Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 508 - Chương 404: Hy Vọng Chiến Hậu Các Ngươi Còn Có Thể Sống Được

Quoc vuong van tue Full
Chương 404: Hy Vọng Chiến Hậu Các Ngươi Còn Có Thể Sống Được
 

- Đội trưởng đại nhân, cần gì khách khí với kẻ không biết phân biệt như vậy, chỉ cần lời ngài nói ra, mấy người chúng ta sẽ trực tiếp trói nàng lên giường cho ngài, cởi hết y phục, ngủ một giấc, sáng hôm sau nàng ta đã là người của ngài rồi, ha ha!

Vài tên sĩ tốt Dân Binh phía sau hết sức lấy lòng tiểu đội trưởng, ở một bên hỉ hả nhe răng cười cợt buông lời uy hiếp.

Trong khoảng thời gian ngắn, nguyên bản bầu không khí hòa hợp trong tiểu viện nhất thời như bị mây đen bao phủ, hàng xóm xung quanh đều chán ghét cái tên Netter này đến cực điểm, thế nhưng hôm nay cái tên lưu manh chơi bời lêu lổng đã trở thành quan quân đế quốc, có giận cũng không dám nói gì.

Mà đại ca ngốc Heskey bị Netter thóa mạ một trận, trong lòng tức giận đến cực điểm, nhưng lại mờ mịt không biết phải phản bác ra sao, đại ca ngốc này tư duy người khác khó mà đuổi kịp, có lẽ hắn đã bắt đầu tưởng tượng đến lúc mình chết trên tường thành thì ai sẽ tới bảo vệ muội muội của hắn đi? Tôn Phi phát hiện ánh mắt của tên ngốc này đang hướng về phía chính mình.

Mà Jessica cũng bị tên khỉ ốm Netter uy hiếp.

Thiếu nữ thật sự đúng là sợ bởi vì mình mà khiến cho ca ca phải lên tường thành nguy hiểm đến tính mạng.

Thấy tràng cảnh và biểu tình trên mặt mọi người như vậy, khỉ ốm Netter cười ha ha, muốn mạnh mẽ đến dắt Jessica đi…

Đúng lúc này….

- Uy, ngươi cười lâu như vậy, cũng không thèm thở à, không phải rất dễ bị đau sóc sao?

Tôn Phi ăn xong ổ bánh cuối cùng trên bàn, lau lau miệng, đứng lên, tiện tay hất móng vuốt của tên khỉ ốm ra khỏi người Jessica, sau đó mỉm cười nhìn tên khỉ ốm, chăm chú nói:

- Được rồi, thứ cho ta lắm miệng hỏi một câu, trí nhớ ta có chút hồ đồ. Netter đại nhân, ngươi chẳng qua là một cái tiểu đội trưởng quân dự bị mà thôi, mà Emile đường đường là quân nhân biên chế chính quy của đế quốc, từ mặt này mà nói, địa vị của ngươi xa xa không bằng hắn, làm sao có thể đem Emile điều đến tướng thành?

Dáng tươi cười tên mặt tên khỉ ốm Netter đọng lại.

Hắn không biết phải trả lời như thế nào.

Trong đám người, Jessica là phản ứng nhanh nhất.

Trong đôi mắt to mỹ lệ hiện lên một tia quang mang động lòng người, nhịn không được cầm lấy cánh tay Tôn Phi, thiếu nữ giọng run run hỏi:

- Thật là như vậy?

- Đó là đương nhiên, quân dự bị cũng không tính là quân đội chính quy, chỉ là thời gian chiến tranh lâm thời cần mà thôi, dựa theo phân cấp bậc quân chế, chỉ là để dễ dàng cho quản lý, tuy rằng cũng có thể tích lũy chiến công, thế nhưng cũng không thể tấn chức tước vị, hơn nữa sau chiến tranh có muốn bảo lưu hay không, còn đợi đế quốc quân bộ quyết định.

Nói tới đây, Tôn Phi rất tùy ý dùng ngón tay chỉ tên khỉ ốm, cười khoa tay múa chân nói:

- Mấy tên gia hỏa này chỉ là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chẳng qua cũng chỉ là hổ giấy mà thôi, không có gì đáng sợ!

- A, này thật sự là quá tốt rồi!

Jessica cao hứng nhảy cẫng lên.

Đối với cô nàng mà nói, những giây phút ngắn ngủi vừa qua chính là thời khắc u ám tuyệt vọng nhất trong cuộc đời nàng.

Mà Tôn Phi ngắn ngủi nói mấy câu, thật đúng là khiến nàng như được tái sinh.

