc này đã trở nên xa xỉ.
Nửa đoạn thân thể của Eusebio vừa dung nhập hư không, nhưng trong nháy mắt cứng lại.
Nửa đoạn thân thể phía sau của hắn, không biết khi nào thế nhưng đã bị kiếm khí kim ngân phá khai ra một lỗ nhỏ bằng ngón tay.
Từng đạo xiềng xích từ kiếm khí ngân sắc dường như tai ương cuồng mãng, từ trong lỗ nhỏ điên cuồng mà lan tràn đi ra, trong nháy mắt hiện đầy toàn thân hắn, dẫn động Thần lực nguyên bản trong thân thể hắn, điên cuồng mà thiêu đốt lên.
- Không! Ta không muốn chết…Không! Tha mạng!
Eusebio điên cuồng mà kêu rên.
Tâm hắn như tro nguội, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Hắn xoay người lại quỳ gối trong hư không, Eusebio thế nhưng từ bỏ kiêu ngạo của một Ma Thần xuống, kêu thảm hướng Tôn Phi cầu xin tha thứ.
Tôn Phi hơi sững sờ.
Nghĩ không ra thân là Ma Thần hải tộc, chính là tồn tại cao quý hạng nào, thế nhưng lại quá mức sợ chết như vậy…
Khóe miệng Tôn Phi lộ ra một tia chẳng đáng và mỉa mai.
Thì ra, đây là cái gọi là Ma Thần.
Kỳ thực không khác biệt lắm với phàm nhân, ngoại trừ có lực lượng người phàm không địch nổi, bàn về nhân cách và dũng khí, nói không chừng còn không bằng dũng sĩ thế gian.
Đột nhiên…
Cũng trong nháy mắt Tôn Phi sửng sốt thất thần, một đạo thân ảnh thấp bé đột nhiên xuất hiện ở phía sau Tôn Phi.
Hắn như quỷ mị, mang trên mặt nhe răng cười, lặng yên không một tiếng động đánh ra một chưởng, lòng bàn tay hóa thành oan hồn dữ tợn gào thét kêu rên, như độc xà há mồm cắn phía sau lưng Tôn Phi.
Chính là Ma Thần hải tộc Deco còn ẩn thân cuối cùng.
Không giống như Eusebio thích chiến đấu cận thân, hắn am hiểu xa chiến và đánh lén nhất.
Thuộc tính lực lượng của Deco tà ác đến cực điểm.
Mỗi lần hắn đánh lén một đối thủ thì sẽ trực tiếp rút linh hồn từ trong cơ thể đối thủ ra, trở thành oan hồn lượn lờ bên cạnh hắn, những linh hồn lúc sinh tiền yếu nhất cũng là cường giả cực đạo, thậm chí còn có linh hồn Chân Thần, bị hắn ngày đêm dằn vặt, từ trong cừu hận và thống khổ của những oan hồn kích phát ra lực lượng, tà ác vô cùng.
Một khi bị răng nanh oan hồn cắn trúng, coi như là Thần Vương cũng phải lột một tầng da.
- Ha ha ha…
Deco điên cuồng mà cười to đắc ý.
Hắn nghĩ chắc thắng rồi.
Kỳ thực, Deco vốn có thể đào tẩu trước tiên.
Khi nhìn thấy Tôn Phi triển lộ ra lực lượng đáng sợ không gì sánh kịp, lấy chiến lực vô cùng cường hãn một quyền đánh bay Eusebio, đích xác Deco cũng sinh ra ý niệm chạy trốn, dù sao lấy thực lực của hắn, chính diện quyết đấu mà nói, căn bản không phải là đối thủ của Tôn Phi, trong nháy mắt sẽ bị Tôn Phi nghiền nát.
Thế nhưng, sau vài lần ánh mắt hắn quét qua quyền trượng ngân sắc trong tay Tôn Phi thì hắn không còn muốn chạy trốn nữa.
