Có lẽ là cảm nhận được lời nói của mình có chút nặng, Jan Vertonghen lại chậm rãi nói:
- Cục diện hôm nay, không phải lỗi do các vị tướng quân, quyết sách của quân bộ đế quốc có chút sai lầm, các vị không cần nhụt chí, thay ta bảo vệ cho các quân sĩ khác.
Nói xong, Jan Vertonghen một bước bước ra, chuẩn bị xuất thủ thì đúng lúc này, nam nhân trung niên bên cạnh hắn đột nhiên mở miệng, nói:
- Sư đệ, ngươi là thống soái đại quân, sao có thể đơn giản xuất thủ? Cái tên Zenit này, để ta vì ngươi mà chém hắn đi!
Ánh mắt Jan Vertonghen lộ ra vẻ cảm kích, thế nhưng vẫn lắc đầu, nói:
- Đệ nhất cao thủ Hương Ba Vương Alexander của đối phương còn chưa có xuất thủ, hai vị sư huynh tạm thời nhẫn nại, bảo trì trạng thái tốt nhất, chuẩn bị đối phó với hắn!
- Cái tên Alexander này, thật sự có lợi hại như lời đệ nói?
Một nam nhân trung niên trầm mặc nãy giờ kinh ngạc hỏi.
- Phi thường lợi hại, có thể một quyền đánh bại ta, chỉ sợ hắn đã một chân bước vào Nguyệt cấp! Hai vị sư huynh ngàn vạn lần không thể khinh thường!
Jan Vertonghen nghiêm mặt nói.
- Đã như vậy, chúng ta sẽ chờ hắn xuất thủ.
Hai vị trung niên đối với vị tiểu sư đệ này vẫn tương đối thưởng thức, vì vậy cũng nghe lọt Jan Vertonghen nói.
- Đa tạ hai vị sư huynh!
Jan Vertonghen nói một tiếng cảm tạ, sau đó xuất thủ đi ra.
Đúng lúc này, xa xa nổi lên dị biến bất ngờ, phía nam đại doanh lại truyền đến một trận tiếng thét thảm giết.
Một binh sĩ phi ngựa như bay tới, hắn nhảy khỏi lưng ngựa, quỳ một chân trê đất, nói:
- Bẩm báo điện hạ, phía nam đại doanh đột nhiên xuất hiện ba ngàn kỵ binh Zenit, bắt đầu điên cuồng trùng kích quân ta!
- Tới đúng lúc!
Jan Vertonghen mặt lạnh nhìn một mảnh hỗn loạn phía nam đại doanh, cười nói:
- Đã sớm ngờ tới điểm này, quân cánh phải bất động, tiếp tục chờ, truyền lệnh cho tướng quân Novek, chỉ huy một vạn kỵ binh Địa Hổ, đón đánh người Zenit, phá cho ta!
- Tuân mệnh!
Lính liên lạc thay phiên lên ngựa mà vội vã đi, rất nhanh sau đó, kỵ binh Địa Hổ như lũ hướng về phía nam đại doanh đón đánh kỵ binh Zenit.
Bị biến trở như vậy, Jan Vertonghen không có tự mình xuất thủ đánh chặn sáu ngàn kỵ binh Zenit phía đông nữa, chiến cuộc lúc này đã biến hóa rồi…
Sau một hồi dũng mãnh ban đầu, quân Zenit rốt cuộc xuất hiện xu hướng suy tàn, Lampard được xưng là đệ nhất cao thủ Hương Ba thành khi xưa, hiển nhiên bởi vì liên tục sử dụng đấu khí kỹ cao caoas, cho nên đấu khí tiêu hao không nhỏ, lực đánh vào cũng ít đi một chút, sáu ngàn kỵ binh Zenit tuy rằng vẫn duy trì thế tiến công, thế nhưng rõ ràng là tốc độ đã chậm lại rất nhiều.
Cứ tiếp tục thế cục như vậy, cho dù sáu ngàn quân có thể phá tan trận doanh phòng hộ của quân Ajax, chỉ sợ cũng phải hao tổn chín thành ở ngoài, cuối cùng chỉ còn lại hơn một ngàn người xông vào doanh trại thành công, đến lúc đó, dưới sự truy kích của kỵ sĩ Địa Hổ Ajax cũng tuyệt đối không vào thành được.
- Quan chỉ huy của người Zenit thế mà có thể bỏ ra sáu ngàn binh sĩ tinh nhuệ làm mồi nhử, giữ chân quân ta ở đây!
