Thường Thanh Đằng tửu quán bỗng im ắng lạ thường.
Gã thanh niên quần áo hoa quý vừa mở miệng thì không chút khách sáo mà mắng nhiếc mọi người, nhưng Tôn Phi nhận ra, mặc dù là như thế nhưng đa số dong binh đều chỉ nén sắc giận mà không dám làm gì, giống như thanh niên trước mặt là ác ma khiến người khác hoảng sợ. Mà người lúc trước thì thầm bên tai gã thanh niên kia, Tôn Phi lại nhận ra được, chính là tên thủ lĩnh binh sĩ đã gặp ở cửa thành ban sáng, lúc này trên người hắn vẫn mặc quân phục.
Chỉ trong chốc lát Tôn Phi đã hiểu mọi chuyện.
Mấy người này rõ ràng là được tên thủ lĩnh binh sĩ đưa đến để tìm kiếm ba người mình, còn về nguyên nhân thì chỉ cần quan sát ánh mắt cá chết của bọn chúng khi lướt qua lướt lại trên người Angela đã có thể biết được.
Bị một tên trẻ tuổi mắng chửi như một con chó, chỉ thẳng mặt mà nhục mạ khiến khuôn mặt đầy hứng thú của York bỗng đỏ bừng như gan heo, chiếc chén sắt trên tay cũng không biết nên làm thế nào, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ và không cam, nhưng sau một hồi do dự vẫn là cúi đầu mà rời khỏi. Hắn đương nhiên biết rõ thân phận của thanh niên này, kiêng kị không thôi.
- York đại thúc, xin đợi một chút.
Chính là Angela, cô nhoẻn miệng cười, không khí trong quán bỗng như bừng lên, chỉ thấy bàn tay trắng nõn ngọc ngà của cô bưng lấy chén trên chiếc bàn trước mặt mỉm cười mà nói với York;
- Tạ ơn đại thúc vừa rồi đã kể cho chúng ta nhiều giai thoại như vậy, người quả là một nam tử nhiệt tình cởi mở, chén rượu này Angela kính người mới đúng.
Nói xong nàng liền giống giơ chiếc cổ trắng nõn tuyệt đẹp như thiên nga của mình mà nâng chén uống một hơi cạn, nàng uống rượu có chút hào khí, âm thanh ừng ực ừng ực trong quán rượu yên tính được truyền ra rõ ràng. Uống một hơi hết, Angela đưa tay lên lau vết rượu còn dính trên đôi môi đỏ mọng. Động tác này càng làm nổi bật lên dung nhan tuyệt mĩ của nàng, vô cùng tao nhã khiến cho tất cả mọi người trong quán đều thất thần.
York cảm động đến mức toàn thân run lên.
Quả thật hắn không ngờ rằng một cô gái xinh đẹp cao quý không thể xâm phạm giống như nữ thần vậy nhưng lại tự nguyện kính mình một chén rượu, hơn nữa lại là trong bộ dạng đáng xấu hổ của mình mà chủ động đề xuất. Ban đầu khi bị tên thanh niên mắng mỏ trong lòng hắn quả thực vô cùng nhục nhã, nhưng giờ được Angela kính rượu, nỗi nhục nhã, xấu hổ đều hoàn toàn tan biến.
Cảm kích về điều đó, York không thèm đếm xỉa đến ánh mắt uy hiếp của tên thanh niên mà bưng lấy chén rượu trên bàn một hơi uống cạn. Điều khiến người khác phải ngạc nhiên chính là thiếu niên da đen luôn tỏ ra ngượng ngùng khiếp đảm cũng lặng lẽ đi tới, rồi cũng bưng chén rượu thuộc về mình uống hết một hơi.
Uống xong, trong ánh mắt còn lưu lại sự cảm kích, York nói “Cẩn thận” rối kéo lấy thiếu niên Filippo quay người đi, hắn không dám nhìn vào mắt Angela mà nhanh chóng ra khỏi quán rượu, biến mất ở ngã tư đường.
Tôn Phi sờ lên cằm nghĩ ngợi và dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Hắn mỉm cười hướng về Angela với một ánh mắt tán thưởng. Lần đầu tiên hắn nhận ra rằng chính vị hôn thê của hắn bền ngoài có vẻ yếu ớt dịu dàng nhưng lại vô cùng mạnh mẽ chẳng thua kém gì đấng mày râu.
