- Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?
Jima phát hiện dị dạng của Angela, đôi mắt to sáng ngời nhăn lại, thân thiết hỏi.
- Ta muốn lên tường thành, ta muốn đi cửa Tây… Alexander…Ta muốn nhìn hắn chiến đấu, ta không thể ở lại chỗ này thêm được nữa…
Một loại kinh hoảng trước nay chưa từng có tràn ngập trong lòng Angela, nàng thả người nhảy lên trên lưng đại hắc cẩu đang đứng bên cạnh, hai tay ngọc ngà hoàn mỹ nắm lông mao của đại hắc cẩu, sau đó nói nhỏ vài câu, đại hắc cẩu đang nhắm mắt thư thái đột nhiên mở mắt, hàn quang lóe ra, hóa thành một luồng gió xoáy hắc sắc, trực tiếp nhảy qua tường viện, hướng về phía cửa Tây Song Kỳ thành vội vã đi.
Gió nổi lên cuồn cuộn làm lộ ra đôi giày bạch sắc và một đoạn chân nhỏ trắng như tuyết của Angela.
- Alexander, chờ ta, ta tới đây…
Thiếu nữ chăm chú ngồi trên lưng hắc cẩu, ánh mắt lo lắng, mặc cho cuồng phong cuồn cuộn làm mái tóc nàng cuồng loạn bay.
Trong tiểu viện, giờ khắc này tựa hồ Jima cũng hiểu ra điều gì, khuôn mặt non nớt nhưng khả ái tràn ngập lo lắng, làm cho người ta thấy mà đau lòng.
Tốc độ của đại hắc cẩu nhanh đến cực điểm, giống như là một luồng thiểm điện hắc sắc, một lần phi lên chính là đã đi được ba bốn mươi mét, nó không ngừng lướt qua tầng tầng lớp lớp kiến trúc, thế nhưng đại hắc cẩu vẫn giữ được độ bình ổn, không làm cho thiếu nữ trên lưng cảm thấy một chút xóc nảy nào.
Đai hắc cẩu cuồn cuộn phóng đi làm cho các cư dân trong thành một một kinh hô.
Trên đường chính dẫn tới cửa Tây, một tráng hán khôi hô và một thiếu nữ dung mạo thanh tú, vóc người mỹ lệ sóng vai nhau cùng đi, đột nhiên, tráng hán tựa hồ là nhận ra cái gì, ngẩng đầu nhìn lại, trong lúc đó một đạo huyễn ảnh phi nhanh tới như một trận cuồng phong, hắn thất kinh:
- Đó là…. A, là tọa kỵ của Alexander đại nhân? Trên lưng nó ngồi một nữ hài tử quần áo mỹ lên, nàng là ai?
Mặc dù chỉ thoáng nhìn, thế nhưng nữ hài tử mặc bạch y kia thật mỹ lệ kinh người, trong nháy mắt cũng làm cho người ta động tâm.
Mà Thần thú tọa kỵ của Quân đoàn trưởng đại nhân Alexander rất có linh tính, toàn bộ Song Kỳ thành ai cũng sớm biết.
Thiếu nữ tú lệ bên cạnh hắn cả kinh, sau một khắc chăm chú nhìn cũng bất ngờ, lông mày nhíu lại, trên mặt lộ ra thần sắc mê man không giải thích được, chăm chú nắm cánh tay đại hắn, thấp giọng nói:
- Emile, tâm tình của ta thật khó chịu, thật sự là kỳ quái a, hình như ta có thể cảm thụ được tình cảm sầu lo trong lòng cô gái kia…
- Chiến cuộc đã bắt đầu!
Tráng hán nhìn thoáng qua thiếu nữ bên người, sờ sờ đầu nàng, sau đó vừa chạy nhanh về phía cửa Tây Song Kỳ thành vừa nói:
- Jessica, muội tự mình đi đến thương hội Soros đi, chiến cuộc đã bắt đầu, thân là thân binh của Alexander đại nhân, ta muốn nhanh lên tường thành để bảo hộ đại nhân!
- Emile…. Ca ca, huynh phải cẩn thận một chút!
Jessica bụm hai tay lên miệng hô to.
Nghe được muội muội rốt cục đã gọi mình bằng một tiếng ca ca, tráng hán Heskey nở nụ cười vui sướng, cũng không quay đầu lại, khoát khoát tay bước đi, nhanh chóng hướng về phía địch lâu cửa Tây.