Jan Vertonghen xưa nay yêu quý binh sĩ, bởi vậy mới lên tiếng than thở, đối với thủ đoạn cảu quan chỉ quy lâm thời "Quân Đoàn Nanh Sói", mặc dù là kinh ngạc, nhưng tuyệt đối không tính là tán thưởng, suy nghĩ một chút, lại hạ lệnh:
- Truyền lệnh, vây mà không công, khiến cho kỵ binh Zenit tạm thời sống thêm một trận, giữ lại bọn họ còn có chỗ dùng đến.
Vừa dứt lời, đúng lúc này, xa xa lại có một kỵ sĩ Địa Hổ chạy tới báo cáo:
- Khởi bẩm điện hạ, tiền phương thám báo về, quả nhiên ở năm dặm ngoài phát hiện đại lượng quân đội Zenit, khoảng chừng một vạn bộ binh, ba ngàn kỵ binh, tùy quân mang theo đại lượng đồ quân nhu và quân lương, đang theo phương hướng chiến trường, rất nhanh sẽ qua đây!
- Tốt, truyền lệnh, tiếp tục thám báo!
- Rõ!
Jan Vertonghen nghe thám báo, thỏa mãn gật đầu, theo từng đạo tin tức không ngừng truyền đến, hắn đã dần dần nắm rõ kế hoạch của người Zenit trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn về phía địch lâu cửa tây thành Song Kỳ xa xa kia.
Hắn muốn biết, người kia lúc này có đang ở địch lâu xem xét chiến cuộc hay không, cũng không biết lúc nào hắn sẽ xuất thủ.
Hoàng tử điện hạ đối với người kia, thật sự là kiêng kỵ đến cực điểm, trong lòng biết đối phương không ra tay thì thôi, một khi xuất thủ, chính là long trời lở đất, nếu không phải lúc này có hai sư huynh ở Đại Tuyết Sơn tọa trấn bên cạnh thì trận chiến lúc này cũng sẽ giống như mấy ngày trước, hoàn toàn không áp đảo được.
Chỉ là hôm nay tuy rằng bày ra tầng tầng mai phục, coi như là có hai vị sư huynh xuất thủ, sợ rằng muốn chém giết Hương Ba Vương cũng là ngàn vạn gian nan.
Đúng lúc này, phía tây đại doanh Ajax lại truyền đến từng trận hò hét, tinh kỳ tung bay, chiến kỳ của đế quốc Zenit bay lượn, bụi mù khắp bầu trời.
- Bẩm điện hạ, phía tây đột nhiên xuất hiện quân Zenit, trùng kích cánh tả quân ta!
Có binh sĩ phi ngựa đến hồi báo.
- Cánh tả bất động, bảo trì thế bao vậy, trung quân phân ra một vạn bộ binh, cầm cự cho ta!
Sắc mặt Jan Vertonghen bất biến, tất cả đều trong dự đoán của hắn.
- Điện hạ, đã phân ra hai vạn binh lực, nếu tiếp tục chia ra nữa, binh lực trung quân không còn đủ hai vạn, thực sự đơn bạc đến cực điểm, nếu một vạn quân Zenit ngoài năm dặm kia hung hăng trùng kích, chỉ sợ là quân lính ngăn không nổi!
Bên cạnh có tướng lĩnh thấy thế, có chút sầu lo kiến nghị.
- Yên tâm, ta đã sớm dự liệu. Hôm nay bọn họ đã phân ra một vạn hai kỵ binh, quân đội lại mang theo đại lượng đồ quân nhu và quân lương, sao có thể trùng kích đại doanh quân ta được?
Jan Vertonghen vẫn duy trì biểu tình trên mặt, khẽ cười nói:
- Nếu như muốn dựa vào thủ đoạn ấy mà phân ra lực lượng trung quân ta, vậy cũng quá ngây thơ rồi, cho dù trung quân chỉ còn lại một vạn người, chỉ cần chống cự trong một khắc đồng hồ, hai cánh đại quân vây kín qua đây, như vậy là đem viện quân Zenit tẫn diệt rồi…Ta còn lo lắng bọn chúng không dám đến.
- Thì ra đại nhân không xua quân đông tiến, lấy ưu thế binh lực chính diện quyết chiến với "Quân Đoàn Nanh Sói" Zenit, là vì một màn hôm nay.
Có người bừng tỉnh đại ngộ.
Jan Vertonghen gật đầu.
