Đáng tiếc, phạm vi thăm dò tinh thần lực của Tôn Phi chỉ có thể ở chu vi một ngàn năm trăm mét.
Xuống sâu nữa căn bản là nước lạnh vô biên vô hạn, không có cách nào nhận biết được nơi sâu nhất của thủy vực này tồn tại cái gì, là lực lượng nào quấy phá thủy vực đã an tĩnh hơn hai mươi năm qua.
Tôn Phi trong lòng chấn động, quả thật khó có thể nói nên lời.
Ngầm dưới Song Kỳ thành, dĩ nhiên lại có một thủy vực như vậy!
Song Kỳ thành, lại là một tòa thành xây trên thủy vực ngầm vô tận vô biên!
Vì sao dưới phiến đại mạc này lại có một thủy vực mênh mông như vậy?
Rốt cuộc hai mươi sáu năm trước, thời điểm đại đế Yashin kiến tạo thành Song Kỳ, có biết có một mảnh thủy vực vô tận ở dưới đất ngầm hay không?
Trong lòng Tôn Phi nháy mắt có cả trăm nghìn vấn đề, như là vô số con ruồi bay vòng tròn xung quanh đầu.
…
…
Ngoài thành Song Kỳ.
Quân doanh của người Ajax.
- Chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng tử Jan Vertonghen hét lớn vang vọng toàn doanh.
Những giếng nước bọn họ mới mở ra, thế nhưng đều phát ra tiếng nổ vang ầm ầm, phóng cột nước cao rồi rơi xuống toàn bộ đại doanh làm rối tung mù lên, ngọn nước giếng rơi xuống sa mạc còn không kịp thẩm thấu, thậm chí trên mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện những dòng nước nhỏ chảy như suối…. Đây quả thực là chuyện không thể nghĩ tới được.
Sự tình phát sinh ở trong thành Song Kỳ, đồng dạng cũng xuất hiện ở đại doanh Ajax.
Kỳ thực nếu như người Ajax phái tình báo đi thám thính thì lúc này cũng sẽ thấy hiện tượng vòi nước điên cuồng phun lên ở trong thành Song Kỳ, giống như là người say đến nỗi phun ra tất cả dịch thể trong bụng.
Đáng tiếc Jan Vertonghen không có tinh thần lực mạnh mẽ như Tôn Phi.
Vì vậy người Ajax chỉ có thể nơm nớp lo sợ chờ đợi nước giếng ngừng phun lên.
- Điện hạ, hay là dưới giếng nước ngầm có vật gì đó đang tác quái?
Một trung niên ăn mặc trang phục quý tộc Zenit trong đại doanh Ajax suy nghĩ một chút, kiên định nói:
- Có lẽ là ma thú thủy hệ đang tác quái, chúng ta có thể phái cao thủ xuống dưới đó xem một chút!
- Ma thú thủy hệ?
Jan Vertonghen lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng:
- Sông ngầm sâu ba, bốn trăm mét, rất ít khả năng có ma thú thủy hệ sinh tồn, huống hồ có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, nếu thật sự là quái thú, chỉ sợ là ma thú Vương cấp rồi hả? Tùy tiện phái người xuống phía dưới, thật sự là quá nguy hiểm! !
- Thế nhưng điện hạ, trong sa mạc chưa từng xuất hiện qua tình trạng như vậy, đây cũng không phải là dự triệu tốt, ta cảm thấy chúng ta cần phải nắm rõ tình hình.
Làm người ta ngoài ý muốn là, dường như trung niên đó không hề sợ hãi hoàng tử Jan Vertonghen, vẫn kiên trung với ý kiến của mình.
Càng làm người ta ngoài ý muốn chính là, Jan Vertonghen tựa hồ rất coi trọng ý kiến của người này, sau khi suy nghĩ một chút, lại thật sự làm theo ý kiến của hắn.
Hoàng tử xoay người kêu một tên nam tử thân hình cường tráng đến.
Nam tử đó vóc người không cao, tứ chi tráng kiện, khung xương cường tráng hiếm thấy. Buổi tối đại mạc không khí rất lạnh, phun một bãi nước miếng cũng có thể đông thành băng, thế nhưng hán tử này không mặc áo, đao tước phủ đeo trên người như là thiết giáp, trên người từng đạo vết sẹo dài, càng thêm phần hung ác.
- Inler, thủy tính của ngươi là tốt nhất, có dám xuống dưới giếng xem xét tình hình hay không?
Jan Vertonghen vỗ vỗ vai đại hán, mỉm cười hỏi.
