- Đây là….
Tôn Phi cảm nhận được dị biến trước tiên.
Một cỗ lực lượng ấm áp dị thường, giống như là lúc được ôm người thân, cỗ lực lượng chảy vào từng tế bào trong thân thể Tôn Phi, sự đau đớn kịch liệt do huyết nhục cốt cách bị nghiền nát chợt bắt đầu chậm rãi tiêu thất, cỗ lực lượng này không giống với đấu khí Tinh cấp mà cũng không giống với ma pháp, tuy rằng chưa tính là dâng trào cuồn cuộn vô biên vô lượng nhưng chất lại khác, Quốc Vương Bệ Hạ thậm chí có thể cảm nhận được, thuộc tính lực lượng này xa xa còn muốn lớn hơn lực lượng của cự chưởng kia.
Trong thân thể Tôn Phi tựa hồ như cất giấu mầm mống nào đó, thời khắc này bắt đầu rút ra.
Dưới tác dụng của cỗ lực lượng này, chiến cuộc mơ hồ xảy ra hiện tượng nghịch chuyển, bàn tay đang diễu võ giương oai trên không trung kia giống như đột nhiên thấy cự long ngang trời, do dự nao núng không dám tiến lên phía trước.
Đầu thành Song Kỳ.
Tất cả mọi người nghẹn họng trân trối nhìn.
Ngân sắc nhàn nhạt như là suối từ trên trời chảy xuống, không ngừng rót vào trong thân thể của Quân đoàn trưởng đại nhân, mà ngọn nguồn của cỗ ngân sắc quang huy này, dĩ nhiên là…
Dĩ nhiên là Vương Phi điện hạ Angela, người mà không có một chút vũ kỹ nào.
Nàng tuy yếu ớt nhưng lại cao quý không gì xâm phạm được, phảng phất như là thần linh, có một loại khí tức làm người ta run sợ, gần như tất cả mọi người xung quanh đều không nhịn được mà quỳ gối trên đất, bọn họ cúi đầu quỳ bái thật sâu, phảng phất như chỉ cần ngẩng đầu nhìn thiếu nữ bạch y trước mặt chính là khinh nhờn nàng, cũng chính là khinh nhờn thần linh!
- Angela…
Trong ánh mắt Lampard lộ ra thần sắc phức tạp, gần như là dại đi.
Hắn nhìn thân thể gầy yếu không ngừng tuôn ra từng sợi ngân sắc quang huy, chỉ cảm thấy thân ảnh thiếu nữ trước mặt vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ, xuyên qua lớp phong ấn thời gian hai mươi sáu năm trước mà hắn khắc cốt ghi tâm, hình ảnh khi trước không ngăn được mà trào dâng trong trí óc Lampard như hồng thủy trào dâng, thiếu nữ trước mắt này thánh khiết dường như nữ thần giáng trần, mà cô gái kia lúc hai mươi sáu năm trước, cũng là như thế này.
Xung quanh Vương Phi điện hạ là một mảnh người đông nghịt đang quỳ.
…
…
- Đây là…. Sao có thể? Lực lượng Thần đế?
Trên cồn cát phía xa xa nơi đại quân Ajax, nam nhân trường bào đỏ khiếp sợ tới cực điểm, không kìm lòng nổi mà kinh hô lên một tiếng, nhất thời thất thố đến cực điểm.
Phía sau nam nhân mặc trường bào đỏ, hai người Murdoch và Jan Vertonghen vốn đã bởi vì cỗ ngân sắc quang huy kia mà kinh ngạc, thế nhưng sau khi nghe sư tôn kinh hô lên, hai người chỉ cảm thấy trong lòng như cự thạch ngàn cân đè ép, há hốc miệng không nói nên lời, sắc mặt quái dị đến cực điểm, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy sư tôn thất thố như vậy, mặc dù thời điểm khi trước Hương Ba Vương không ngừng nghỉ đánh ra kiếm khí thế nhưng sư tôn cũng không có thất thố như vậy.
- Lực lượng Thần để? Lẽ nào trong Song Kỳ thành lại cất giấu một cái thần chi trong truyền thuyết?
Trong lòng hai người nhấc lên một trận mưa rền gió dữ, quả thực khó có thể hình dung bằng lời.