Mà sắc mặt tên trẻ tuổi u ám đến mức có thể vắt ra nước, hắn hung hăng nhìn theo York và Filippo, ánh mắt lộ ra sự cay độc, sau đó nhìn Tôn Phi một lượt rồi đột nhiên nói:
- Ra giá đi, bao nhiêu?
- Hử?
Tôn Phi nhíu mày.
- Haha, vị tiểu huynh đệ này, ta nhìn cách ăn mặc của ngươi chắc hẳn cũng là người có địa vị, sao thế? Muốn giả bộ hồ đồ sao? Thực sự không hiểu ý ta sao?
Tên trẻ tuổi đó bực bội cười khỉnh rồi liếc mắt ra hiệu cho tên tùy tùng phía sau:
- Ngươi đến nói cho hắn biết cái mà ta muốn.
- Vâng, thiếu gia. Ha ha tiểu tử kia, không hiểu thì để ta nói cho ngươi biết, thiếu gia nhà chúng ta chính là đã để mắt đến hai cô em bên cạnh ngươi, ngươi hãy thông minh một chút, ra giá đi…
Một tên mặc trang phục võ sĩ đi ra chỉ thẳng mặt Tôn Phi đắc ý nói.
- Ồ?
Tôn Phi không chút giận dữ mà ngược lại mỉm cười nói:
- Nếu ta không bằng lòng thì sao?
- Hừ, ngươi mù sao, toàn bộ Ôn Tuyền Quan này, thứ gì thiếu gia nhà ta đã để mắt tới có ai không dám bán?
Tên tùy tùng giống như con thỏ bị giẫm phải đuôi, lấy ra hai mai tiền đồng ném lên bàn:
- Đồ không biết phải trái, mau cầm tiền rồi cút đi.
- Hai mai tiền đồng?
Tôn Phi nhíu mày.
- Hai mai tiền đồng thì sao? Chê ít sao? Thiếu gia bằng lòng ban cho ngươi tiền đã là một ân huệ rồi…
Tên hộ vệ cười ha hả:
- Đây chính là cách thiếu gia mua đồ, nếu ngươi không đồng ý thì… Một đồng vậy.
Tên hộ vệ mang vẻ mặt trêu tức, nhặt lấy một đồng giả bộ đút vào người mình.
Mọi người trong quán đều bị tên trẻ tuổi này lợi dùng uy quyền uy hiếp đến mức không ai dám lên tiếng, ai cũng mang theo ánh mắt tiếc nuối nhìn Tôn Phi và Angela, một thiếu nữ xinh đẹp cao quý, vậy mà sắp phải rơi vào tay ác ma.
- Ta thấy ngươi cũng khỏe mạnh cường tráng, cũng có một chút thực lực.
Tôn Phi lắc đầu thở dài:
- Đáng tiếc cho một người như ngươi lại đắm mình trong trụy lạc, thực không xứng đáng với bộ võ phục trên người ngươi, tốt nhất để ta giúp ngươi cởi xuống.
Nói xong, chưa đợi mọi người phản ứng lại thì đột nhiên một chưởng nhanh như tia điện vỗ vào đỉnh đầu gã hộ vệ.
Bụp!
Mọi người chỉ thấy hoa mắt khi tên hộ vệ này lại bị một chưởng nhẹ nhàng đánh cắm xuống đất giống như một cây củ cải, chỉ nhô đầu ra bên ngoài. Mồm miệng hắn tóe máu hiển nhiên là không thể sống thêm nữa, mà khiến người khác kinh ngạc hơn chính là bộ võ phục trên người hắn bị trực tiếp lột ra, chất ngay cạnh đầu hắn, tất cả đều vô cùng kỳ dị.
- Tê tê tê tê…
Trong quán lập tức phát ra những âm thanh hít hà sợ hãi, một số dong binh suýt chút rớt cả cằm xuống đất.
- Ngươi…
Tên trẻ tuổi giận dữ:
- T o gan, ngươi dám giết hắn, ngươi có biết ta là ai không? Cha ta chính là….
- Ồn ào quá.
Tôn Phi nhướng mày thuận tay giống như đuổi một con ruồi đang bay qua mà cho hắn một cái tát, “Bốp” một tiếng, trước tiên là mấy chiếc răng dính đầy máu văng ra rồi tên trẻ tuổi đó giống như bao tải rách bỏ đi bị văng ra cửa quán, loảng xoảng mấy tiếng đụng vào làm đổ không ít đồ ăn trên bàn, hắn nằm gọn trên đất không biêt sống chết, trên gương mặt còn hiệu rõ dấu bàn tay, sưng vù lên như bánh bao, mắt híp thành một đường, dộ dạng thê thảm vô cùng.
