Tôn Phi chậm rãi lắc đầu.
Hải tộc cùng nhân tộc, từ khi khai thiên lập địa đã là đại địch sinh tử.
Không giống như các tộc khác như Địa Tinh, Tinh Linh, Ải Nhân cùng Thú Nhân tộc, Hải tộc bẩm sinh đã căm thù sinh vật lục địa có trí khôn, căn bản là lấy nhân tộc làm thức ăn, không có bất kỳ khả năng chung sống hòa bình nào cả.
Mà Kluivert thân là Tà Thần Hải tộc, lực lượng tà ác tới cực điểm, làm mưa làm gió, không biết giết qua bao nhiêu nhân tộc, một năm trước, sau khi hắn thức tỉnh, vì khôi phục thực lực, đã từng cắn nuốt ngàn vạn nhân tộc, hấp thu tinh hoa sinh mệnh.
Tà Thần như vậy, Tôn Phi tuyệt đối không có khả năng buông tha.
Giây lát, trong tiếng kêu rên điên cuồng và tiếng nguyền rủa tuyệt vọng, vị Tà Thần hải tộc cuối cùng Kluivert đã bị xiềng xích kiếm khí kim ngân luyện hóa, trở thành năng lượng tinh thuần tối đen như mực, hóa thành lưu quang lặn vào trong quang cầu hắc sắc trên đỉnh quyền trượng ngân sắc.
Chỉ thấy trong quang cầu hắc sắc lóe ra tinh quang, một đoàn tinh vân xoay tròn diễn hóa, làm như diễn biến vũ trụ sơ khai, hỗn độn sinh thành thánh cảnh sáng thế.
Quyền trượng ngân sắc càng phát ra thánh khiết quý giá đẹp đẽ hơn.
Tam đại Ma Thần mất đi, có nghĩa hư không bị phong tỏa một lần nữa khôi phục lại nguyên trạng.
Lực oan hồn âm sắc đen kịt nhanh chóng tiêu thất, bốn phía một lần nữa khôi phục bầu trời xanh thẳm, mỹ cảnh nước biển cuồn cuộn, khung trời sáng sủa mỹ lệ.
Phảng phất tất cả lúc trước như chưa từng phát sinh qua.
Tôn Phi xoay người, ánh mắt hướng về phía một đối thủ cuối cùng – nữ hoàng hải tộc.
Vị hoàng giả dị tộc này mang theo lửa giận báo thù và đại quân vô tận trở về hải vực Phiêu Hương, lúc này đã bị sợ hãi bao phủ triệt để, khuôn mặt cao quý băng lãnh trắng như chết trôi.
Bởi vì trên người của nàng cũng có xiềng xích kiếm khí kim ngân tràn ngập.
Ngay từ đầu trận chiế, Tôn Phi đã phát ra bốn đạo kiếm khí kim ngân.
Ngoại trừ tam đại Tà Thần hải tộc, còn lại một đạo tự nhiên là nhằm vào nữ hoàng hải tộc này.
Ánh sáng sáng thế, không ai có thể chống đối!
Ngay cả tam đại Tà Thần hải tộc cảnh giới Chân Ma đều không thể chống lại xiềng xích kiếm khí kim ngân, nữ hoàng hải tộc chỉ là một cường giả cực đạo, miễn cưỡng dựa vào quyền trượng Hải Hoàng và chiến giáp Hải Hoàng gia trì mới đạt tới được lực lượng Thần Linh, tự nhiên cũng không cách nào chống đối.
Chỉ là Tôn Phi cũng không có lập tức thôi động kiếm khí kim ngân đem nàng ta thôn phệ luyện hóa.
Cho nên nàng mới vẫn còn sống.
Cùng lúc đó, tựa hồ là cảm nhận được hoàng giả của chính mình gần ngã xuống, vô tận thân hình Chiến Sĩ hải tộc hiện ra đông nghịt, bọn họ giống như điên cuồng, phẫn nộ rít gào rống giận, muốn phóng lên cao triển khai công kích Tôn Phi.
