Thủy vực đen kịt vô cùng thần bí.
Tôn Phi nhắm mắt lại, toàn lực mở rộng tinh thần lực đi thăm dò mọi nơi, như là từng cái xúc tu vô thanh vô tức kéo dài ra bốn phương tám hướng, đáng tiếc vẫn không có phát hiện gì như trước.
Tính toán thời gian, Tôn Phi biết mình chỉ có thể kiên trì thêm không đến hai mươi phút.
- Phải rời đi thôi!
Coi như là thực lực đã đạt đến Vũ sĩ Tinh cấp đỉnh phong, nhưng là phải chống đỡ một giờ không có dưỡng khí, cũng gặp phải phiến toái lớn, nói không chừng còn nguy hiểm đến tính mạng, Tôn Phi cũng không muốn đùa giỡn với cái mạng nhỏ của mình, mặc dù trong lòng hiếu kỳ, thế nhưng phải nhớ kỹ câu danh ngôn cảnh báo “Lòng hiếu kỳ có thể hại chết mèo”.
Thở dài một hơi, Tôn Phi bắt đầu theo dòng nước, chậm rãi đi lên phía trên.
Đúng lúc này, đột nhiên có biến hóa, thủy vực đang cuồng nộ kích động, lại chậm rãi an tĩnh lại, cỗ lực lượng vô hình tàn sát dòng nước lúc trước tựa hồ cũng trong nháy mắt biến mất vô tung.
Biến hóa kỳ quái này khiến cho lòng Tôn Phi cả kinh, vô thức lại một lần nữa kích động tinh thần lực hướng phía dưới thăm dò.
Nhất thời, tròng mắt Tôn Phi thiếu chút nữa là muốn rơi ra,
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, dưới nước sâu khoảng hơn một ngàn năm trăm mét dưới thân mình, có vô số nhân ngư đang bơi qua bơi lại thật nhanh. Thân hình chúng hết sức quỷ dị, ở dưới nước vẽ ra từng đường vòng cung, mà phía dưới mấy cái bóng đen đó, tinh thần lực của Tôn Phi dường như thăm dò được một mảnh địa thế phập phồng, phi thường có quy luật, hơn nữa, Tôn Phi xem ra, đất này có chút giống…. quần thể cung điện tọa lạc dưới đáy nước! ?
- Ta dựa vào, đó là cái gì?
Tôn Phi trong lòng chấn động đến cực điểm, theo thói quen mở miệng hô to.
Hắn lập tức suy nghĩ, thong thả lặn xuống, thử thăm dò rõ ràng hơn.
Thế nhưng phạm vi tinh thần lực đã đến cực hạn, hơn nữa còn dưới tình huống sử dụng tinh thần lực trong thời gian dài, tiêu hao đã vô cùng nghiêm trọng, Tôn Phi cảm giác được phạm vi thăm dò của mình đang rút ngắn lại, hơn nữa áp lực bốn phía càng lúc càng lớn, ngọc lưu ly bảo bộ cũng như muốn bị nghiền nát, phát ra tiếng răng rắc nhè nhẹ, sắp đến cực hạn rồi. Mà những bóng đen bơi qua bơi lại cùng với quẩn thể kiến trúc cung điện, cũng rất nhanh không còn cảm giác được nữa.
Sau khi thoáng nghĩ, rất nhanh Tôn Phi liền bỏ qua dự định tìm hiểu thêm của mình.
Hắn rất nhanh đi lên, dọc theo đường cũ trở lại.
Lấy thực lực của hắn bây giờ, căn bản không có cách nào xuống sâu hơn một ngàn năm trăm mét được, sẽ bị áp suất cực lớn của nước ép thành thịt vụn.
Nếu muốn biết rõ tất cả phía dưới đó, cần tiếp tục đề cao thực lực.
Chỉ sợ sau khi tới cường giả Nguyệt cấp, mới có thể chân chính chạm được đến thủy vực huyền bí kia.
…
…
Quân doanh Ajax.
Hoàng tử Jan Vertonghen và các tướng lĩnh đều vây quanh cái miệng giếng mà tráng hán lúc nãy nhảy xuống chờ đợi kết quả.
Hai mươi phút trước, tráng hán Inler thắt dây thừng vào lưng, nhảy xuống cái giếng sâu, để xem rốt cục dưới giếng có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là người Zenit gây ra biến hóa quỷ dị này, hay là do ma thú trong nước.
Mười hai phút đồng hồ trôi qua, vòi nước phun lên từ giếng dần dần biến mất.
