Song Kỳ thành.
Khu vực giếng nước phát sinh dị trạng, kinh động toàn thành, dẫn tới một phen hỗn loạn trong thành.
Thế nhưng may mà Tôn Phi dự kiến trước, dưới tác động trấn an của quân đội, rối loạn rất nhanh được dẹp xuống.
Đương nhiên, lúc sau dị trạng ở khu vực giếng nước biến mất, cũng làm cho cư dân thành Song Kỳ triệt để yên tâm.
Màn đêm buông xuống, trời đất bao phủ một mảnh bóng tối, trong thành có lệnh hạn chế đi lại vào ban đêm, người đi trên đường thưa thớt, thành Song Kỳ lớn như vậy cũng có chút tiêu điều.
Tôn Phi biết rõ nguyên nhân phát sinh dị trạng như vậy, cho nên lại khôi phục trạng thái như trước ở khu vực giếng nước, chỉ để lại hơn bốn mươi binh sĩ tinh nhuệ trông coi, các binh sĩ khác lại trở về với cương vị khi trước của mình.
Lấy thực lực của Tôn Phi hiện nay là đệ nhất cao thủ thành Song Kỳ, còn không thể đi xuống tìm hiểu thủy vực huyền bí kia, tự nhiên cũng không có ai làm được điểm ấy, đương nhiên, nếu thật sự có người có thể đi vào, như vậy thực lực là cao thâm đến cực điểm, coi như là toàn bộ binh sĩ trú quân đều đóng ở khu vực giếng nước chỉ sợ cũng không thể làm được gì.
Những bóng đen nhân ngư và quần thể kiến trúc hư hư thật thật ở dưới thủy vực đã để lại ấn tượng và tò mò khó có thể từ bỏ được.
- Đợi đến lúc thực lực tăng mạnh, nhất định phải xuống dưới thủy vực, xem rốt cuộc dưới đáy nước là vật gì!
Tôn Phi tổng thể cảm thấy năm đó đại đế Yashin ở nơi này kiến tạo thành Song Kỳ là có mục đích gì đó, cũng cảm giác tựa hồ mình trong lúc vô tình phát hiện một bí mật đã phủ đầy bụi từ lâu, sắp tới sẽ nổi lên một hồi bão tố, trực giác kinh khủng của Dã Nhân (Barbarian) nói cho Tôn Phi biết, chính mình tựa hồ bị cuốn vào cơn bão tố này rồi.
Đêm đó, Tôn Phi chưa có trở lại địch lâu cửa tây.
Hắn đi tới phủ thành chủ thành Song Kỳ.
Thành chủ Tác La Da Phu bị Tôn Phi khống chế, lúc này đang ở trong đại lao quân doanh đợi sau khi chiến sự chấm dứt sẽ để các đại lão đế đô phán xét vận mệnh của hắn, lúc này phủ thành chủ chỉ còn một ít thị nữ và người hầu, thân thích của thành chủ sớm đã bị tịch thu phủ đệ, giám thị ở một nơi khác.
Tôn Phi tiến vào tàng thư thất của phủ thành chủ, bắt đầu xem hồ sơ và văn điệp từ hai mươi sáu năm trước.
Văn điệp và hồ sơ trong tàng thư thất chồng chất như núi, thảnh chủ Tác La Da Phu hiển nhiên đối với những vật không có giá trị gì này không cảm thấy hứng thú, đại đa số thư tịch và quyển trục đều phủ đầy bụi.
Tôn Phi kiên nhẫn lật xem từng tấm một, hắn muốn từ nơi này tìm được một ít tư liệu về kiến tạo thành Song Kỳ, thậm chí hy vọng có thể tìm được một ít ghi chép về thủy vực thần bí cùng những bóng đen và quần thể cung điện dưới đáy nước kia.
Rất hiển nhiên, Tôn Phi đã đánh giá thấp số lượng những văn kiện này.
Qua ba, bốn tiếng, Tôn Phi đã lật xem không dưới trăm văn điệp và hồ sơ, thế nhưng đều không có phát hiện gì.
Hắn duỗi thắt lưng, thở dài, tiện tay cầm lấy một quyển trục da dê màu vàng nhạt không hề bắt mắt lên, mở ra, tùy ý quét qua, đột nhiên thấy được một bức tranh vẽ, tinh thần chấn động.
Bởi vì đây là bức tranh vẽ lại bóng đen nhân ngư thần bí dưới thủy vực.