Đáng tiếc, uy áp Thần cấp chân chính, căn bản bọn họ vô pháp chống đối, ngay cả bay cũng không thể.
- Giết ta đi, bọn họ chỉ là con dân hải tộc phổ thông, sẽ không uy hiếp được ngươi.
Nữ hoàng hải tộc nhìn Tôn Phi, trong ánh mắt sợ hãi mang theo quật cường, nhưng là không phải phải sợ hãi vì tử vong mà cầu xin tha thứ, ngược lại là vì giải vây cho tộc nhân của mình.
Bởi vì nàng minh bạch, cái Thần Linh nhân tộc trẻ tuổi trước mắt này, chỉ cần một ý niệm trong đầu thì có thể làm cho mấy trăm vạn Chiến Sĩ hải tộc hóa thành bột mịn.
- Ngươi cũng không phụ thân phận Hoàng giả hải tộc.
Tôn Phi khẽ gật đầu.
Không giống như tam đại Tà Thần hải tộc khi trước, nữ nhân này càng có khí tiết hoàng giả, trách không được lấy thân thể một nữ nhân, thế nhưng có thể thống lĩnh đại quân hải tộc vô cùng vô tận trong hải vực Phiêu Hương, ngoại trừ truyền thừa huyết thống, bản thân cũng là một nhân vật cực kỳ lợi hại.
Tôn Phi suy nghĩ một chút, nói:
- Trả lời mấy vấn đều của ta, ta sẽ bỏ qua cho hải tộc hải vực Phiêu Hương ngươi.
Nữ hoàng hải tộc kinh ngạc ngẩng đầu, cho rằng mình nghe lầm.
Nàng không nghĩ tới dưới tình huống như thế, “Nhân Hoàng Bắc Vực” lại buông tha chính mình, lãnh tĩnh suy nghĩ chỉ chốc lát, lúc này mới chậm rãi nói:
- Vậy xem ngươi muốn hỏi vấn đề gì.
Lời tuy nói vậy, thế nhưng ngữ khí cũng mềm mỏng đi rất nhiều.
- Vấn đề thứ nhất, tại sao hải tộc lại cấu kết với người Barcelona? Lẽ nào giữa các ngươi sớm đã âm thầm gặp gỡ?
Tôn Phi chậm rãi hỏi.
Nữ hoàng hải tộc lắc đầu:
- Chuyện này ta không rõ ràng lắm, là Kluivert cùng “Thần tử” Barcelona không biết quen biết từ khi nào, lần này bố cục ở hải vực Phiêu Hương, tất cả đều là bọn hắn bày ra, vốn chúng ta là muốn lấy tiểu hài tử Lộ Phi và “Alexander Vương hào” làm mồi, dẫn ngươi đến đây, đụng phải hạm đội người Lyon cũng chỉ là ngoài ý muốn.
Tôn Phi nhìn ánh mắt thong dong của nữ hoàng hải tộc, biết là nàng đang không nói dối.
- Vấn đề thứ hai, một năm trước, hải tộc hải vực Phiêu Hương đi tới nơi nào? Vì sao sau lại lựa chọn phản hồi?