Lúc này, cằm của mọi người đã hoàn toàn rơi trên mặt đất, thực không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Nhìn tình cảnh bi thảm của tên ác ma nằm trên mặt đất, có người theo bản năng cũng sờ lên mặt mình mà cảm thấy ớn lạnh. Thực sự không thể tin nổi, tên thiếu niên tóc đen kia thoạt nhìn có vẻ nho nhã, nói chuyện cũng khá là khách sáo nhưng khi ra tay lại vô cùng cay độc, không chút lưu tình.
Đương nhiên, cũng khiến người cũng ý thức được, thiếu niên tóc đen này thật không ngờ là một cao thủ hiếm thấy.
Chỉ riêng cái tát dành cho tên hộ vệ thực lực nhất tinh kia khiến hắn bị chôn trên mặt đất, đến tứ tinh cũng không thể làm được khiến cho đông đảo dong binh xung quanh phải hoa mắt váng đầu, không ngừng kinh ngạc.
- Ngươi… Dám…
Tên thủ lính binh sĩ dẫn tên trẻ tuổi tới đây lúc này đã ý thức sự tình, hai chân run rẩy, hét lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy, ngay cả thiếu gia cũng dám ra tay thì hắn là cái gì chứ.
- Ngươi cũng không phải thứ tốt đẹp gì, muốn chạy thì đã muộn.
Tôn Phi lăng không một trảo, tên thủ lĩnh binh sĩ kia không làm chủ được cơ thể mà bị quay trở lại. Tôn Phi như cũ vỗ một chưởng, gã bị chôn chặt xuống đất chỉ còn cái đồ lộ ra.
Xuống tay không chút lưu tình.
Mọi người trong tửu quán hoàn toàn choáng váng, vị thiếu niên này có thể gọi là sát thần, ra tay tàn nhẫn, không chút lưu tình, ngay đến quan quân thủ thành Ôn Tuyền Quan cũng dám giết, rốt cục hắn là ai, có vẻ không hề sợ quan quân Ôn Tuyền Quan chút nào.
Tôn Phi mỉm cười, vừa lòng gật đầu.
Mấy ngày nay, hắn không ngừng nghiên cứu cách thức phát lực của người man rợ, nắm giữ lực lượng khủng bố ngày càng thành thạo, nếu đổi lại bình thường, một chưởng đánh ra đã đem tên hộ vệ cùng binh sĩ kia tan xương nát thịt, chứ muốn đập sâu vào trong đất thế kia là điều không thể.
- Đi thôi.
Tôn Phi mỉm cười, ném ra ba mai kim tệ cho lão bản coi như bồi thường, rồi cùng Angela và Ji Ma đi ra, khi tới cửa dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì Tôn Phi quay lại nói với mọi người dường như bị hóa đá;
- À, đúng rồi, nếu các ngươi vẫn muốn truy xét chuyện này, hãy bảo hắn đến doanh trại quân viễn trinh Hương Ba ngoài Ôn Tuyền Quan tìm ta.
Nói xong cả ba cùng bước ra khỏi quán rượu, biến mất dưới ánh nắng phía ngã tư đường.
Trong quán rượu vẫn là một mảng yên tĩnh đáng sợ.
Một lúc lâu sau đó mới có người nghi ngờ hỏi rằng:
- Hắn… Người đó… Vừa rồi hắn nói cái gì? Đại.. Đại doanh quân viễn chinh Hương Ba ngoài Ôn Tuyền Quan? Quân viễn chinh Hương Ba … Hương Ba …
- Lẽ nào hắn là… Hắn chính là Hương Ba Vương Alexander?
Có người mơ hồ lên tiếng.
- Người thiếu niên kia … Chính là quốc vương Alexander, cao thủ thần bí đánh bại thái dương Hoàng Kim Kỵ sĩ Christopher?
Có người nói tiếp.
- Không ngờ hắn lại trẻ như vậy.
Lúc nạy, mọi người trong quán mới kịp phản ứng lại, không khí ngay lập tức lại bùng lên.
Đám dong binh bỗng ngồi dựng lên, tất cả đuổi theo, bọn họ thực không thể tin được chính mình có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của nhân vật truyền kỳ, lại may mắn được cùng nhân vật này uống rượu cùng một nơi, giống như trong mơ vậy. Thật muốn đuổi theo để được tiếp tục chiêm ngưỡng phong thái vị cao thủ truyền kỳ này.