Thân thể nam nhân mặc trường bào đỏ khẽ động, chợt dùng một âm thanh chỉ có chính mình nghe thấy thì thào lẩm bẩm:
- Có ý tứ, thật là có ý tứ! Lại có thể lấy thân thể một người phàm tục để thôi phát thần chi nắm giữ lực lượng chỉ có trong truyền thuyết, nữ tử này, rốt cuộc là ai? Lẽ nào…. Lẽ nào là…. Điều này sao có thể? Đáng tiếc, lực lượng nàng triệu hoán ra cuối cùng cũng chỉ là hữu hạn, cũng không phải là đối thủ của ta, thế nhưng đợi sau này nàng lớn lơn, chỉ sợ ngay cả ta cũng phải nhượng bộ lui binh, cũng tốt, hôm nay dứt khoát diệt trừ nàng, chấm dứt hậu họa!
Nam nhân mặc trường bào đỏ hạ quyết tâm xong, liền nhẹ nhàng đạp một bước tiến lên phía trước.
Một bước này, chính là gió giục mây vần, thiên địa biến sắc.
Cự chưởng ngoài xa kia đột nhiên hiện ra một đạo quang diễm, không hề chậm rãi tiến thêm từng tấc một, mà là trong nháy mắt gia tăng tốc độ, giống như điện quang hỏa thạch gào thét mà tới, hiển nhiên là muốn một chưởng đánh nát tường thành Song Kỳ, trực tiếp đem Tôn Phi dưới tường thành và những người bên trong tường thành, bao gồm cả Angela một chưởng gạt bỏ.
Tôn Phi biến sắc, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Thân thể hắn lúc này phát sinh một loại biến hóa thần bí, huyền diệu, rất khó giải thích, đây giống như một loại thăng hoa, một loại chất đề thăng chợt lóe lên rồi thong thả đi về phía võ đạo chi môn của hắn, mầm mống trong cơ thể nhanh chóng nảy mầm lớn mạnh, hai luồng kim sắc mà sau khi Tôn Phi đánh bại hai thủ hộ thần viễn cổ Korlic và Talic trước kia đang ẩn nấp trong toàn thân nay được kích phát tuyệt đối, chúng không ngừng dung nhập vào trong cốt cách huyết nhục của Tôn Phi…. Ở trong biến hóa như vậy, hắn phát hiện tựa hồ thân thể của chính hắn đã không bị chính hắn không chế, ngay cả dùng truyền tống trận để mang theo mọi người và thế thới hắc ám để tránh thoát một kích kia cũng không thể được.
Cự chưởng vô tình mang theo lãnh khốc mà oanh giết tới.
Ngay cả cỗ ngân sắc quang huy từ trong thân thể Angela chảy ra cũng không thể chống lại được uy thế của cự chưởng, ngân sắc quang huy trở nên hỗn loạn, phân tán, không biết khi nào mà khóe miệng Vương Phi điện hạ đã tràn ra một tia máu đỏ sẫm, nhiễm đỏ cả y phục.
Giờ khắc này, thế cục nguy hiểm đến tột độ.
Mắt thấy dưới một chưởng kinh thiên động địa này thì mọi người trên thành sẽ phải táng thân nơi đây, vừa lúc đó, biến hóa khôn lường đột nhiên xảy ra…
Trong Song Kỳ thành đột nhiên có một đạo khí tức nguyên tố ma pháp phóng lên làm rung trời lở đất, như là sóng lớn ngoài đại dương mênh mông, đại đại tràn ngập nguyên tố ma pháp thổ hệ, hội tụ về phía bầu trời, mà nguyên bản bầu trời ở đây đang trong xanh mà cũng chỉ một loáng là bị hoàng sắc quang diễm bao phủ, ngay sau đó long tụ xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy thật lớn!
Khi tất cả mọi người còn chưa nhìn rõ thì ngay sau đó, một cây ma pháp trượng hoàng sắc thật lớn từ trong vòng xoáy vươn ra.
Cây ma pháp trượng to lớn thoạt nhìn qua giống như là một cành cây khô héo, tựa hồ như mọi người có thể nhìn thấy những chạc cây nứt nẻ, xung quanh thân trượng có vô số ký hiệu ma pháp thong thả lưu chuyển vờn quanh, tốc độ nhìn như chậm tới cực điểm, thế nhưng đứng trước cự chưởng kia, cây ma pháp trượng không nhanh không chậm tạo thành một tấm thôi hồn đoạt mệnh, chống đối lại cự chưởng kia.
