Nam nhân trung niên chỉ nhìn thoáng qua quang cột bạch ngân sắc, sau đó liền không thèm quan sát tới, thanh thế kinh thiên động địa như vậy cũng không có mảy may hấp dẫn, hắn vẫn ngẩng đầu, thần sắc ưu thương nhìn vầng Ma Nguyệt trên bầu trời, làm như là vô cùng thương tâm chuyện gì.
Tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài khả ái giống như thiên sứ đứng bên cạnh nam nhân trung niên cũng không có để ý tới lời nói của trung niên nhân.
Tiểu nam hài vẫn còn đang dùng sức hất hất mũi ngửi mùi rượu trong không khí, đôi mắt ngập nước trong suốt dường như thanh tuyền có thể miểu sát bất luận đôi mắt của nam nữ già trẻ nào đang tham lam nhìn vào túi rượu lớn trong tay nam nhân trung niên, hiển nhiên là nóng lòng muốn thử một phen thứ rượu trong túi kia, thế nhưng lại như cố kỵ cái gì, không dám lộn xộn.
- Uy, nhãn thần của ngươi là kiểu gì đây? Ta đã nói rồi, không cho phép ngươi uống rượu, ai bảo ngươi mỗi lần uống rượu đều gây ra chuyện, lão tử đều phải chịu tiếng xấu thay ngươi, hiện tại tâm tình lão tử đang khó chịu như thế, ngươi không đến an ủi ta một chút, trái lại còn muốn mưu đồ rượu ngon của lão tử, ngươi có còn chút nhân tính nào không a? Lão tử thật hối hận, lúc trước thế nào lại cho ngươi đi ra!
Nam nhân trung niên quay đầu lại nhìn thấy biểu tình của tiểu nam hài, nhất thời giận dữ.
- Lão bất tử, ngươi quên hay sao, lão tử vốn không phải là người, lấy đâu ra nhân tính?
Tiểu nam hài liếm liếm môi, mắng trả lại:
- Lẽ nào lão tử chưa từng giúp ngươi sao? Mười năm trước là ngươi uống rượu say, giết chết cái gì mà Paladin cực mạnh của giáo đình, đến cuối cùng chẳng phải là người ta đều tính lên đầu ta hay sao? Còn có năm mươi năm trước, ngươi điên lên nửa đêm đi đến giáo khu đế quốc Marseille rình Thánh Nữ nhà người ta tắm, sau khi bị phát hiện mà còn không nhận sai, còn thẹn quá hóa giận quét sạch giáo đình lẫn Giáo Hoàng Marseille, lại tính trên đầu ta đi? Còn có một trăm năm trước…
Thấy tiểu nam hài thao thao bất tuyệt kể ra tội trạng của mình, nam nhân trung niên ngơ ngẩn, chợt hiểu ra, nói:
- Đại gia ngươi, ta hiểu rồi, ta nói thế nào mà ta càng ngày càng biến thái, thì ra là hơn hai trăm năm nay chỉ có cái tên gia hỏa không phải người ngươi bồi cạnh ta, ai ai ai, nhất định là ta quá tịch mịch rồi…
Thời điểm nói đến đây, thần sắc nam nhân trung niên đột nhiên biến đổi, lại biến thành ngưng trọng, nói:
- Bất quá cũng phải nói, người vừa mới tấn cấp kia quả thật đáng sợ, từ khí thế của hắn ta cảm nhận được một cỗ không tầm thường, thực lực hai chúng ta bây giờ tổn hao nhiều, không còn phong thái như lúc trước nữa, bị mấy tên tiểu lâu la truy đuổi mà phải chạy trốn tới nơi này, vì vậy vẫn cần phải cẩn thận một chút, chớ trêu chọc tên kia!
Tiểu nam hài ngửi ngửi mùi rượu trong không trung, khinh thường nói:
- Nói cho rõ ràng, là ngươi bị người ta truy đuổi như chó, ta chỉ là chịu tội cùng ngươi, dĩ nhiên sẽ không đi trêu chọc tên kia, lẽ nào ngươi nghĩ ta không cảm giác được tiềm lực của hắn rất cường đại? Ngươi đã nói, lưu lạc thiên nhai nguyên tắc tối quan trọng chính là không trêu chọc kẻ mạnh, ha ha, bằng không chúng ta đi đầu nhập vào hắn đi, nói không chừng sau này gia hỏa này có thể bảo hộ cho chúng ta.
- Haiz, để ngươi theo lão bất tử ta thật sự là không may, nếu không phải là ngươi là một bộ phận của ta, ta sớm đã mặc kệ tên hỗn đản nhà ngươi…
- Phi! Sớm biết vậy, lúc trước lão tử đã không làm ra ngươi, ngươi đúng là tai tinh mà, không có lúc nào lão tử được êm xuôi, sau khi có ngươi lão tử trở thành chuột chạy qua đường…
Cuối cùng, hai người đánh nhau trên gò núi dưới đêm trăng.