…
…
- Người nào? Dám xông vào làm loạn ban chỉ huy của Quân đoàn trưởng đại nhân? Còn không lăn xuống!
Thấy đại hắc cẩu nhanh như thiểm điện mang Angela trên lưng cuồn cuộn bay vọt đến, bọn lính đang chăm chú xem tình hình chiến đấu phát hiện, có người cảnh giác hét lớn, đại bộ phận ở đây hầu như đều chưa từng thấy qua Vương Phi điện hạ, đặc biệt là mấy người quý tộc trong thành thấy cơ hội đến, lập tức phân phó thủ hạ của chính mình chặn Angela lại, có người vọt lên, muốn đem chặn đại hắc cẩu và Angela lại.
- Lớn mật, dám xuất thủ đối với Vương Phi điện hạ!
Drogba quay đầu lại, thấy một màn như vậy, vừa sợ vừa giận, liền hét lớn một tiếng, quát tên Vũ sĩ chuẩn bị xuất thủ.
Cả đám quý tộc và binh sĩ càng hoảng sợ, ai cũng biết Drogba là thuộc hạ thân thuộc của Hương Ba Vương, vậy nên người trong miệng hắn nói dĩ nhiên là thê tử của Quân đoàn trưởng đại nhân, nhất thời cả đám bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng quỳ trên mặt đất thỉnh tội.
Đại hắc cẩu nhu thuận nằm ở chân tường thành.
Angela không nhìn tới đám quý tộc đang quỳ trên mặt đất, thần sắc khẩn trương nhảy xuống, mọi người liền tự giác tránh ra tạo thành một con đường, nàng liền đi lên tới tường thành, điều đầu tiên nàng nhìn thấy chính là một màn Tôn Phi khổ đấu, cả người toàn máu, nhất thời khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn trắng bệch, nhịn không được kinh hô lên tiếng.
Người dưới thành kia tuy rằng đã chật vật không chịu nổi, cả người huyết nhục không rõ diện mạo, thế nhưng Angela dị thường khẳng định, người kia, là trượng phu của mình.
Rất nhanh sau đó thiếu nữ lại thấy được Elena bên cạnh, cả người thương thế máu nhuộm đỏ chiến giáp, nàng đang điên cuồng thôi động thánh lực của chính mình quên cả sống chết, liều mạng trị thương cho Alexander, nhìn thấy một màn như vậy khiến cho trong con ngươi mỹ lệ của nàng hiện lên một tia thần sắc buồn bã.
Trong lúc này, nàng thật sự rất hâm mộ Nữ Vũ Thần.
Thiếu nữ thật sự rất muốn thả người nhảy xuống tường thành, cùng người mình yêu thương nhất sóng vai chiến đấu như Elena vậy, được cùng hắn chết trận nàng cũng cam tâm tình nguyện. Thế nhưng lý trí vẫn còn ngăn trở được nàng, bởi vì Angela biết, nếu mình làm như vậy cũng không thể trợ giúp được Alexander, ngược lại còn trở thành trói buộc cho hắn…
Lần đầu tiên Angela cảm thấy hối hận, vì sao mình lại chưa từng tu luyện đấu khí hoặc là ma pháp?
- Angela, không cần lo lắng, tin tưởng hắn!
Một bàn tay vừa nặng vừa ấm áp nhẹ nhàng vỗ vai nàng, khiến sự căng thẳng trong lòng Angela rốt cục thoáng thả lỏng, trong thời khắc này người có thể an ủi Vương Phi điện hạ cũng chỉ có một người, chính là Frank Lampard!
- Lampard thúc thúc….
Con ngươi mỹ lệ của nàng chứa đầy lo lắng làm cho người ta nhìn mà muốn tan nát cõi lòng.
- Tin tưởng hắn, Angela, không có bất cứ người nào có thể chiến thắng Alexander, hắn là Hương Ba Vương, cũng sẽ là Vương của cả đại lục!
Trên mặt Lampard mang theo ý cười nhàn nhạt, thần sắc chắc chắn, nhãn thần kiên nghị vô cùng.
Angela gật đầu.
Nàng đột nhiên nghĩ tới gì đó, hai tay tạo thành chữ thập trước ngực, nhắm hai mắt lại, dùng tư thái thành tín nhất từ lúc chào đời đến giờ, bắt đầu lẳng lặng cầu khẩn.