Kỳ thực lúc trước đó nàng đã có chút dự định khuất tùng tên khỉ ốm Netter, dùng sự trong sạch thân thể mình để đối lấy ca ca không bị nguy hiểm trên tường thành, nàng chỉ có một ca ca duy nhất, tuy rằng hơi ngốc nghếch hồ đồ, nhưng đối với nàng mà nói quả thật như toàn bộ sinh mệnh, thiếu nữ không cách nào tưởng tượng được, nếu như thi thể ca ca không còn trọn vẹn được khênh từ tường thành xuống thì sẽ là thời khắc tuyệt vọng đau khổ như thế nào.

Lời nói này của Tôn Phi, thật không khác gì cọng rơm cứu mạng!

Thế nhưng đối với tên khỉ ốm Netter mà nói, Tôn Phi xuất hiện, bóc trần tấm da hổ giấy của hắn, đây quả thật không thể tha thứ được.

Hắn một phát bắt được ngón tay Tôn Phi đang chỉ tới, thẹn quá hóa giận, cười lạnh nói:

- Phi, tên mặt trắng, dùng tay chỉ ta? Ngươi muốn chết à? Ngày hôm nay ta sẽ bẻ gãy ngón tay ngươi, coi như là cho ngươi một bài học!

- Không được….

Thấy một màn như vậy, Jessica, Heskey và tất cả mọi người trong viện đều hét lên kinh hãi.

Thế nhưng thẹn quá hóa giận, tên khỉ ốm Netter đâu thèm nghe ai.

Hắn nhe răng cười, nghiến răng nghiến lợi, hung hăng phát lực, muốn bẻ gãy ngón tay Tôn Phi.

Nhất định phải làm cho cái tên mặt trắng không biết sống chết đi làm hỏng chuyện tốt của mình trả một cái giá thật đắt!

Thế nhưng, dáng tươi cười của Netter rất nhanh liền đọng lại.

Hắn phát hiện tựa hồ như mình không phải đang cầm một ngón tay bình thường, mà là đang cầm một thanh chùy.

Mặc cho chính hắn ra sức đến thế nào cũng không thể làm cho nó mảy may dao động, càng đừng nói là bẻ gãy, chỉ thoáng uốn lượn một chút cũng không thể.

Mà rất nhanh, trên ngón tay truyền đến lực lượng càng lúc càng lớn, như là một tòa núi đè ép, khiến hắn căn bản không có chút lực phản kháng nào, trực tiếp làm cho hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

- Di? Quỳ xuống đất xin lỗi sao? Ngươi rốt cuộc cũng biết chính mình sai rồi sao?

Tôn Phi cười hì hì nói, một màn này người bên ngoài thoạt nhìn giống như là tên khỉ ốm Netter lương tâm đột nhiên bộc phát, chủ động quỳ gối xin lỗi Jessica.

- Ngươi…

Khỉ ốm Netter đỏ bừng cả mặt, gân xanh nổi lên, liều mạng giãy dụa muốn đứng lên, nhưng lại phát hiện trên thân mình đè một lực lượng vô hình chính mình cũng không thể chống cự, vô luận hắn giãy dụa thế nào, đều không có chút nào dao động.

Rất nhanh hai đầu gối của hắn quỳ xuống bãi cỏ trong tiểu viện, may dưới chân là bãi cỏ, nếu là đá chỉ sợ đầu gối hắn lúc này đã thành bã rồi.

Bốn tên lính phía sau thấy tình huống không đúng, muốn xông lên hỗ trợ.

Nhãn thần Tôn Phi đảo qua, lực lượng kinh khủng của hình thức Barbarian thoáng hiện, bốn tên lính liền không có sức phản kháng nào, đồng loạt quỵ trên mặt đất, sắc mặt đỏ bừng, không thể mảy may nhúc nhích.

Nhìn Tôn Phi vẫn đang mỉm cười, khỉ ốm Netter tâm trí bộc phát, đột nhiên trong lòng sáng rõ.

Hắn biết, hôm nay là gặp phải cao thủ!

Cái tên mặt trắng này quả thực là thực lực không thể tưởng tượng nổi, tuyệt đối mấy người bọn hắn không thể chống cự được, chỉ sợ là cường giả Tinh cấp trong truyền thuyết đi?

Trong lòng khỉ ốm ai thán một tiếng, không nghĩ tới tiểu mỹ nữ Jessica thế nhưng vô thanh vô tức quen được một cái cường giả Tinh cấp, xem ra tiểu nhân vật như mình không thể nào đụng tới được, tiếc hận trong lòng một mảnh, nhưng dù gì tên khỉ ốm này cũng xuất thân ở nơi hỗn tạp, tâm tư linh mẫn, biết xem xét thời thế, vội vàng cúi đầu cầu xin tha thứ, hướng Jessica bồi tội.

Jessica nhìn một màn này, chỉ cảm thấy mạc danh kỳ diệu, không biết nên nói gì cho phải.