- Đây là… Người nào lưu lại bức vẽ bóng đen nhân ngư này?
Tôn Phi trong lòng đại chấn.
Hắn giở lại trang đầu của quyển trục, lại phát hiện đây chỉ là một quyển trục da dê rất phổ thông, bất luận là chất liệu hay cách chế tác cũng chỉ có thể tính là tung đẳng, đại khái qua bai mươi mấy năm, bản thân quyển trục đã ố vàng, có xu thế hư thối.
- Lẽ nào chỉ là trùng hợp, hay là biểu đạt ý tứ khác nữa?
Thế nhưng càng tỉ mẩn quan sát, Tôn Phi lại càng có thể xác định, bức đồ án này tuyệt đối là vẽ lại hình ảnh mình thấy dưới đáy thủy vực, thật sự quá giống, đường quỹ tích của bóng đen được thể hiện giống cực điểm…. Cái loại thần sắc này, tuyệt đối không sai!
Trên quyển trục da dê có văn tự.
Bất quá chỉ là một chút đồng thoại thơ rong mà thôi, không hề liên hệ gì với thủy vực dưới thành Song Kỳ.
Tôn Phi đem quyển trục da dê kiểm tra chi tiết trong ngoài một lần nữa, thậm chí quan sát xem có ẩn gì hay không, thế nhưng không hề phát hiện gì.
Hắn chỉ có thể đem quyển trục da dê để qua một bên, tiếp tục lật tìm xem xét đống văn điệp và hồ sơ còn lại.
Sau đó rốt cuộc tìm được văn điệp liên quan đến lịch sử xây dựng thành Song Kỳ.
Song Kỳ thành được kiến tạo từ hai mươi sáu năm trước, văn điệp ghi chép lại, lúc đó sau khi vừa chiến thắng quân Ajax, đại đế Yashin như mặt trời ban trưa, tuyên chỉ xây dựng thành Song Kỳ, từ vị trí, quy mô thậm chí là quy hoạch trong thành, đều là đại đế Yashin một tay thiết kế bày ra, vì thành Song Kỳ mà đại đế Yashin kiên trì hiếm thấy, không tiếc để đại quân vừa chiến thắng ở lại thành Song Kỳ hơn nửa năm, cuối cùng thật sự là vì lương thảo cho đại quân khó cung cấp đến nên mới rút quân.
Bất quá sau khi rút quân, đại đế Yasin thế nhưng lại giống như là quên mất chuyện thành Song Kỳ, rất ít khi nhắc lại vấn đề về thành Song Kỳ.
Ban đầu thì coi trọng tu kiến, ngắn ngủi không đến một năm, hao phí bao nhiêu nhân lực và vật lực, rốt cuộc thời điểm kiến tạo thành Song Kỳ, cũng thiết trí phủ thành chủ và trú quân, thế nhưng sau này phần coi trọng thành Song Kỳ cũng dần phai nhạt trong lòng đại đế Yashin.
Tôn Phi từ ghi chép này phát hiện một điểm không tầm thường.
Ngay từ đầu đại đế Yashin đối với thành Song Kỳ là vô cùng nhiệt tâm, thậm chí không tiếc mấy tháng ở đại mạc cùng với trú quân, thế nhưng vì sao sau khi hồi đế đô, lại không đề cập đến sự tình thành Song Kỳ?
Tôn Phi nhớ kỹ, đế quốc Zenit mở rộng và quật khởi, sau khi chinh phục được đế quốc Ajax thì đạt tới cực hạn, sau đó tựa hồ như đạt tới cực mà suy, từ đó đại đế Yashin luôn ở trong phòng rất ít khi lộ diện, những nước trước kia bị đế quốc Zenit đánh bại, nay lại dần dần quật khởi, đế quốc Zenit những tưởng là bá chủ trong vòng trăm vạn dặm, lại bắt đầu dần dần suy sụp.
Trong chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không có đáp án!
Ba bốn giờ nữa lại qua đi, Tôn Phi lật xem tất cả quyển trục và hồ sơ, cũng không thể cho ra được đáp án.
Tất cả đều ghi lại với những ngôn từ khiến mọi người đều líu lưỡi, nhưng lại không có bất kỳ đầu mối nào.
Bất quá trong một ít quyển trục có các loại dã sử tương tự như truyền thuyết, thật ra Tôn Phi lại phát hiện một ít điều thú vị.