Bất quá, cuối cùng tiểu nam hài vẫn không cướp được một chút xíu rượu nào từ tay nam nhân trung niên.
…
…
Trong thành Song Kỳ.
Dị biến thật lớn khiến cho tất cả cư dân trong thành Song Kỳ đang say giấc cũng phải giật mình tỉnh dạy, từng người đều không để ý đến lệnh cấm đi ra đường vào ban đêm mà ồ ra khỏi nhà, gà chó dê bò trong thành toàn bộ đều run sợ nằm phục trên mặt đất không dám nhúc nhích, mà binh sĩ thủ thành cũng ngơ ngác nhìn lên quang trụ bạch ngân sắc thật lớn trên bầu trời mà cảm thấy chấn động.
- Thần a, mau nhìn! Chuyện gì xảy ra? Tận thế đến sao?
- Nhìn phương hướng tựa hồ như là từ cửa Tây, lẽ nào quân đoàn trưởng Alexander đang thi triển thần kỹ để giết chết sa quỷ Ajax sao?
- Đây là Thần tích, là Thần tích a! Chư Thần hiển linh, là đang phù hộ thành Song Kỳ chúng ta, cảm tạ Chiến Thần tối thượng phù hộ!
Mặc dù trong thành đang có lệnh cấm đi lại vào ban đêm, nhưng dị tượng như vậy khiến cho rất nhiều cư dân không nhịn được mà đi ra khỏi nhà, nghị luận trên đường sôi nổi, cuối cùng đều cuống quýt quỳ xuống dập đầu, thần tình kích động bởi vì cảm nhận được khí tức kinh khủng trùng trùng điệp điệp từ cột sáng, cảm tạ Chiến Thần phù hộ…
Cùng lúc đó, trong một góc sân.
- Nghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra, nghĩ không ra trong thế hệ người Zenit đang tuột dốc lại xuất hiện một thiên tài tuyệt thế như vậy, một bước bước vào Nguyệt cấp mà đã có dị tượng kinh thiên động địa như vậy…Hừm, hơn hai mươi năm trước, nhãn thần của người kia vẫn là tinh chuẩn như vậy a!
Một thân ảnh vóc người khoảng chừng một thước bảy hai tay chắp sau lưng, ngửa đầu nhìn về phía phương hướng địch lâu cửa Tây, thấp giọng thì thào tự nói, cũng không biết là suy nghĩ cái gì.
Thân ảnh của hắn không tinnhs là vĩ ngạn, càng không thể nói là anh tuấn thế nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác không thể chạm tới, đứng phía sau hắn, bất luận là kẻ nào cũng nhịn không được mà muốn quỳ rạp trên mặt đất, đó là một loại khí tức cao quý khác thường, người khác coi như là muốn mô phỏng theo cũng đều không thể mô phỏng đến được!
Ở phía sau hắn, hai thị vệ dáng dấp cao lớn lẳng lặng đứng.
Trên người hai người này cũng đều lộ ra khí tức sang trọng, bốn mắt hữu thần, khí thế phi phàm, toàn thân cao thấp đều tràn ngập huyết khí, hiển nhiên là quân nhân nhiều kinh nghiệm sa trường, hai người họ đều lấy nhãn thần sùng bái cuồng nhiệt nhìn bóng lưng của nam nhân trước mặt, hiển nhiên là tuyệt đối nguyện ý vì người này mà vào sinh ra tử.
Mà cùng lúc đó.
Trên ban công một tòa tửu quán cách khoảng sân này chừng ngàn mét.
Nơi đây cũng có một người đang đứng chắp hai tay sau lưng, thân hình hắn khôi ngô cao lớn, trên người khoác áo choàng hắc sắc, mặt nạ che mặt chỉ để lộ ra mũi và và miệng, nhưng dù chỉ nhìn thấy hai thứ này cũng đủ để nói rõ hắn là một mỹ nam tử hiếm thấy, quang hoa bạch ngân sắc từ cửa Tây truyền đến soi sáng trên người hắn, lại bị một tầng là chắn mỏng vô hình ngăn trở lại, không có cách nào xâm nhập vào trong vòng nửa thước quanh người hắn.
Ở phía sau hắn, một nam nhân trung niên ăn mặc kim y lấp lánh đang ngồi trước bàn đá, thoải mái nhàn nhã uống trà một mình.
Chỉ là trong con mắt hơi híp liếc nhìn quang trụ xa xa của hắn cũng ngẫu nhiên hiện ra một tia ưu sắc.
