ượt qua vết chém, chết!
- Không… Không phải, không phải, ta không phải thích khách!
- Đại nhân, xin tha mạng, xin tha mạng, tiểu nhân đến cầm đao cũng không nổi mà!
- A, không, không, cứu mạng! Mẹ, mẹ ơi cứu con…
Nghe gã kỵ sĩ thủ lĩnh ra lệnh không có chút tình cảm, lại nhìn gã kỵ binh một thân sát khí xách theo đủ thứ hình cụ đi tới, sáu cô gái sợ tới mức đờ đẫn, hoa dung thất sắc, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Cực hình trong Hắc Ngục ở kỵ sĩ điện trong khắp đế quốc không người nào là không biết, nói ra quả thực có thể dọa đứa trẻ phải thút thít nỉ non. Mà hai cô gái không hiểu ngôn ngữ đế quốc Zenit nhìn thấy đồng bạn bên cạnh sợ hãi tới hồn phi phách tán bộ dáng, lại nhìn bộ hình cụ kia, cũng hiểu được cái gì đang chờ đợi mình, tức thì hai khuôn mặt bị dọa đến méo mó, uỵch một tiếng quỳ trên mặt đất liều mạng phục lạy cầu xin tha thứ, thân thể nhỏ nhắn mềm mại tựa như đóa hoa rung rinh trước gió, bộ dáng khiến kẻ khác thương tiếc.
Nhưng gã thủ lĩnh căn bản không thèm liếc mắt đến các nàng, đắc ý cười to:
- Hừ, ngay cả ngôn ngữ đế quốc cũng không biết, nhìn cái đã rõ là thích khách đế quốc Spark, mau bắt lấy cho ta!
Gã kỵ binh vốn còn chút chần chờ nghe thế hết luôn do dự, lay động đám hình cụ khiến chúng phát ra tiếng loẻng xoẻng chói tai, rồi đưa tới như muốn lôi mấy cô gái nhu nhược đáng thương này đi.
- Ta xem các ngươi ai dám!
Ngay tại thời khắc mấu chốt, một giọng nói yếu ớt nhưng kiên định lại rõ ràng vang tới.
Chỉ thấy Angela theo đến cùng Tôn Phi. Vốn nàng luôn nói chuyện rất hòa nhã, nhưng giờ lại như hét lên, ngăn hết đám kỵ binh hung thần ác sát, xoay người nhẹ nhàng nâng tám cô gái tú lệ đã bị sợ đến choáng váng dậy, rồi như nữ thần bảo hộ con chiên của mình mà che chắn cho các nàng ở phía sau lưng.
Ánh mắt của vị vương phi tương lai không chút vẩn đục, lại ẩn chứa tức giận, làm cho người ta không dám nhìn gần.
Gã kỵ binh đang khua hình cụ cảm thấy chột dạ, đổi lại nếu là người khác ngăn trở có lẽ hắn đã sớm nhấc roi da quất tới, nhưng lúc này chỉ cúi mặt, một bước cũng không dám tiến.
- Hừ! Nơi này cũng không phải là thí kiếm đài, Hương Ba Vương, phát hiện thích khách trong Hương Ba đại doanh đã là tội tày trời, ngươi không ăn năn chờ đại đế xử phạt, còn dám phái người ngăn trở kỵ sĩ điện chấp pháp, chẳng lẽ muốn phản quốc sao?
Gã thủ lĩnh kỵ sĩ tự cho là mình nắm được thóp đối phương, gương mặt tràn ngập vẻ tự mãn, trừng mắt nhìn Tôn Phi mà quát.
Nào ngờ Tôn Phi căn bản chưa từng để ý tới hắn, khóe môi nở nụ cười lạnh khinh miệt.
- Ngươi…
Gã thủ lạnh vừa giận vừa sợ, nhưng cũng không dám phát tác.
Cái này gọi là hảo hán không sợ thua thiệt trước mặt, hiện giờ trong ngoài đế đô còn ai không biết Hương Ba Vương hành sự không hề kiêng kỵ, điên cuồng như á clang, chỉ cần giận dữ là ai cũng dám cắn xé. Nếu bàn về vũ lực, hơn 50 người bọn chúng cũng không chống cự nổi một ngón tay út của Nhất Quyền Hoành Thiên Hương Ba Vương, cho dù giờ bọn chúng nắm lý thì sao đây? Chọc giận để gã sói điên này ra tay thì đợi tới khi kỵ sĩ điện có thể ngăn chặn hắn không biết tính mạng của chúng đã phiêu du tận đẩu tận đâu rồi.
- Vương phi điện hạ, ngài có biết mình đang làm gì không đấy?
Không có biện pháp với Hương Ba Vương, gã thủ lĩnh đành chuyển mục tiêu sang Angela, nhưng với người thiếu nữ cao quý tới khong thể nhìn gần này, bao nhiêu lời lẽ ác độc hắn đều không phun ra nổi, khó khăn nói:
- Bao che thích khách Spark, một khi Yashin đại đế phẫn nộ thì cả Hương Ba quốc đều bị diệt.