Lúc này tất cả mọi người nhịn không được mà vô thức nhắm nghiền hai mắt lại.
Bởi vì hai đạo lực lượng kinh khủng như vậy đụng độ nhau, dĩ nhiên sẽ bộc phát năng lượng xung kích hủy thiên diệt địa.
Thế nhưng….
Chỉ có gió nhè nhẹ thổi qua.
Cuồng phong gió lốc cũng không xảy ra như trong tưởng tượng của mọi người.
Mấy chục vạn Chiến sĩ và tướng lĩnh hai bên đồng thời mở mắt, sau đó là vô cùng kinh ngạc.
Cảnh tượng bọn họ thấy chính là ở nơi cách tường thành Song Kỳ chưa đến bốn mươi mét, thời khắc cự chưởng và ma pháp trượng nhìn như cành cây khô kia giao nhau lại không có bất kỳ một năng lượng bạo liệt nào sản sinh ra, như là hình ảnh hư huyễn, từng chút từng chút tiêu thất, cuối cùng hoàn toàn tiêu thất trong không khí, cứ như là ngay từ đầu chúng đã chưa từng tồn tại.
Sau một khắc, bầu trời trở nên sáng sủa, tất cả dị tượng đều tiêu thất vô tung.
Nếu như không phải trong không khí vẫn còn nhàn nhạt nguyên tố ma pháp và đấu khí hỏa hệ ba động thì mọi chuyện phát sinh khi trước quả thật chỉ như một giấc mộng mà thôi.
- “Tuyết Sơn Ẩn Giả”, hà tất gì phải khởi sát tâm đối với một hậu bối tuổi còn trẻ?
Một đạo âm thanh tang thương, đạm nhiên từ trong thành Song Kỳ truyền tới, âm thanh mang theo một loại khí tức cao quý, uy nghiêm khó có thể hình dung, vang vọng toàn bộ chiến trường truyền ra ngoài.
Đây hiển nhiên là một cao thủ.
Hắn ẩn thân trong Song Kỳ thành thế nhưng lại giấu không để mọi người phát hiện, ở thời khắc mấu chốt mới xuất thủ, ngăn cơn sóng dữ, cứu Tôn Phi và Song Kỳ thành qua một kiếp nạn.
- Hừ! Ta chỉ là cho hắn một chút giáo huấn mà thôi, đệ tử của Đại Tuyết Sơn ta, không thể để cho người khác tùy tiện khi dễ được!
Xa xa trên gò núi, nam nhân mặc trường bào đỏ nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh cũng như hồng thủy, vang vọng toàn bộ thiên địa, truyền tới tai mấy vạn người.
- Sự tình của hậu bối, để bọn hắn tự mình giải quyết đi.
Âm thanh uy nghiêm từ trong thành Song Kỳ lần thứ hai lại cuồn cuộn truyền ra.
Một mảnh trầm mặc.
Không ai biết nam nhân mặc trường bào đỏ kia nghĩ gì, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ chiến trường chỉ có âm thanh của gió thổi, thế nhưng sự trầm mặc này cũng làm cho người ta tim đập nhanh.
Mà ở dưới tường thành Song Kỳ, đôi mắt của Tôn Phi cũng càng ngày càng sáng, hắn có thể cảm giác được, loại biến hóa thần kỳ trong cơ thể mình tựa hồ như sắp kết thúc, thương thế trên người đã khỏi hẳn, dường như là được tái sinh, thân thể trở nên càng cường đại hơn, vững vàng hơn, lực lượng khổng lồ khó có thể hình dung.
Nửa phút sau.
Nam nhân mặc trường bào đỏ không nói lời nào, xoay người rời khỏi cồn cát, hướng về phía lều vải xa xa mà đi tới, không ai nhìn thấy biểu tình của vị cao thủ này như thế nào, thế nhưng có thể đoán được, tâm tình của hắn lúc này tất nhiên không còn là trạng thái bình tĩnh trầm mặc nữa.
Hiển nhiên là nam nhân mặc trường bào đỏ có vài phần kiêng kỵ với vị cao thủ thần bí đột nhiên xuất hiện trong thành Song Kỳ kia.
Hoặc là hắn cho rằng hiện tại không phải là thời cơ tốt nhất để giao thủ với cao thủ thần bí kia mà đang đợi cái gì đó.