Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 321 - Chương 207: Gặp Lại.

Quoc vuong van tue Full
Chương 207: Gặp lại.
 

Tôn Phi không biết phản ứng của các dong binh trong quán. Lúc ra khỏi quán thấy vẫn còn sớm, Angela và Ji Ma cũng chưa có du ngoạn tận hứng cho nên ba người cứ tiếp tục đi. Vào buổi trưa nên hơi vắng, mùa thu cũng không quá nóng, thời tiết mát mẻ, ba người nhanh chóng quên hết chuyện xảy ra trong tửu quán, tâm trạng đã vui vẻ trở lại.

Ôn Tuyền Quan được coi là khu kinh tế chính trị quan trọng ở phía Bắc đế quốc với đầy đủ các tác vụ. Tôn Phi thực biết chọn những nơi khá náo nhiệt để thăm thú. Trước tiên ba người họ đến một hội giao dịch có quy mô trung bình và đang tiến hành giao dịch đấu giá. Tôn Phi cẩn thận quan sát các thủ tục, trong lòng hiểu rõ vài phần, nhưng đáng tiếc không có hứng thú với sản phẩm được đấu giá nào nên chỉ một lát liền đi khỏi.

Dạo một lượt khu đấu giá, Tôn Phi lại hỏi đường đến tiền trang lớn nhất Ôn Tuyền Quan.

Sự tồn tại của tiền trang không khác lắm các ngân hàng ở kiếp trước, phía sau đều tồn tại bóng dáng của các thế lực quý tộc siêu cấp hoặc cơ quan quốc gia, phụ trách lưu thông trao đổi tiền tệ, cũng trao đổi những bảo vật hiếm lạ như ma pháp thạch, đóng vai trò quan trọng trong hệ thống kinh tế ở đại lục Azeroth. Văn minh ma pháp ở đây được thể hiện tinh tế, có thể đảm bảo về tính mắt xích của tiền trang. Nếu ngươi có thân phận hoặc tài sản thì lập tức có thể trở thành khách quý, được mở một thấm thẻ ma pháp bằng thạch anh, có thể bảo đảm ở bất kỳ tiền trang nào trong đế quốc cũng có thể tùy ý trao đổi tài vật nhằm giảm bớt phiền phức và rủi ro khi mang số lớn tài vật bên mình.

Nhưng đối với Tôn Phi, sau lưng hắncòn có sự tồn tại không gian khổng lồ của thế giới Diablo thì tính gọn nhẹ và an toàn của tiền trang cũng không cần thiết. Nhưng tính đến lợi ích khi có tấm thẻ thạch, có lẽ sẽ dùng đến sau này, Tôn Phi không do dự lấy ra mười viên ma pháp thạch hỏa hệ cao cấp để đổi lấy mười vạn kim tệ. Như vậy có thể lấy được một tấm thẻ ma pháp bằng thạch anh, đủ để dọa người.

Sau khi rời khỏi tiền trang, Tôn Phi có cảm giác như một nhà giàu mới nổi, nói cho cùng thì giữ mười viên ma pháp thạch cao cấp đem đến cảm giác hoàn khác với sở hữu mườ bạn kim tệ. Cảm giác tấm thẻ thạch anh ma pháp màu tím thu vào trong lòng thực khiến cho người ta thấy lâng lâng khó tả. Quốc vương bệ hạ trong lòng lén lút hét lên: Phát tài rồi, phát tài rồi, tay trái ta cầm Ai Phôn, tay phải một cái Ai Pát, ta ngồi BMW, rốt cục cũng giống đại gia rồi, chân dài ơi… Một mặt lại cười ha hả đắc ý, bên này hưng phấn muốn ôm lấy Angela và Ji Ma vào lòng.

Tiếp đó, ba người lại cùng đi đến rất nhiều nơi, Ma pháp Công hội, dong binh đường, phía dưới tháp ma pháp, các vùng lân cận xung quanh thành, cửa hàng thợ rèn, cửa hàng may, phân bộ thương hội Soros ở Ôn Tuyền Quan, thần thánh giáo đường, phố nô lệ, phố buôn bán cùng với chợ đen trong truyền thuyết, những nơi này đều in dấu chân của bộ ba tuấn nam mỹ nữ. Tôn Phi như nguyện thấy được những điều mình muốn biết, sự hiểu biết của hắn đối với thế giới này đang tăng lên với tốc độ khủng khiếp. Cuối cùng nếu không phải vì quy định sâm nghiêm của “Cuồng Phong quân đoàn” trấn thủ Ôn Tuyền Quan nghiêm cấm người lạ ra vào thì chưa biết chừng quốc vương bệ hạ sẽ lao vào quân doanh mà xem cái được gọi là một trong mười đại quân đoàn của đế quốc Zenit so với ba trăm thành quản dưới trướng của mình hơn kém chỗ nào.

