Nhìn nam nhân mặc trường bào đỏ đi vào đại trướng rồi, Murdoch và Jan Vertonghen mới sợ hãi liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên, trong thành Song Kỳ còn ẩn chứa một cao thủ thần bí, điều này khiến cho hai người họ chấn động trong lòng, lại càng thêm sầu lo và bất an. Trong phía Zenit vẫn còn cao thủ như thế, như vậy quả là trở ngại lớn đối với người Ajax, trước đó Jan Vertonghen còn muốn nhờ vào cao thủ bên mình mà bắt Song Kỳ thành, hiện tại xem ra chỉ có thể coi đó là nguyện vọng tốt đẹp mà thôi, thật đúng là chê cười.
- Truyền lệnh, đại quân lui về phía sau ba dặm, xây dựng cơ sở tạm thời đi!
Jan Vertonghen trong lòng thở dài một hơi, kết thúc hành động công thành hôm nay.
Các tướng lĩnh đối với quyết định lúc này đây của Hoàng tử điện hạ là không có một chút dị nghị nào, sự tình phát sinh ngày hôm nay đã vượt qua phạm vi năng lực của bọn họ, coi như là có dũng mãnh như thế nào thì bọn họ cũng minh bạch, tòa cự thành kiên cố này với lực lượng trước mắt của bọn họ thì tuyệt đối không có khả năng phá được.
Tiếng kèn vang dội quanh quẩn trong trời đất.
Đại quân Ajax giống như thủy triều dần dần lùi về phía sau, chỉ để lại một ít người để kiểm đếm số Chiến sĩ Ajax đã chết trận, sau đó đem từng cỗ thi thể cứng ngắc đặt lên xe chở về…
- Lui rồi! Quân Ajax lui binh rồi…
Đầu thành Song Kỳ có người hô to, sau một khắc chính là tiếng hoan hô vang dội.
Mỗi một Chiến sĩ Zenit đều có một loại cảm giác sống sót sau hoạn nạn, trận chiến ngày hôm nay thật sự đã vượt qua cực hạn tưởng tượng của bọn họ, đa số các cuộc chiến tranh trong đại lục này đều không có xuất hiện nhiều cao thủ tuyệt thế như vậy, đặc biệt là loại tư thái ngẩng cao đầu, thà chết chứ không chịu khuất phục của Quân đoàn trưởng đại nhân Alexander, lại có thêm ma pháp trượng đột nhiên xuất hiện vào thời khắc nguy cấp nhẹ nhàng mà nghiền áp cự chưởng kia nữa, tất cả những điều này thật sự làm chấn động thị giác của những binh lính bình thường này.
Sưu sưu sưu!
Các màu đấu khí quang diễm lóe ra, mấy đạo nhân ảnh từ trên tường thành cao nhảy xuống, hướng về phía Tôn Phi cuồn cuộn mà đi.
- Quân đoàn trưởng đại nhân, ngài không sao chứ?
- Bệ hạ, chúng ta đi…
Quan quân trú quân Song Kỳ thành Gago và Cech cùng với đám người Drogba điên cuồng mà xông lại, muốn đỡ lấy Tôn Phi.
Đúng lúc này, tiếng răng rắc nhẹ vang lên, chỉ thấy cả người Tôn Phi như cái kén bị khóa lại trong huyết nhục mơ hồ đột nhiên rung lên, nhất thời máu trên thân bóc văng ra, lộ ra thân thể hoàn chỉnh vô cùng cường đại phía dưới, thân thể đạt tới trình độ vô cùng hài hòa, hoàn mỹ.
Tiếp theo quang diễm chợt lóe, một thân áo giáp ma pháp lóe lên gắn vào trên thân Tôn Phi.
Tóc đen như bộc, tư thế oai hùng, lúc này Quốc Vương Bệ Hạ mới bừng tỉnh lại.
- Không cần lo lắng, ta không sao. Truyền quân lệnh của ta, phái người ra ngoài thành thu thi thể của các Chiến sĩ tử trận lại!