- Inler có gì mà phải sợ, Inler nguyện ý vì điện hạ làm bất cứ chuyện gì!
Đại hán lấy tay vỗ vào ngực mình, ồm ồm nói.
- Tốt, thắt dây thừng vào, nếu như gặp tình huống không đún, lập tức đi lên, không được ương ngạnh chống đỡ.
- Tuân mệnh, điện hạ!
…
…
- Đại nhân!
- Bệ hạ, sau khi chúng ta đi đã xảy ra chuyện gì?
Khu vực giếng nước thành Song Kỳ, sau khi được thoáng thả lỏng, bọn người Shevchenko, Cech và Ribery vội vã đi tới, mấy người đã sớm nhận thức được ý nghĩa trọng yếu của hơn một trăm miệng giếng này, tự nhiên là cực kỳ cấp bách.
- Cũng không rõ lắm, bất quá, ta phát hiện một sự tình.
Tôn Phi chậm rãi mở mắt, lắc đầu nói:
- Frank, ngươi đóng quân ở thành Song Kỳ nhiều năm, thời điểm kiến tạo thành Song Kỳ, ngươi có biết rõ không?
- Ta là người sinh ra và lớn lên ở thành Song Kỳ, năm đó thời điểm kiến tạo thành Song Kỳ, ta còn chưa có sinh ra, bất quá ta nghe phụ mẫu nói, tòa thành này được kiến tạo phi thường thuận lợi, không có phát sinh bất kỳ sự tình ngoài ý muốn nào, đại nhân, ý của ngài là?
Ribery thành thật trả lời, nhưng không biết vì sao Tôn Phi lại hỏi như vậy.
- Nga, không có gì!
Tôn Phi có cảm giác, chính mình tựa hồ như phát hiện ra bí mật mà một ít người khác không biết, lúc này bí mật sẽ khó giữ nếu nhiều người biết, trong lòng hắn khẽ động, cũng không có nói ra, suy nghĩ một chút, lại hỏi:
- Hồ sơ và văn điệp năm đó tu kiến thành Song Kỳ, bây giờ còn không?
- Tất cả hồ sơ và văn điệp đều được lưu giữ tại phủ thành chủ, đại nhân, nếu ngài cần có thể tùy thời đọc tài liệu.
- Ừ, tốt! Khu vực giếng nước tạm thời phong bế, không cho phép ra vào, đồng thời phái người đi trấn an người dân, nói cho cư dân trong thành, không cần khủng hoảng, nguồn nước trong thành cũng không có xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, mấy người các ngươi coi chừng chỗ này, ta muốn đi xuống dưới giếng xem một chút!
Đám người Shevchenko, Cech và Ribery kinh hãi, vội vàng khuyên can:
- Đại nhân, tình huống dưới giếng nước không rõ, khả năng có nguy hiểm, đại nhân là an nguy của mười bốn vạn người trong thành, tại sao có thể mạo hiểm như vậy được, nghìn vạn lần không được a!
Mấy người đều khuyên can, thần sắc kích động, xung phong muốn thay Tôn Phi đi xuống dưới giếng xem xét tình hình.
Tôn Phi thấy mấy người tranh nhau như vậy, giờ khắc này trong lòng thật có chút điểm cảm động.
Nếu như đám người Drogba Pires hoặc là đám người Cech làm như vậy, đó là bởi vì đã theo mình thời gian dài, hơn nữa lại là tâm phúc ở Hương Ba thành, hoàn toàn có thể lý giải được, thế nhưng Shevchenko và Ribery, thời gian hai người đi theo mình mới có ngắn ngủi mấy ngày, hiển nhiên cũng là thật tâm quan tâm đến an toàn của mình, không phải giả bộ.
Có những người này ở đây, đột nhiên Tôn Phi đối với việc bảo vệ Song Kỳ thành, thêm mấy phần lòng tin.
- Không cần phải tranh cãi nữa, Bản Vương nếu muốn đi xuống giếng, tự nhiên trong lòng có chừng mực, tự biết bảo vệ mình, sẽ không gặp nguy hiểm gì, các ngươi ở chỗ này cẩn thận thủ vệ, đồng thời truyền lệnh trên tường thành phải đề cao cảnh giác, không nên để người Ajax tận dụng thời cơ!
Tôn Phi nói xong, thân hình lóe lên, thoáng cái đã nhảy vào trong giếng.
Mấy người Shevchenko kinh hãi, thế nhưng muốn ngăn cản cũng đã không kịp nữa, từng người vọt tới bên cạnh giếng, thần sắc khẩn trương nhìn chăm chú vào miệng giếng nơi Tôn Phi nhảy xuống.