Trên chiến trường không có tiếng ồn ào náo động, “Toàn Phong Trảm” xé gió bay đi, cuồng phong chuyển động tạo thành tiếng phần phật…Dần dần tất cả âm thanh cũng biến mất, trong đầu Angela chỉ có một âm thanh, đó là do thiếu nữ dùng toàn bộ linh hồn và sinh mệnh của chính mình để cầu khẩn: “Alexander, cố chịu đựng, chàng sẽ thắng, chàng nhất định sẽ thắng!”
Gió cuốn lay động y phục bạch sắc và làn tóc dài tú lệ của nàng, hình ảnh này thật cô độc vắng vẻ mà lại duy mỹ vô cùng!
Trên tường thành vô số người lẳng lặng nhìn một màn này, dần dần quên cả hô hấp, thì ra Quân đoàn trưởng đại nhân lại có một vị thê tử xinh đẹp, cao quý như vậy, có lẽ cũng chỉ có nữ tử phong thái tuyệt thế như nữ thần như vậy mới có thể xứng đôi với vị anh hùng vô địch như Alexander đại nhân?
…
…
Cự chưởng vô hình đang ngày càng tiến ép lại gần hơn.
Giống như là vô thanh vô tức chi phối vận mệnh, tuy rằng thong thả nhưng lại không thể nghịch chuyển, mang theo lực lượng làm ngưởi ta tuyệt vọng, mang theo uy nghiêm chân chính mà tới.
Rất hiển nhiên, nam nhân mặc trường bào đỏ kia chính là muốn dùng phương thức thong thả như vậy để dằn vặt Tôn Phi, đánh nát võ đạo chi tâm của Tôn Phi, hắn chính là muốn dùng loại thủ đoạn tàn khốc này, không mang theo chút thương hại nào, muốn triệt để đánh bại tư thái cao cao tại thượng của Tôn Phi, triệt để đánh tan trụ cột tinh thần của mấy chục vạn quân Song Kỳ thành.
Thân thể Tôn Phi đang không ngừng lui về phía sau, lúc này cách tường thành Song Kỳ còn chưa tới mười thước.
Hai chân Tôn Phi kéo lê trên đất hơn bốn trăm mét tạo thành vết hằn sâu trên đất.
ở dưới áp lực cực lớn này, thân thể không ngừng tràn ra tiên huyết, Nữ Vũ Thần Elena không ngừng rót thánh lực trị thương vào thân thể Tôn Phi, còn có “dược tề khôi phục toàn diện”, thế nhưng vết thương trên thân hắn vẫn không khép lại mà trái lại còn không ngừng bị nghiền nát, nếu như không phải là thân thể 99 cấp Barbarian đã cường hãn tới trình độ không thể tưởng tượng nổi, e rằng nếu đổi lại là bất kỳ một Vũ sĩ Tinh cấp nào, chỉ sợ đã sớm bị nghiền nát thành một đống thịt nát rồi!
đã bị thương đến như vậy, Tôn Phi vẫn dùng tấm thân của mình để bảo hộ Elena sau lưng như cũ, hầu như chặn hết tất cả áp lực, đem Nữ Vũ Thần đang bị trọng thương bảo hộ phía sau.
- “Toàn Phong Trảm” đánh ra kiếm khí ngân sắc cấu thành cự long, bất khuất hướng về phía bàn tay vô hình kia mà công kích.
Thế nhưng hiệu quả cũng đã càng ngày càng nhỏ.
Mỗi người đều có thể cảm giác được, lực lượng ẩn chứa trong cự chưởng càng ngày càng kinh khủng, từng chút từng chút tăng trưởng, mang theo uy nghiêm làm người ta tuyệt vọng.
- Ha ha ha ha, ha ha ha ha….
Trên chiến trường tràn ngập tiếng cười của Quốc Vương Bệ Hạ.
Đúng lúc đó, dị tượng đột nhiên xảy ra.
Một cỗ lực lượng mênh mông ba động, không hề có dấu vết gì đột nhiên từ trên tường thành trào ra, cỗ hơi thở này mang theo nhân từ, tang thương mà lại thâm sâu, giống như là Thần hạ xuống thế gian, khiến người ta nhịn không được mà muốn quỳ lạy cúng bái, lại mang theo khí tức quang minh nhu hòa, như là suối chảy róc rách không ngừng từ trên tường thành chảy xuống, sau đó lại không ngừng rót vào trong thân thể của Tôn Phi.