Thế nhưng tráng hán Inler lại chưa có trở về, cũng không có dựa theo ước định khi trước lay động dây thừng để người ở trên kéo hắn lên, tất cả đều im ắng, có chút đáng sợ, điều duy nhất khiến cho người phía trên thoáng yên tâm là, nước giếng cũng không có nổi lên huyết sắc.
Trong cả đám, người sốt ruột nhất chính là hoàng tử Jan Vertonghen.
Cái tên tráng hán Inler này là thân binh bên cạnh hắn, xuất thân là cô nhi, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh hắn, thậm chí thời điểm Jan Vertonghen bị đưa đến Đại Tuyết Sơn học nghệ, Inler vẫn theo bên người để hầu hạ hắn, quan hệ giữa hai người tuy nói là quân thần, thế nhưng thật ra lại giống như là huynh đệ.
Inler trời sinh ngu dốt, không có tư chất quá tốt, mặc dù ở Đại Tuyết Sơn tu tập hơn mười năm, thế nhưng cũng chỉ ở tam Tinh cấp, khó mà tiến thêm hơn nữa, thế nhưng trời sinh có thủy tính rất tốt, hơn nữa khí lực lại lớn, cho tới nay đều trung tâm như một với Jan Vertonghen, Jan Vertonghen đi đâu cũng mang hắn theo người.
- Không cần đợi thêm nữa, lập tức kéo dây thừng, đem Inler kéo lên!
Trong lòng lo lắng, Jan Vertonghen cũng khó có thể trấn định được nữa, sai người kéo dây thừng lên.
- Không xong, mau nhìn, dây thừng hình như bị đứt….
Có người kinh hô.
Quả nhiên, thời điểm binh sĩ kéo dây thừng lên, mọi người nơi đây mới phát hiện, không biết từ khi nào mà một đầu dây thừng đã bị cắt đứt, chỗ đứt trơn sắc, hiển nhiên là bị các loại dao sắc bén cắt đứt.
- Đáng chết!
Một đám người mặt mày biến sắc.
- Phù phù!
Sau đó, trong nháy mắt một tiếng vang nhỏ vang lên, bọt nước bắn tung tóe.
Còn không đợi mọi người kịp phản ứng, chỉ thấy hoàng tử Jan Vertonghen không nói lời nào mà trực tiếp nhảy xuống giếng sâu.
- Điện hạ….
- Hoàng tử điện hạ!
- Đại nhân! !
Các tướng lĩnh xung quanh sắc mặt đều đại biến, hoàng tử điện hạ thế nhưng lại vì một cái thân binh nho nhỏ mà mạo hiểm tính mạng? Ai biết dưới giếng sâu này có quái vật gì, vạn nhất hoàng tử điện hạ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó đại đế Chivu tức giận, chỉ sợ không ai ở đây có thể sống sót!
Một ít tướng lĩnh đã chuẩn bị nhảy xuống theo.
- Chờ một chút!
Trung niên mặc trang phục quý tộc Zenit lúc trước đề nghị phái người xuống giếng dừng động tác của những người khác lại, quát to:
- Hoàng tử điện hạ thực lực cường hãn, nhất định có thể trở lại, các ngươi xuống dưới đó, chỉ sợ làm hỏng việc thêm, trở thành trói buộc, lẽ nào các ngươi muốn đẩy điện hạ Jan Vertonghen vào chỗ hiểm hay sao?
Các tướng lĩnh đang kích động, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút, lúc này mới dần dần ngưng lại.
- Phi! Tên người Zenit chết tiệt kia, ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì khiến hoàng tử tín nhiệm ngươi, thế nhưng, ba mươi phút sau mà hoàng tử còn chưa quay về, ta liền đem cái đầu dơ bẩn của ngươi cắt bỏ!
Phó thống soái đại quân Ajax Siem tàn bạo nắm cổ áo người trung niên Zenit kia, uy hiếp vài câu, rồi đẩy hắn sang một bên.
Người trung niên thất thểu bước lùi lại phía sau, ngã ngồi trên mặt đất.
Thế nhưng, trên mặt hắn lại không có một chút biểu tình giận dữ nào.
Hắn chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo bị nắm nhăn, trên mặt thủy chung vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, đối với lời đe dọa, hoàn toàn không để trong lòng.
Đúng lúc này….
Oanh! !
Một tiếng nổ vang, cột nước nhiễm sắc hồng từ giếng sâu phụt lên.
- Người đâu, lập tức truyền Y sư và Ma Pháp Sư tốt nhất trong quân đội đến đây!
Lao lên chính là hoàng tử điện hạ Jan Vertonghen, hắn cả người nhiễm sắc hồng, đem tất cả nước trong người ép ra, chỉ bởi vì tiêu hao đấu khí quá độ, sắc mặt có chút trắng bệch, rơi trên mặt đất, lập tức hét lớn truyền lệnh, mà trong tay hắn chính là tráng hán Inler đã hôn mê ngất đi.