…
Nước giếng lạnh băng.
Tôn Phi vừa nhảy vào nước, lập tức đem lực lượng Barbarian phóng thích, khởi động một cái vòng tròn bảo hộ đường kính ba thước quanh người, đem chính mình bao phủ trong đó, tách rời khỏi nước giếng lạnh băng.
Một bên Tôn Phi lại khống chế tốc độ thả chậm xuống, một bên vừa dùng tinh thần lực không ngừng thăm dò động tĩnh dưới thân ngàn mét, một khi phát hiện cái gì không đúng, lập tức có thể phản ứng lại được.
Tôn Phi có thể cảm giác được, có một cỗ lực lượng vô hình ở dưới thủy vực đang không ngừng tàn sát bừa bãi, không ngừng kích động dòng nước phun lên trên.
Tôn Phi giảm tốc độ lại, khoảng chừng hơn mười phút sau, Tôn Phi mới cảm thấy bốn phía xung quanh đột nhiên rộng thênh thang, đưa mắt nhìn lại, hiển nhiên là đi hết giếng, đến thủy vực thần bí phía dưới.
Ở đây là một mảnh hắc ám, đen kịt giống như mực.
Lấy thực lực cấp 90 Barbarian của Tôn Phi hiện nay, hai mắt có thể nhìn được khoảng cách hơn mười thước, thế mà xung quanh căn bản không nhìn thấy được gì, phảng phất như ánh sáng nơi đây đã bị thôn phệ hết, dòng nước giao thoa nổ ùng ùng bên tai vang vọng như tiếng sấm.
May mà Tôn Phi có thể dùng tinh thần lực thay cho hai mắt, quan sát động tĩnh bốn phía trong vòng một nghìn năm trăm mét đổ lại.
Bất quá phạm vị một nghìn năm trăm mét đối với diện tích thủy vực này mà nói, tựa hồ vẫn không đủ dùng.
Bởi vì ngoại trừ cảm thụ được thạch bích cứng rắn ở ngoài, toàn bộ phương vị đều là nước lạnh vô biên vô hạn, trừ nước ra thì không còn gì cả, hơn nữa trong nước cũng không có bất cứ dấu hiệu nào của sinh vật tồn tại, thủy vực này hàn lãnh, tĩnh mịch, thâm thúy, hắc ám tràn đầy, tựa như là vùng nước chết.
- Có lẽ nước quá lạnh, căn bản không sinh vật nào có thể tồn tại.
Tôn Phi suy nghĩ một chút, không có hướng trái phải thăm dò, mà là sau khi nhớ kỹ vị trí của miệng giếng, lại tiếp tục trầm xuống, mặc kệ là thủy vực sâu cỡ nào, nhất định sẽ có thời điểm phát hiện ra cái gì đó.
Vẫn duy trì tốc độ trầm xuống sâu hơn, đồng thời duy trì bảo vệ thân thể dưới dòng nước cuộn trào mãnh liệt, khoảng chừng qua mười phút nữa, Tôn Phi trong lòng tính toán hẳn là xuống được ba trăm mét, áp lực trên người càng lúc càng lớn hơn.
Đến lúc này, Tôn Phi phải hoàn toàn phóng thích lực lượng của 90 cấp Dã Nhân (Barbarian), toàn lực ứng phó với áp lực nước không ngừng đè nén mạnh hơn.
Lại lặn xuống sâu hơn trăm mét nữa, áp lực càng lúc càng lớn.
Về sau, thậm chí Tôn Phi còn phải triệu hồi khôi giáp Dã Nhân và trang bị kiếm, mượn lực lượng của trang bị, đem thực lực của mình đề thăng đến cực hạn, như vậy mới chống đỡ được với áp lực của nước không ngừng đè ép.
Lúc này, nếu tính về chiều sâu của giếng, Tôn Phi đã lặn xuống hơn một nghìn năm trăm mét rồi.
- Không thể xuống nữa được, áp lực nước quá lớn, tiếp tục lặn xuống sẽ nguy hiểm đến tính mạng…
Tôn Phi lắc đầu, sự hiếu kỳ trong lòng càng thêm nồng đậm:
- Phiến thủy vực này thật sự quá rộng, chính mình đã lặn xuống sâu như vậy, đáng tiếc tựa hồ như không có bất kỳ sinh vật nào có thể sinh tồn, tạo hóa thiên nhiên, thật sự là quá thần kỳ a!