Nghe đâu dưới giếng sâu trong thành Song Kỳ đã từng hai lần có loài ma thú đáng sợ nhảy ra, đả thương không ít người, cũng có người nói năm đó đại đế Yashin cũng đã từng lặn xuống giếng sâu để quan sát mạch nước ngầm thành Song Kỳ. Lại có một truyền thuyết lâu đời nói rằng mấy vạn năm trước khi thần ma đại chiến, ở đây đã từng là một mảnh thủy vực vô biên, lúc đó Ma tộc hải tộc là bá chủ nơi đây, chỉ là sau khi đại chiến thần ma bộc phát, hải tộc cũng không thể tránh khỏi đại chiến, toàn bộ chết hết….
Tôn Phi cảm thấy, những dã sử và văn điệp nói rõ một sự tình.
Trong thủy vực dưới thành Song Kỳ, có lẽ thật sự cất giấu một ít bí mật bụi phủ ngàn năm.
- Đợi thực lực của ta sau khi đề thăng lên cường giả Nguyệt cấp, nhất định phải đi xuống thủy vực thăm dò xem, đến tột cùng, tựa hồ nơi đó có vật gì đang cố tình gọi ta.
Tôn Phi hạ quyết tâm.
…
…
Ngày thứ hai.
Đại quân Ajax vẫn không có động tĩnh công thành như trước.
Đám người Shevchenko và Ribery đối với tình trạng như vậy, cảm thấy kinh ngạc, đồng thời lại có chút lo lắng, lo lắng người Ajax giảo hoạt không biết có phải đang chuẩn bị âm mưu gì đó không, thậm chí còn kiến nghị Tôn Phi chủ động xuất kích, phái kỵ binh trùng kích đại doanh Ajax thăm dò xem sao.
Tôn Phi cự tuyệt đề nghị này.
Bởi vì hắn biết, hoàng tử Ajax Jan Vertonghen cũng không phải là đang chuẩn bị âm mưu gì, chỉ là đang đợi sư huynh cường giả của hắn đến giúp đỡ và vận chuyển lương thảo đến tiếp viện, dưới tình huống bị Tôn Phi đốt lương thảo thì người Ajax không đủ lực lượng để công thành, sẽ tạo thành hỗn loạn trong lòng binh sĩ, mà không có cường giả có thể địch lại với mình tọa trấn thì kế hoạch công thành của đại quân Ajax chỉ có thể nói suông.
Trở lại trong đại điện, Tôn Phi triển khai bản đồ quân sự của đại quân.
- Frank, ngươi và Andrea, hai người đêm nay sau khi mặt trời lặn, suất lĩnh hai trăm chiến sĩ thực lực Tinh cấp tinh nhuệ nhất, mặc chiến giáp hắc sắc, chuẩn bị dầu hỏa, không mở cửa thành, theo dây thừng từ tường thành leo xuống, từ lỗ hổng trong vòng vây phía Bắc của người Ajax, lặng lẽ đi ra, sau đó mai phục ở nơi này….
Tôn Phi chỉ chỉ một vị trí trên bản đồ, tiếp tục nói:
- Nếu như gặp được quân tiếp tế lương thảo của người Ajax, liều chết xông pha, nhanh chóng tiêu hủy lương thực của bọn họ, sau đó lập tức theo đường cũ trở về, Bản Vương sẽ ở cửa thành phía Bắc tiếp ứng các ngươi.
Nghe được mệnh lệnh truyền đạt, mấy người đều chấn động tinh thần.
Thế nhưng Ribery nhìn vị trí Tôn Phi chỉ, do dự một chút rồi không nhịn được mà nói:
- Đại nhân, xin thức cho Ribery cả gan hỏi một câu, nơi này là sa mạc, theo thuộc hạ biết, cho tới nay cũng không thể thông hành con đường này để cung cấp lương thảo được, không biết vì sao đại nhân muốn chúng ta mai phục ở đây?
Tôn Phi mỉm cười, nói:
- Chờ các ngươi trở về sẽ biết, nhớ kỹ, nếu không đợi được vận lương của người Ajax, hoặc là đối phương có cao thủ tọa trấn, thì không cần công kích, thả bọn họ đi, sau đó lập tức quay lại, cần phải trước khi mặt trời mọc trở lại thành Song Kỳ. Còn có, nhất định phải chọn binh sĩ thực lực Tinh cấp, … ít nhất có khả năng chống chịu với khí lạnh đại mạc, các loại trang bị cần thiết, các ngươi đến hậu cần lấy, không cần hồi báo ta nữa.