- Diện tích hải dương thế giới này cũng không nhỏ hơn so với lục địa, vì vậy phân bố thực lực hải tộc cũng không kém gì so với nhân loại các ngươi, vô tận đại dương mênh mông và vực sâu ngoại vực nhiều không đếm xuể, thế lực hải tộc lớn nhỏ nhiều như vảy cá, dựa theo khu vực bất đồng có thể chia làm tứ đại đại dương mênh mông, bảy đại vực sâu, do các Hoàng tộc chiếm giữ, hải vực Phiêu Hương ta chỉ là một nhánh không nhập lưu mà thoi, một năm trước, chúng ta vì tị nạn, đi xa các hải vực khác, tìm kiếm viện trợ, trợ giúp một ít chi nhánh hải tộc khác đánh vỡ phong ấn, tìm kiếm những Thần hải tộc bị phong ấn ở các nơi…
Nữ nhân hải tộc nhàn nhạt nói:
- Thế nhưng, đối với bất luận một chi nhánh hải tộc nào mà nói, phiêu bạt lưu lạc có nghĩa là suy sụp, bởi vì hoàn cảnh và điều kiện thủy văn các hải vực khác nhau, sẽ dẫn đến không hợp khí hậu mà chết, chỉ có ở lãnh địa của mình, chủng tộc mới có thể thịnh vượng, đã trải qua một năm phiêu bạt, tập hợp đủ mức lực lượng, ta đương nhiên muốn suất lĩnh tộc nhân của mình phản hồi cố thổ, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Tôn Phi gật đầu.
Nhưng trong lòng đã nhấc lên kinh đào hải lãng.
Đây là lần đầu tiên hắn biết, thì ra hải tộc vẫn còn có phân chia thế lực hải vực như vậy.
Tứ đại đại dương mênh mông và bảy đại vực sâu, ở trong thư tịch của nhân loại hầu như không có ghi chép đến, như vậy xem ra, hải vực Phiêu Hương đối với hải tộc khắp nơi mà nói, chỉ sợ còn không bằng Hương Ba thành so với cả nhân tộc.
Tôn Phi đã từng nghĩ đại quân hải tộc Phiêu Hương là lực lượng của tất cả hải tộc trên đại lục Azeroth.
Hiện tại xem ra chính là mười phần sai.
Lực lượng chân chính của hải tộc lớn đến bất khả tư nghị.
Nếu như không phải là tạo hóa kỳ diệu, khiến chi quân đội khổng lồ, dã man hung hãn này vô pháp sinh tồn trên hoàn cảnh đại lục, như vậy toàn bộ đại lục Azeroth chỉ sợ đã không còn các chủng tộc có trí tuệ như nhân tộc, Tinh Linh tộc, Ải Nhân tộc…
Không biết cái chủng tộc cực kỳ hung ác dã man này có liên hệ gì với “Kẻ ô nhiễm” trong truyền thuyết không?
Tôn Phi âm thầm tự hỏi trong lòng, biểu hiện ra bất động thanh sắc, tiếp tục hỏi:
- Hải tộc hải vực Phiêu Hương chỉ là vì phản hồi gia viên mới tái hiện? Hôm nay lực pháp tắc thế giới đã thay đổi, dị tộc đều xuất hiện, lẽ nào Hoàng tộc tứ đại đại dương mênh mông và bảy đại vực sâu hải vực không có dã tâm gì sao?
Trên mặt nữ hoàng hải tộc lộ ra một tia mỉa mai.
- Ta chỉ là tiểu hoàng một bộ tộc tiểu hải vực nội lục nho nhỏ, nơi nào có tư cách biết việc này, bất quá, ta có thể trả lời ngươi rất rõ ràng, hải tộc mười một đại hoàng vực đương nhiên sẽ có hành tung, gần một năm nay, nội bộ hải tộc chiến tranh không ngừng, bầu không khí khẩn trương, nhất định sẽ có động tác lớn.
Tôn Phi gật đầu.
Thế giới này quả nhiên là loạn tới cực điểm.
Tuy rằng nữ nhân này cũng không nói gì nhiều lắm, thế nhưng có một chút rõ ràng, đó chính là mười một hải tộc hoàng vực, chỉ sợ cũng đã rục rịch, mưu đồ cái gì.
- Nghe nói qua danh xưng “Kẻ ô nhiễm” chưa?
Tôn Phi tiếp tục đặt câu hỏi.
Những lời này vừa ra, sắc mặt nữ nhân hải tộc nhất thời đại biến.