Tôn Phi bày ra trạng thái này khiến cho mọi người rốt cục cũng được thở ra nhẹ nhõm, trong nháy mắt như tìm lại được chỗ dựa, nếu như Quốc Vương Bệ Hạ bị trọng thương hấp hối, như vậy các tướng lĩnh đều sẽ cảm thấy như trời sập xuống vậy. Lập tức sau đó liền có người truyền đạt mệnh lệnh của Tôn Phi, người thì bỏ dây thừng xuống dưới thành, người nhanh nhẹn thì đã mang dụng cụ đến, tiến về phía chiến trường xa xa để thu dọn thi thể binh sĩ Zenit chết trận.
Lúc này hiển nhiên là thời khắc an tĩnh bình yên và hài hòa nhất trong chiến tranh.
Mấy trăm tên lính song phương Zenit và Ajax ở cùng một chỗ, đều tự cúi đầu tìm kiếm thi thể binh sĩ phe mình, coi như là thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn thấy binh sĩ quân địch trong gang tấc thì trong ánh mắt cũng không có bao nhiêu sát ý. Truyền thống của đại lục Azeroth đã hình thành từ lâu đời, sau cuộc chiến, song phương truyệt đối không được phát sinh xung đột.
Tôn Phi bước nhanh đi tới bên người Elena, bàn tay vừa khoát lên bờ vai của Nữ Vũ Thần, thân thể nhỏ bé này khi nãy đã khổ chiến, đối mặt không lùi với cự chưởng kia, thế nhưng lúc này trong nháy mắt như muốn sụp đổ, Tôn Phi kinh hãi, đem thân thể mềm mại của Nữ Vũ Thần ôm vào trong lòng, phát hiện chỉ có thể cảm giác được khí tức sinh mệnh yếu ớt mà thôi…
- Elena, nàng sao vậy? Cố chịu đựng!
Một nỗi sợ hãi thật lớn treo nơi trái tim Tôn Phi.
Hắn hoảng hốt lấy từ trong không gian ra một lọ “Dược tề khôi phục toàn diện”, nhẹ nhàng đem nước thuốc rót vào đôi môi đỏ mọng của Elena, đồng thời trong nháy mắt chuyển đổi đến hình thức Paladin, cả người lóe ra thánh lực kim sắc, điên cuồng rót vào trong thân thể nàng, cơ hồ như Tôn Phi đã dùng toàn lực thôi động ra kỹ năng “cầu khẩn” để chữa trị cho Elena, kim sắc điên cuồng nở rộ.
Đúng lúc này, trên đầu thành cũng truyền đến một trận kinh hô.
- Vương phi điện hạ, ngươi làm sao vậy?
- Angela, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại…
- Bệ hạ, Bệ hạ, Angela Vương phi té xỉu!
Trong lòng Tôn Phi cả kinh, nhanh chóng chuyển đổi đến hình thức Barbarian, chỉ một thoáng phát động kỹ năng “Leap (Nhảy)”, ôm cả thân thể Elena đang hôn mê nhảy dựng lên, thân hình lóe một cái đã tới trên tường thành.
Liếc mắt nhìn lại, nhất thời hai mắt hắn như muốn nổ ra.
Chỉ thấy khóe miệng Angela chảy ra tiên huyết đỏ sẫm làm nhiễm đỏ cả bạch y, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi đỏ mọng nhắm chặt, thân thể mềm mại nằm trong lòng Lampard, bộ ngực hơi phập phồng, hơi thở mong manh.
- Chuyện gì xảy ra? Tại sao Angela lại ở chỗ này? Nàng… sao lại bị thương?
Tôn Phi rống giận như sấm, lúc đó hắn hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác thân thể lột xác huyền diệu, vì vậy cũng không biết trên tường thành phát sinh biến hóa gì, cũng không biết cỗ lực lượng cổ xưa, tang thương mà nhân từ, quang minh kia chính là từ trong thân thể mảnh mai của Angela truyền thụ đến.
- Alexander, mau, nhanh lên cứu chữa cho Angela quan trọng hơn, sự tình khác nói sau!
Lampard hét to, từ trước đến nay hắn luôn trầm mặc, không sợ hãi gì mà lúc này cũng hiện ra vẻ nôn nóng chưa từng có.
…
…
Song Kỳ thành, phủ thành chủ.
Trước điện chủ là tầng tầng lớp lớp kiến trúc nguy nga tráng lệ.
Tôn Phi ở cửa đại điện đi qua đi lại vì quá lo lắng.