Rất nhanh, Y Sư và tùy quân Ma Pháp Sư đã đến, bắt đầu kiểm tra.
- Xin điện hạ yên tâm, Inler đại nhân chỉ là sau khi bị hòn đá cắt đứt dây thừng, không tìm được đường lên, thế cho nên bị thiếu dưỡng khí mà ngất đi, tuy rằng trên người có chút vết thương do bị đá cứa vào, thế nhưng vấn đề không lớn, thân thể hắn tráng kiện, chỉ cần tu dưỡng tốt, một hai ngày là có thể hoàn toàn bình phục!
Một lão y sư đầu tóc hoa râm chăm chú kiểm tra một phen, sắc mặt trấn an, rất nhanh đi đến kết luận này.
Mà một vị Ma Pháp Sư khác đọc một đoạn chú ngữ, giơ tay đem một luồng lam sắc ôn nhuận ấm áp rót vào trong thân thể tráng hán, mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt trắng bệch của Inler bắt đầu chuyển thành hồng nhuận, ho khan một tiếng, khóe miệng phun ra vài ngụm nước lạnh.
- May mà điện hạ tìm được hắn đúng lúc, nếu không thật sự đã nguy hiểm đến tính mạng.
Ma Pháp Sư làm xong hết thảy, trên mặt đầy nếp nhăn phong sương hiện lên thần sắc kính nể, thở dài nói:
- Điện hạ thân là hoàng tử đế quốc, thân phận tôn quý, thế nhưng lại cam nguyện vì một thân binh nho nhỏ mà nhập vào hiểm cảnh, thật sự khiến ta kính nể vạn phần, thỉnh điện hạ nhận lời ca ngợi của ta!
Ma Pháp Sư này là một lão già tóc trắng, tùy quân cho quân đội nhiều năm, tuy rằng không tham gia chiến đấu, hơn nữa cũng chỉ là Ma Pháp Sư nhị Tinh cấp, nhưng lại bởi vì hắn hầu như cả đời đều ở quân doanh, điều trị cho không biết bao nhiêu binh sĩ bị thụ thương, vì vậy trong quân doanh hắn coi như là có chút danh khí, thời điểm nói ra những lời này, ngữ khí chân thành, thần sắc thẳng thắn vô tư, không có một chút ý tứ giả bộ, nhất thời khiến cho nhiều người xung quanh đồng cảm.
Đế quốc Ajax có trật tự cấp bậc phi thường nghiêm ngặt, Jan Vertonghen thân là hoàng tử đế quốc, thân phận tôn quý, nhưng lại chịu vì một thân binh nhỏ nhỏ mà lâm vào hiểm cảnh, trong mắt rất nhiều binh sĩ đê cấp, đây là một Hoàng tộc chân chính mới có lòng nhân từ và hào sảng như vậy, để cho bọn họ hết sức cảm động.
- Ta chỉ là…. Với vai trò là một người đứng đầu, một quan chỉ huy và là một người bạn, đó là việc ta cần phải làm!
Jan Vertonghen nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, không nghĩ tới lão Ma Pháp Sư sẽ nói như vậy, thế nhưng ngữ khí của hắn vẫn lạnh lùng và cao ngạo như trước, không có cố tình làm ra vẻ, cũng chẳng đáng dùng phương thức này để tranh thủ hảo cảm cùng uy tín.
- Điện hạ nhân từ! Điện hạ vạn tuế! Chúng ta nguyện ý vì hoàng tử Jan Vertonghen mà chiến đấu hết mình!
Quân lính xung quanh cùng đồng loạt quỳ xuống đất hô to.
- Điện hạ nhân từ vô song, chúng ta nguyện ý đi theo điện hạ, vì Chivu bệ hạ và điện hạ mà tử chiến, vì điện hạ mà đánh hạ Song Kỳ thành, vì điện hạ mà đoạt lại hoàng kỳ đã thất lạc hai mươi sáu năm trên tường thành Song Kỳ, khiến tên của điện hạ truyền khắp mỗi ốc đảo và mỗi phiến bờ sông của đế quốc Ajax!
Các tướng lĩnh cũng đều thuận thế mà tỏ lòng trung thành của mình.
Dưới ánh sáng chiếu xuống từ mặt trăng, Jan Vertonghen mặc áo choàng kéo ra một cái bóng thật dài trên mặt đất, phóng trên bờ cát, dưới vòng vây quanh của vạn người, hắn phảng phất như một vị vương giả tối thượng.