Bởi vì trong lúc hoảng hốt, hắn nhận ra quyền trượng ngân sắc này thế nhưng rất giống với một kiện Thánh Khí trong truyền thuyết.
Tuy rằng hình dạng thay đổi, thế nhưng uy lực lại giống y hệt.
Nếu như mình có thể nắm giữ cái Thánh Khí này trong tay mà nói…
Deco suy nghĩ một chút đã cảm thấy hết hồn, chỉ cần đạt được đồ vật này, như vậy chính mình từ nay về sau sẽ thoát khỏi giai vị Ma Thần đê cấp, nhảy lên trở thành Thần Vương, thậm chí còn có thể là Chủ Thần.
Lòng tham khiến hắn mạo hiểm cẩn thận từng li từng tí trốn ở rìa chiến trường, đợi một cơ hội xuất hiện.
Đối với Ma Thần mà nói, đồng bạn chính là dùng để bán đứng.
Kluivert và Eusebio sống chết thế nào, đối với Deco hắn không có bao nhiêu quan hệ.
Nếu như có thể dùng cái chết của hai đồng bạn của mình để thắng được một cơ hội xuất thủ, Deco sẽ không chút do dự hay thương tâm, ngược lại sẽ cảm thấy quả thực là sự tình vẹn cả đôi đường.
Deco am hiểu nhất là đánh lén.
Một thân ẩn thân thuật và kỹ xảo đánh lén của hắn quả thực tới trình trạng xuất thần nhập hóa, ở thời đại Thần Ma ngàn năm trước, hắn thậm chí đã từng thành công đánh lén một vị nữ Thần cấp bậc Thần Vương nhân tộc.
Vì vậy, trong nháy mắt Tôn Phi sững sờ khi thấy Eusebio quỳ xuống cầu xin tha thứ, Deco ý thức được cơ hội mà mình đâu khổ chờ đợi rốt cuộc đã xuất hiện.
Bắt được thời cơ chiến đấu, hắn không chút do dự xuất thủ.
Quả nhiên, một kích trúng mục tiêu.
- Ha ha ha…
Hắn mừng rỡ như điên nhe răng cười:
- Là của ta, thứ đồ này là của ta, a ha ha…. Ách?
Tiếng cười chưa dứt, hắn đột nhiên cảm thấy ngực mát lạnh.
Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một cái lỗ nhỏ to bằng ngón tay cái, không biết khi nào xuất hiện ở ngực trái hắn, từng đạo xiềng xích kiếm khí kim ngân từ trong lỗ nhỏ điên cuồng mà lan tràn đi ra, hướng về phía toàn thân mình lượn lờ quấn đi.
Tôn Phi chậm rãi xoay người, trên mặt lộ ra dáng tươi cười chẳng đáng.
Một tầng quang diễm kim sắc nhàn nhạt chợt lóe trên thân thể hắn rồi biến mất, răng nanh oan hồn phía sau Tôn Phi kỳ thực chỉ là cắn trúng quang màng kim sắc mà thôi, căn bản không có xuyên thấu qua thân thể.
- Đây…Làm sao có thể?
Nhìn nụ cười trên mặt Tôn Phi, Deco đột nhiên minh bạch, kỳ thực đối thủ vừa nhìn liền phát hiện chính mình, chỉ là cố ý lộ ra một sơ hở, làm cho chính mình ra tay mà thôi, hắn mở to hai mắt nhìn:
- Ngươi…Ngươi làm như thế nào?
Deco am hiểm nhất là thủ đoạn đánh lén, thế nhưng lại bị nhìn thấu, trong lòng hắn vạn phần không cam lòng.
Tôn Phi cười ha ha, tâm thầm nghĩ chẳng lẽ ta nói cho ngươi biết, chức nghiệp Thích Khách này lão tử là bậc thầy rồi sao? Trong thế giới Diablo, kỹ năng của nhân vật Thích Khách nhiều không đếm xuể, nếu là bàn về thuật ám sát, trên thế giới này chỉ sợ không ai có thể so được với Tôn Phi đi.