Đến khoảng 2-3 giờ chiều, Angela và Ji Ma đã mệt đến không thể đi tiếp được, chân đều đã sưng cả lên nhưng vẫn không ngăn nổi thú ngao du, về phương diện cố chấp thì phụ nữ chính là một sinh vật đáng sợ nhất. Tôn Phi đã mua một chiếc xe ngựa ma pháp khá thoải mái, tự mình làm phu xe chở hai cô gái xinh đẹp tiếp tục du ngoạn.

Kiếp trước chưa từng cảm nhận được mùi vị mất hồn khi được cùng các mỹ nữ chung xe, hôm nay quốc vương bệ hạ không còn là một cao thủ truyền kỳ đánh bại Hoàng Kim Kỵ sĩ nữa, cũng không phải là một quốc vương cao cao tại thượng mà chỉ là một thiếu niên có chút lòng hư vinh muốn khoe khoang bạn gái. Mọi người hai bên đường khi nhìn thấy xe ngựa ma pháp đều mang một ánh mắt ngưỡng mộ, Tôn Phi vô cùng đắc ý, tiếc rằng không thể tháo bỏ cửa xe để những tên đó biết thêm: Ta chẳng những có xe đẹp mà còn có cả mỹ nhân, haha cho các ngươi ghen tỵ chết thì thôi.

Nhưng quốc vương bệ hạ đắc ý không được bao lâu thì mặt hắn dần dần biến sắc.

- Ách … Lạc đường.

Sau một hồi đi loạn, cũng không biết là đã đến đâu nữa, người trên đường ít dần, cuối cùng gần như không còn ai, mà hắn cũng không còn nhận ra phương hướng nữa, chỉ điều khiển xe ngựa ở trong ngõ hẻm đi tiến đi lui, chẳng những không tìm được đường ra mà đến đường cũ cũng trở về cũng tìm không thấy.

Sau mười mấy phút, xe tiến vào một nơi vắng vẻ bẩn thỉu, một hẻm nhỏ hôi thối chằng chịt ngõ ngách giống như mê cung, so với nơi huyên náo phồn hoa trước đó thì quả thực là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, phân biệt rõ ràng.

Hai bên đường người đi lại thưa thớt đến thương cảm, cơ bản là không có một cửa hàng hay gánh hàng rong nào, mái nhà tranh thấp bé xiêu vẹo tựa. Thỉnh thoảng lại bắt gặp có người thì cũng chỉ là những bộ dạng xanh xao vàng vọt, trên mặt đất nước chảy đen ngòm kèm theo mùi hôi thối, nơi nơi tràn ngập rác rưởi, bên trong đống rác thậm chí còn lộ ra xác người, mùi hôi không thể chịu nổi. Những con mèo, chó hoang ở bên những đống rác bới đi bới lại, lông trên người chúng đen lại thành từng mảng thối hoắc, xem ra cuộc sống của chúng cũng không tốt đẹp gì.

- Nơi này có lẽ là khu dân nghèo của Ôn Tuyền Quan.

Tôn Phi dần hiểu ra.

Quan sát tình hình xung quanh, hắn không vội vã rời đi, bởi đúng lúc này cảm giác âm u quen thuộc của thiếu niên da đen ở Thanh Đằng tửu quán trước đó, bỗng nhiên lại xuất hiện ở trước mặt. Tôn Phi ngẫm nghĩ một lát, thúc ngựa đi tới hướng đó.

Trên đường đi đến lại không ngừng nghe thấy tiếng nữ nhân, cơ thể xanh xao vàng vọt tê dại đứng ở hai bên đường.

Thời tiết mùa thu cũng khá lạnh, nhưng các cô lại mặc rất ít để lộ ra cơ thể gầy gò ốm yếu, lạnh đến run rẩy, phải cắn răng cố đứng cho vững. Thấy có người tiến lại, ánh mắt lộ ra thần sắc, có hồn nhưng vô lực đưa tay lên vẫy, giống như một con chim trong đêm.

Mà cách mà những chú chim oanh giao tiếp với nhau cũng rất đơn giản, Tôn Phi nhìn thấy có mấy tên dong binh hung ác ngang ngược từ một số cô gái chọn ra người đẫy đà một chút rồi đẩy những người còn lại ra, ở ngay trên đường mà cởi quần làm chuyện đó. Mà thù lao cô gái đó được nhận chỉ là một chiếc bánh mì đen khô khốc. Có lẽ vì cô ta đói quá cho nên mặc cho tên lính thuê vẫn đè trên người thì lập tức nhét bánh mì vào miệng.