Hắn không ngừng xoa xoa tay, thần sắc vội vàng xao động, sắc mặt liên tục thay đổi, trong hai mắt lóe ra sát khí, chỉ là ngắn ngủi hơn nửa canh giờ mà trên mặt Tôn Phi đã trở nên râu ria xồm xàm, giống như là già đi bao nhiêu tuổi.
Mấy trăm quan quân hầu như đều tụ tập toàn bộ trong sân điện chủ, từng người đều mang sắc mặt lo lắng, nhìn thấy trạng thái của Quân đoàn trưởng đại nhân như vậy, ai nấy đều chỉ biết thở dài, không biết nên an ủi hắn như thế nào.
- Các ngươi đều lui ra đi, trở lại cương vị của mình, đề phòng người Ajax lần thứ hai công thành!
Tôn Phi tâm phiền ý loạn phất tay một cái, ý bảo mọi người rời đi, không nên chờ ở chỗ này nữa.
- Đại nhân, mong ngài bớt lo, Elena đại nhân và Vương phi điện hạ nhất định sẽ hồi phục!
Mọi người quỳ một chân trên đất hành lễ, trịnh trọng làm một động tác cầu khẩn rồi xoay người trầm mặc mà ly khai.
Qua không lâu sau, trong đại điện đi tới một thân ảnh thướt tha, chính là công chúa tham ăn lười làm Victoria.
Victoria mặc trên người bộ váy công chúa có thiết kế tương tự như của Angela, hình thức đơn giản nhưng lại hết sức phụ trợ cho dáng người cùng với hai chân thon dài của nàng, vòng eo nhu nhược tràn đầy mị hoặc mê người khó nói nên lời.
Nàng nhô đầu nhìn thoáng qua Tôn Phi đang như kiến bò trên chảo nóng, cố ý dừng một chút, lúc này mới thong thả nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ, ngài có thể tiến vào!
- A? Thế nào? Các nàng thế nào rồi? Nữ tu sĩ Akara nói như thế nào?
Tôn Phi cơ hồ như là nhìn thấy cứu tinh, bước nhanh vài bước đến bắt được hai tay Victoria, lớn tiếng hỏi.
- A, đau quá!
Victoria bị Tôn Phi nắm chặt hai tay, mà khí lực Quốc Vương Bệ Hạ thì quá kinh người, nàng đau tới mức muốn chảy cả nước mắt.
Tôn Phi ngẩn người, nhíu nhíu mày, sau đó buông hai tay ra, không nói câu nào, xoay người trực tiếp bước vào trong chủ điện.
Một màn này khiến cho công chúa Victoria thật sự tức giận, hai tay băng thanh ngọc khiết của nàng đều bị hắn chiếm tiện nghi, lại còn thô lỗ với nàng nữa, ánh mắt của hắn vậy là có ý gì, mặt mày nhăn nhó đi liền, chẳng lẽ bản công chúa chiếm tiện nghi của ngươi chắc?
Victoria nhìn bóng lưng của Quốc Vương Bệ Hạ, trong miệng lén lút hùng hùng hổ hổ mắng một trận.
Thế nhưng trong lòng nàng lại cáo một loại cảm giác khác thường, nơi hai tay bị Tôn Phi nắm chặt nóng giống như có bàn ủi là qua, nàng đột nhiên có một loại cảm động nhàn nhạt, nếu có một ngày có một nam nhân như đối xử tốt với mình như Tôn Phi đối với Angela và Elena, như vậy bản thân cũng sẽ bị cảm động đi?
- Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nam nhân này cũng phải anh dũng vô địch giống như tên Hắc Diện thần kia vậy, không, cần phải ưu tú hơn hắn nữa!
Công chúa tham ăn lười làm lặng lẽ nói với chính mình.
Chỉ là yêu cầu này hình như là quá hà khắc rồi!
…
Trong đại điện.
- Ta đã kiểm tra cặn kẽ cho bọn họ rồi, kết quả cho ra là, nguyên nhân khiến hai người này hôn mê bất tỉnh như thế hoàn toàn là bởi vì tiêu hao sinh mệnh lực và lực lượng linh hồn quá mức, vì vậy mới lâm vào hôn mê sâu…
Nữ tu sĩ thở dài một hơi, thần sắc ngưng trọng nói:
- Điều đáng mừng là bệnh trạng cũng không trí mạng, tạm thời các nàng không bị nguy hiểm đến tính mạng.