- Các nàng không phải thích khách.
Angela kiên định lắc lắc đầu, cũng không nhiều lời, trực tiếp kéo mấy nữ hài tử mặt hoa không còn chút máu đi về hướng Tôn Phi.
- Ngươi….
Kỵ sĩ thủ lịnh quả thực sắp bị giận tới điên lên.
- Đại nhân, nơi này đã phát hiện một ít đồ vật!
Đúng lúc này, mấy kỵ binh phụ trách điều tra Hương Ba đại doanh đột nhiên hô lớn, nhất thời hấp dẫn chú ý của mọi người.
Chỉ thấy mấy kỵ binh đang từ xa lao đến, tay cầm mấy món đồ, rầm một tiếng quăng toàn bộ xuống đất, chính là một ít tiền bạc châu báu, còn có vài món khôi giáp binh khí hoàn mỹ.
Tôn Phi cau mày lại.
Vừa liếc qua hắn đã rõ lai lịch mấy thứ này…
Chính là tài vật cùng binh khí phát hiện tại mật đạo ngầm trong đại sảnh khi huyết tẩy tổng bộ Huyết Đao dong binh đoàn. Tuy nói đêm qua Hương Ba Thành coi như là đại thu hoạch, chiếm được không ít tài vật Huyết Đao tích lũy, nhưng là Tôn Phi dám khẳng định, những thứ trước mắt này tuyệt không phải thuộc số mình được chua hôm qua, bởi tất cả số đó còn đang nằm trong trữ vật giới chỉ trên tay hắn.
Mấy thứ này, làm sao lại xuất hiện trong Hương Ba đại doanh?
- Đại nhân, vừa rồi tại một cái trướng bồng trong Hương Ba đại doanh đã phát hiện mấy thứ này, sau khi bọn thuộc hạ kiểm tra qua thì phát hiện tất cả đều đến từ dong binh đoàn lớn thứ tư đến đô, Huyết Đao dong binh đoàn…
Một gã kỵ binh lớn tiếng báo cáo.
- Sao? Huyết Đao dong binh đoàn đêm qua bị thích khách đế quốc Spark tập kích, hoàn toàn bị diệt, tài vật của bọn họ đương nhiên cũng bị thích khách lấy hết, tại sao lại phát hiện ở đây?
Gã thủ lĩnh lóe mắt lên, lẩm bẩm một trận, bỗng nhiên ngẩng đầu quát:
- Chẳng lẽ Hương Ba quốc tư thông thích khách đế quốc Spark? Hương Ba Vương, ngươi còn gì để nói? Mấy thứ này tại sao lại ở trong đại doanh của ngươi?
Một tiếng hét này được hắn truyền đấu khí vào, giống như một tiếng sét đánh vang mãi ra xa.
Một vài nước phụ thuộc quanh khu vực Hương Ba đại doanh cũng đều nghe được rõ ràng.
Rất nhiều người nháy mắt biến sắc.
Tư thông thích khách đế quốc Spark? Đây là cái tội danh không một ai gánh nổi. Mấy ngày nay quý tộc cùng quan viên đế quốc chết trên tay thích khách vượt quá 100 người, chỉ cần có dính líu dù một cọng lông vào chuyện này thì chẳng những phải chịu pháp luật xử lý, mà còn thành tử cừu của đông đảo thế lực quý tộc trong đế quốc, cho dù Hương Ba Vương thực lực thông thiên cũng không chịu nổi.
Cùng lúc đó, rầm rập rầm rập một trận tiếng vó ngựa, không biết từ nơi này xuất hiện vô số kỵ binh kỵ sĩ điện, đem trọn cái Hương Ba đại doanh vây chật như nêm cối.
- Hương Ba Vương, ta khuyên ngươi không nên chống cự, thúc thủ chịu trói đi! Chuyện này có lẽ còn có nghi vấn, chỉ cần phối hợp có khi còn có thể trả lại trong sạch cho mình!
Thấy bên ngoài có vô số kỵ binh xuất hiện, kỵ sĩ thủ lĩnh nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Tôn Phi ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Mà đến lúc này, Tôn Phi cũng hiểu được hết mọi chuyện.
Có trùng hợp như vậy sao?
Vừa mới phát hiện tài vật của Huyết Đao trong đại doanh đã lập tức có kỵ binh xuất hiện, rất rõ ràng là một âm mưu vu oan hãm hại.
Đêm qua huyết tẩy Huyết Đao dong binh đoàn, sau đó các thế lực lớn cũng cấp cho dân chúng lời giải thích hợp lý, đem chậu nước bẩn hắt lên người thích khách nước địch.
Đề nghị này Tôn Phi biết rõ, cũng đồng ý.