- Binh sĩ đế quốc tuy rằng là tác chiến anh dũng, nhưng dù sao "Quân Đoàn Nanh Sói" Zenit cũng có gần tám vạn đại quân, nếu như chính diện quyết chiến, tuy rằng chúng ta có thể thắng lợi, thế nhưng giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, hơn nữa nếu như Hương Ba Vương tự thân xuất binh ra khỏi thành trùng kích, như vậy trái lại chúng ta lại phải đối mặt với hai mặt địch, mạo hiểm quá lớn. Ha ha, thế nhưng người nóng lòng muốn vào thành lại là viện quân Zenit, vừa lúc có thể lợi dụng tâm tình này của bọn họ để đột phá, huống chi, người Zenit và chúng ta bất đồng, trú quân bọn họ ở sa mạc khó mà tìm được nguồn nước, lại nếu không có tường thành và phòng ốc kiên cố chống lạnh, đóng quân ở sa mạc năm, sáu ngày, tự nhiên là không chiến tự loạn.
Còn có vài điểm nữa mà Jan Vertonghen chưa có nói ra.
Quân lương bị Hương Ba Vương một mồi lửa đốt trụi, mặc dù hiện tại khẩu phần lương thực của binh sĩ bị giảm bớt một phần ba, cũng chỉ có thể duy trì hai ngày nữa, nếu như đi xa tác chiến, chỉ sợ lại càng tiêu hao thể lực, khó có thể duy trì. Còn nữa, hôm nay không biết Hương Ba Vương bao giờ sẽ xuất thủ, chỉ cần hắn lộ mặt, hai sư huynh của hắn có thể vây giết Hương Ba Vương, nếu như tình huống lạc quan, có thể lợi dụng lúc viện quân Zenit đi vào thành, thừa thời cơ xông lên, chỉ cần quấn lấy Hương Ba Vương, bắt Song Kỳ thành cũng không phải là không có khả năng.
- Điện hạ, chúng ta ở cửa tây bày trận thế như vậy, vạn nhất người Zenit chọn vào thành từ cửa bắc thì sao?
Song Kỳ thành chỉ có hai cửa là cửa tây và cửa bắc, đại quân Ajax vây thành mấy ngày, đông, tây, nam, ba mặt đều có trọng binh, thế nhưng cửa bắc lại không có quan tâm, vạn nhất người Zenit lợi dụng điểm này thì thật không tốt.
- Chỉ huy lâm thời của người Zenit không ngu ngốc, hắn sẽ không làm vậy!
Jan Vertonghen lắc đầu.
Người khác không biết, chứ trong lòng hắn còn ước gì người Zenit thật sự đi cửa bắc, hắn đã sai tùy quân Ma Pháp Sư bố trí lượng lớn ma pháp trận, dường như là vùng núi đao, hơn nữa cũng phục sẵn mấy chi kỵ binh tinh nhuệ, cũng không phải là không có chuẩn bị.
- Hương Ba Vương kiên trì, cũng thật sự đủ a!
Jan Vertonghen nhíu nhíu mày, nhìn địch lâu cửa tây Song Kỳ thành hoàn toàn yên tĩnh không có động tĩnh gì, thật không ngờ lần này Hương Ba Vương không có xuất thủ, lẽ nào hắn thật sự muốn nhìn toàn bộ đầu sáu ngàn kỵ binh rơi xuống sao? Hôm nay ai nấy đều thấy được, Frank Lampard thống lĩnh sáu ngàn kỵ binh đã bị vây quanh, tốc độ tiến công lại một lần nữa chậm đi, chỉ có thể bị động tác chiến, thương vong tuy rằng chưa phải rất lớn, bởi vì đại quân Ajax nhận mệnh lệnh chỉ vây không công, một khi tấn công, chỉ trong một khắc đồng hồ có thể đem sáu ngàn kỵ binh nghiền thành bột mịn.
Xa xa lại có một kỵ binh thúc giục ngựa chạy tới, mang theo bụi mù mịt mà đến.
- Điện hạ, không biết vì sao, nguyên bản đại quân Zenit đang đến với tốc độ cực nhanh, đột nhiên ở cách chiến trường một dặm lại dừng lại, không tiến lên nữa.
- Ở ngoài một dặm?
Trong mắt Jan Vertonghen lóe ra một tia tinh quang, nghĩ tới điều gì, hơi trầm ngâm rồi hạ lệnh:
- Mở ra một khe nhỏ, chậm rãi thả sáu ngàn kỵ binh Zenit ra…
- Điện hạ, đây là…
Tướng lĩnh xung quanh đều cả kinh.
- Không sao, chậm rãi thả, dù sao thì bọn họ cũng đã hao tổn phân nửa, nửa còn lại vào thành cũng khó, không làm như vậy, sao có thể dẫn đại bộ phận "Quân Đoàn Nanh Sói" phía xa kia tiến vào trong bẫy?