Deco?
Nếu không phải là thân có lực Ma Thần, kỹ thuật ám sát của hắn chỉ sợ còn kém hơn so với Filippo Inzaghi.
- Ta thật hối hận a…
Deco tuyệt vọng kêu rên, ở trong nháy mắt trước mặt tử vong, hắn đột nhiên nhớ lại một lời đồn đại đáng sợ.
Đó là một câu nói mà người ở thời đại Thần Ma nghe thấy đều biến sắc…
- Ánh sáng sáng thế, không người nào có thể chống đối! Kiếm khí kim ngân, lệ phát không uổng!
Câu nói này đại biểu cho bí mật cấm kỵ của cả hai tộc Thần Ma, chính là về uy lực của Thánh Khí trong tay Tôn Phi, một khi có người có thể nắm giữ đồng thời điều khiển được Thánh Khí này, có thể đem câu nói này thành hiện thực.
Sau đó Deco mới ý thức được, lựa chọn của mình có bao nhiêu ngu xuẩn.
Mình thật là đáng chết, bị tham lam làm mờ lý trí.
Bởi vì trước khi giao thủ, Thần Linh nhân tộc này rõ ràng đã phát ra bốn đạo “Áng sáng sáng thế”, chính mình lại hết lần này tới lần khác không để mắt đến, còn tưởng rằng tránh né sẽ không có chuyện gì, nghĩ không ra…
- Được…Lợi hại…Quả nhiên là truyền thuyết…Ha ha, không nên cùng ngươi đối địch…
Deco để lại một câu nói gián đoạn, nguyên bản thân thể chỉ có một thước, hoàn toàn bị xiềng xích kiếm khí kim ngân bao phủ.
Loại xiềng xích kiếm khí kim ngân này đáng sợ ở chỗ, có thể đem Thần lực trong cơ thể Deco hóa thành cho mình dùng, dùng để kích thương chính hắn, mặc cho ngươi có lực lượng cái thế thế nào, càng giãy dụa lại càng mau chết.
Trong nháy mắt, trong tiếng kêu rên thê thảm, hai người Deco và Eusebio đã bị xiềng xích kiếm khí kim ngân thu nhỏ phong ấn lại chuyển hóa thành hai quang cầu màu xám, chìm vào trong quang cầu bảo thạch đen kịt trên đỉnh quyền trượng.
Cùng lúc đó, xa xa.
Thân thể cao tới ngàn thước của Kluivert, hơn phân nửa đã bị xiềng xích kiếm khí kim ngân thôn phệ.
Hắn so với Deco và Eusebio thì thức tỉnh sớm hơn một năm, thực lực đã khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, vì vậy có thể chống đỡ thời gian lâu hơn một chút, thế nhưng lúc này cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, mặc kệ hắn xuất ra một thân thế võ, nhưng cũng khó có thể địch lại được xiềng xích kiếm khí kim ngân vô cùng đáng sợ kia, mắt thất sắp chết tới nơi rồi.
- Tha thứ…Tha thứ cho ta, ta nguyện ý phụng ngươi làm chủ nhân…
Kluivert kêu rên cầu xin tha thứ.
Đến lúc này, hắn cũng không còn kiêu ngạo nổi nữ.
Nhớ từ khi hắn đạt thành tựu Ma Thần, coi như là ở ngàn năm trước cũng không từng ngã xuống, chỉ là bị phong ấn mà thôi, cơ hồ là ở trạng thái bất tử bất diệt, nhưng lại hết lần này tới lần khác gặp tên biến thái như Tôn Phi này, nắm giữ Thần Thông thí thần diệt ma đáng sợ, quả thực chính là gặp khắc tinh.
Hắn đã sống thời gian quá dài. Sinh mệnh càng dài dằng dặc, càng là không muốn chết.
Sợ hãi tử vong khiến hắn cũng giống như Eusebio, bỏ qua tôn nghiêm thân là Ma Thần, kêu rên cầu xin tha thứ.