Tôn Phi thở dài, tràng diện này nếu chỉ dựa vào sức của mình hắn thì không thể thay đổi được gì.

Một khu vực như vậy đương nhiên không thể không có tội phạm. Đi thêm một lát, từ hai bên đường thối hoắc truyền đến một tiếng kêu van thảm thiết. Ánh mắt Tôn Phi dồn về phía một cảnh tượng giết chóc vừa xảy ra, một ông lão bị hai tên thiếu niên khoảng 15,16 tuổi dùng dao nhỏ chém rớt nửa bên đầu, bên tay gầy gộc rụng xuống, hai tên thiếu niên ngoạm lấy cây củ cải vừa cướp được. Cảm nhận được ánh mắt của Tôn Phi, múa may thanh dao gỉ dính đầy máu trong tay một lát, trong ánh mắt bọn chúng lộ ra vẻ hung ác giống như những con dã thú.

Tiến lên phía trước mười mấy phút, khí tức kia ngày càng rõ ràng, quay qua một ngã rẽ, phía trước liền xuất hiện một khoảng đất trống sạch sẽ, được bao lại bằng hàng rào gỗ, phía tây dựng hơn chục ngôi nhà gỗ thấp bé, chằng chịt đan xen nhau. Mà ở chính giữa khoảng đất trống đó, quả nhiên Tôn Phi đã nhìn thấy hai người York và thiếu niên da đen Filippo, hai người đang hướng dẫn hai mươi mấy đứa trẻ khoảng mười mấy tuổi từng chiêu từng chiêu luyện quyền theo khuôn mẫu.

- Đứng thẳng… Bước chân phải vững… Hóp bụng… Được rồi, cứ như vậy.

York quay người đứng trước bọn nhỏ, khoa tay múa lên một quyền đơn giản nhất, hắn cau mày, dường như không được vừa lòng. Nhưng khi nhìn thấy bọn nhỏ dường như đều mang một ánh mắt cảm kích cùng sùng bái thì hắn lại thoải mái hơn, tiếp tục dạy bọn trẻ.

Thiếu niên da đen Filippo cũng đứng cùng với bọn trẻ, nghiêm túc tập luyện.

Khí tức sâm lãnh khiến Tôn Phi cảm thấy vô cùng quen thuộc đúng là từ trên người Filippo, lúc này lại càng rõ ràng hơn khiến Tôn Phi có thể chắc chắn về phán đoán của mình, đó là thiếu niên có làn da đen này đang cất giấu một bí mật không muốn người khác biết.

Tiếng vó ngựa lạch cạch lạch cạch truyền đến khu đất trống, bọn trẻ dừng lại, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy một chiếc xe ngựa ma pháp đẹp đẽ quý giá, ánh mắt lóe lên sự ngưỡng mộ kinh ngạc rồi lại biến thành sợ hãi. Một đứa lớn nhất nhẹ nhàng kéo vạt áo York.

- Andrew, cháu không chăm chỉ tập luyện mà làm gì đấy hả?

York xoay người lại, nhìn thấy xe ngựa ma pháp, vô cùng kinh ngạc bởi một khu dân nghèo của Ôn Tuyền Quan lại có một chiếc xe cao quý như vậy xuất hiện, nhưng khi hắn nhìn thấy người ngồi trên xe mỉm cười nhìn hắn thì hắn bỗng sững người lại, hắn kinh ngạc rụi lại mắt của mình rồi không biết nên phản ứng thế nào mà đứng ngây ra đó.

- Thế nào, York đại thúc, mới đây thôi mà đã không nhận ra ta ư?

Tôn Phi nhảy xuống cười nói.

Phía sau, cửa xe ma pháp mở, Angela cùng Ji Ma nhô đầu ra, tiểu la lỵ tóc vàng còn không quên trừng mắt, nàng vẫn còn nhớ việc tráng hán kia không chút nghĩa khí rời đi khỏi quán rượu hôm nay. Hiển nhiên, sự lựa chọn của York và thiếu niên da đen lại không phù hợp với định nghĩa về vinh quang và dũng cảm trong suy nghĩ của nàng.

- Không quên, không quên! Ngài… Ngài là… Alexander bệ hạ?

York xấu hổ không biết làm thế nào cho phải, ngẩn người một lát rồi phù phù một tiếng đi tới quỳ trước mặt Tôn Phi, khiến cả ba đều giật mình.

Bình Luận (0)
Comment