Nhưng không thể ngờ có kẻ lợi dụng sơ hở trong đó mà cài đặt một cái bẫy hãm hại Hương Ba Thành.
Sẽ là kẻ nào trăm phương ngàn kế đối phó chính mình đây?
Một nét hiện hàn mang lóe lên trong mắt Tôn Phi.
Hắn không để ý đến gã kỵ sĩ thủ lĩnh truy hỏi hùng hổ doạ người, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người đi về trước vài bước, ánh mắt như điện đảo qua lại trên mặt gã kỵ binh “tìm ra tang vật”, hỏi:
- Nói, là ai sai ngươi đem mấy thứ này tới đại doanh của ta?
Gã kỵ binh này biến sắc, nhưng rất nhanh trấn định lại, cười lạnh nói:
- Ngài đang nói gì, tôi không hiểu, mấy thứ này là tôi phát hiện từ trong doanh địa của ngài…
Bốp!
Kỵ binh vẫn chưa nói xong, Tôn Phi đã lật tay tát cho hắn một cái, tức thì khiến hắn như con diều đứt dây bay tít ra ngoài xa mười thước, bất tỉnh, sinh tử không rõ.
- Lớn mật!
- Càn rỡ!
- Hương Ba Vương tạo phản, mau bắt cho ta!
Ai cũng thật không ngờ Hương Ba Vương ở cục diện như thế lại vẫn dám ra tay đả thương người. Ngây người một lát, kỵ sĩ thủ lĩnh quát to một tiếng, bên ngoài Hương Ba đại doanh cũng lập tức vâng lên tiếng hô, bọn kỵ binh kỵ sĩ điện muốn thúc ngựa xông thẳng vào trong.
Ầm!
Tôn Phi vung tay một cái, một cỗ lực lượng bàng bạc không thể chống cự tiết ra.
Ầm ầm ầm ầm!
Mấy tên kỵ binh vọt vào Hương Ba đại doanh nhất thời cả người lẫn ngựa toàn bộ hóa thành một chum huyết vụ tung tóe trên không, cặn bã cũng không còn.
Mộ hư ảnh đồ đằng nguy nga cao trăm mét chậm rãi xuất hiện sau lưng Tôn Phi, tựa như chiến thần nhìn xuống mặt đất, từng đợt lực lượng kinh khủng theo Tôn Phi trên người bạo phát ra, cả không khí cũng biến thành hỗn loạn, bọn kỵ binh chung quanh nhất thời cảm thấy ngay cả đứng cũng khó vững.
Mà đám kỵ binh kỵ sĩ điện còn bên ngoài Hương Ba đại doanh cũng bị cỗ khí thế khiến người sợ hãi này chấn nhiếp, đứng im không dám bước tiếp dù chỉ một bước nhỏ.
Tôn Phi cười lạnh nhìn lướt qua, đột nhiên chỉ một ngón tay, một cỗ kình khí sắc bén màu ngọc lưu ly theo đầu ngón tay của hắn bắn ra.
Xoẹt!
Kình khí cắt qua, cổng vào đại doanh xuất hiện một vết chém dài trăm thước sâu nửa thước.
- Ai dám lướt qua vết chém này… Chết!
Tôn Phi nói một câu, đám người xung quanh nhìn vết chém kia, nhất thời thấy nó như là ngăn cách tới đại ngục, tản ra từng đạo khí tức tử vong, từng luồng hơi lạnh theo xương sống chạy dọc lên đỉnh đầu, ai cũng không dám ho he gì chỉ một cái thở mạnh.
Sẽ không ai nghĩ Hương Ba Vương đang nói giỡn.
Cũng không có ai hoài nghi Hương Ba Vương có dám thật sự ra tay, bởi huyết vụ từ máu thịt của mấy tên kỵ binh vừa nãy vẫn còn tản trên không trung chưa tiêu tán hết!
- Ngươi... Ngươi thật to gan, Hương Ba Vương, ngươi...
Kỵ sĩ thủ lĩnh vừa sợ vừa giận, tiếng nói cũng thay đổi.
- Bổn vương có lớn gan hơn nữa thì vẫn kém ngươi, hừ, không biết sống chết, dám vu oan bổn vương.
Tôn Phi khinh thường hừ nhẹ một tiếng, quay đầu hạ lệnh cho Peter Cech, Torres, Hanh Cáp Nhị Tướng cùng Oleguer:
- Bắt toàn bộ kẻ nào xâm nhập vào doanh địa, mỗi người trước tiên đoạn một chân, sau đó tra tấn tại chỗ, tìm ra kẻ nào dám sai khiến bọn chúng vu cáo hãm hại bổn vương!
Nói tới đây, Tôn Phi ánh mắt như điện quét lên người kỵ sĩ thủ lĩnh, lại lãnh khốc như băng bỏ thêm một câu:
- Ai dám phản kháng, giết!