- Được rồi, Jessica đã tha thứ cho các ngươi, đứng lên đi!

Tôn Phi mỉm cười, khoát khoát tay, lực lượng khủng bố vô hình trên năm người lập tức tiêu thất vô tung, mấy người khỉ ốm hô hấp lại được bình thường, hai tay chống lên mặt đất đứng dậy, ở trên cỏ còn để lại vết tròn do đầu gối quỳ!

- Đa tạ…. Đa tạ đại nhân thủ hạ lưu tình!

Khỉ ốm cười nói lấy lòng Tôn Phi.

Hắn lúc này đã triệt để suy nghĩ cẩn thận.

Nếu như cái tên mặt trắng này là người trong quân đội, như vậy lấy một thân thực lực khủng bố như thế, nào có thể là quan nhỏ nhàn tản để kiếm cơm thôi? Vậy hắn có thể là quan quân cao cấp, vậy tự nhiên phải nhân cơ hội kết giao một chút, trước mắt hiển nhiên là cơ hội không sai, dưới thơ ca hồi xưa không phải đều nói anh hùng gặp nhau, không đánh không quen hay sao?

- Cho ngươi một ít lời khuyên, nếu như ngươi thật sự thích Jessica, hãy dùng phương thức của nam nhân chân chính mà theo đuổi bảo hộ nàng, chứ không phải như ban nãy, giống như ác bá thổ phi đi uy hiếp người khác.

Tôn Phi vốn có dự định trước mặt mấy người kia giảng giải về nhân sinh quan nên mới nói vài câu, đột nhiên lại cảm thấy như mình đang đàn gẩy tai trâu, liền khoát tay nói:

- Nói chung là, sau này không được đến quấy rầy Jessica nữa, còn có, tiết lộ cho ngươi một bí mật nhỏ, Emile rất nhanh sẽ trở thành thân binh của đại nhân Alexander, vì vậy, nói cho ngươi biết, sau này…. đừng khi dễ hắn nữa, bằng không, hậu quả rất ngiêm trọng!

A?

Tên ngốc Emile trở thành thân binh của quan chỉ huy đệ nhất Alexander?

Nghe được tin này, tên khỉ ốm quả thật không dám tin vào lỗ tai chính mình nữa.

Thế nhưng rất rõ ràng, cái tên mặt trắng thân phận tôn quý trước mắt này tuyệt đối sẽ không lừa gạt mình. Đây chẳng phải là nói, sau này chỉ cần tên ngốc Emile này muốn, hắn liền có thể xông pha toàn bộ thành Song Kỳ này? Hơn nữa, nhìn bộ dạng coi trọng cô nàng nông gia Jessica của tên mặt trắng thân phận thần bí này, nói như vậy, đây chẳng phải là huynh muội nhà Heskey phát đạt rồi sao?

Nghĩ như vậy, tên khỉ ốm ngu cả người đi, sau đó nhãn thần lập tức thay đổi.

Hắn biết mình khó mà lấy lòng được tên mặt trắng thần bí kia, thế nhưng nịnh bợ tên ngốc Heskey thì lại có thể, nói không chừng có thể thông qua tên ngốc này gặp được vị trong truyền kỳ Alexander đại nhân, Netter cảm giác coi như là mình chết trận ở thành Song Kỳ cũng đáng.

- Được rồi, hôm nay không có chuyện gì của các ngươi ở đây, đi đi thôi.

Tôn Phi khoát khoát tay. Nghe được tên mặt trắng thần bí nói vậy, khỉ ốm nguyên bản còn muốn đợi một hồi, nhưng lại không có cách nào đành phải cáo từ rời đi.

- Chờ một chút!

Tôn Phi nghĩ tới điều gì, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một đồng kim quang nhảy tới tay tên khỉ ốm.

Khỉ ốm đang tự nghi kinh hãi, chợt nghe tên mặt trắng nói rồi chỉ tay vào cái chân heo:

- Chỗ thịt này lưu lại, xem như là ta mua từ trong tay ngươi, ngươi tham gia Dân Binh, nửa tháng lương cũng không thể ném đi như vậy, Song Kỳ thành thế cục bất ổn, nói không chừng Dân Binh các ngươi rất nhanh phải tham gia chiến trường, mỗi ngày nên ăn cơm no, chuẩn bị tốt thể lực, tranh thủ sống sót lúc chiến đấu!

Mấy người khỉ ốm Netter ngẩn người ra.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tôn Phi, sau đó chào Tôn Phi theo nghi thức quân đội, cũng không có chối từ, xoay người mang theo kim tệ rời đi.

Tôn Phi nhìn năm người rời đi, trong lòng thở dài một hơi.

- Hy vọng sau khi chiến tranh kết thúc, các ngươi còn có thể sống được!

Bình Luận (0)
Comment