…
…
Đối với Tôn Phi mà nói, hết thảy chuyện xảy ra thật quá mức đột nhiên.
Hắn một bước bước ra khỏi truyền tống môn, từ trong thế giới Diablo đi ra tới thế giới hiện thực, còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy toàn bộ thiên địa như muốn bài xích chính mình, trở nên xa lạ dị thường, sau đó lại bất ngờ thay đổi, mây trên bầu trời bắt đầu cuồn cuộn xoay tròn, một loại lực lượng vô hình từ trên bầu trời đáp xuống, tựa hồ như muốn đem chính mình áp chế lại vậy.
Sau khi hơi sững sờ, Tôn Phi đại hỉ.
Bởi vì trong nháy mắt Quốc Vương Bệ Hạ đã hiểu ra, đây chính là quá trình tấn cấp cường giả Nguyệt cấp ở thế giới hiện thực, trong lúc tấn cấp cần phải kinh lịch một lần thiên địa rèn luyện, trong nhiều điển tịch võ học cũng có ghi chép, Vũ giả tấn chức Nguyệt cấp sẽ kinh lịch tạo ngộ như vậy, bởi vì thực lực cá nhân càng mạnh thì lại càng tạo nên uy hiếp càng lớn đối với phiến thiên địa, lực phá hoại cũng càng lớn, Vũ giả truy cầu siêu thoát khỏi pháp tắc thiên địa, bởi vậy đấu khí và nguyên tố ma pháp trong thiên địa sẽ theo bản năng mà bài xích, áp chế Vũ giả tấn cấp Nguyệt cấp.
Đây là một lần khảo nghiệm, hết sức nguy hiểm.
Trong truyền thuyết đại lục đã từng có rất nhiều Vũ giả Tinh cấp vì nóng lòng cầu thành, dưới tình huống kinh nghiệm tích lũy không đủ mà tùy tiện trùng kích Nguyệt cấp, bị lực bài xích của thiên địa đánh bại, nhẹ thì bị áp chế ở Tinh cấp cả đời khó có thể trùng kích cảnh giới Vũ giả cao hơn, nặng thì bị đấu khí hoặc nguyên tố ma pháp thiên địa phản phệ hóa thành huyết vụ, huyết nhục tan rã, hóa vào trong thiên địa, đi đời nhà ma.
Mà các võ giả sống qua lần khảo nghiệm này thì tính chất lực lượng sẽ phát sinh biến hóa.
Đấu khí hoặc nguyên tố ma pháp trong người sẽ hình thành một dạng tân đấu khí chi hạch hình trăng non cong cong, đây cũng là tiêu chí Vũ giả Nguyệt cấp, từ đó về sau, vũ giả Nguyệt cấp sẽ tiếp tục tu luyện, không ngừng đề cao thực lực, vòng trăng non này sẽ không ngừng viên mãn, dần dần từ bán nguyệt đến trăng tròn, từ đó tạo thành ba đại cảnh giới Nguyệt cấp, trăng non, bán nguyệt và trăng tròn.
Đương nhiên, khảo nghiệm thiên địa cũng không phải là chỉ gặp nguy hiểm mà đối với Vũ giả cũng có chỗ tốt.
Thứ nhất là đấu khí trong cơ thể vũ giả sẽ chuyển sang trạng thái dịch thể, đây là chất đề cao, đẳng cấp lực lượng càng cao thì cường độ rèn luyện thân thể từ thiên địa càng tăng nhiều, lục phủ ngũ tạng cũng được nguyên tố thiên địa tẩm bổ, do đó sinh mệnh Vũ giả đạt được thăng hoa, thọ mệnh tăng nhiều, Vũ giả Nguyệt cấp chỉ cần không ngã xuống thì thọ mệnh có thể kéo dài ba trăm năm trở lên.
Thế nhưng đối với Tôn Phi mà nói, khảo nghiệm như vậy không có lấy một chút nguy hiểm, chỉ như là làm theo phép.
Bởi vì trong thế giới hắc ám hắn đã hoàn thành bước này, còn nữa, một thân lực lượng của Quốc Vương Bệ Hạ đến từ thế giới Diablo, cũng không cần phải tu luyện cực khổ như Vũ giả thế giới hiện thực, hơn nữa thuộc tính lực lượng không phải là đấu tức mà cũng không phải là ma pháp, chỉ đơn thuần là lực lượng cơ thể là lực lượng thuần túy nhất, vì vây khảo nghiệm của thiên địa không hề tạo ra uy hiếp chút nào, nếu như nói Vũ giả bình thường trải qua khảo nghiệm thiên địa phải thỏa hiệp đến van cầu thiên địa thừa nhận thì Tôn Phi có thể trực tiếp lấy lực lượng thân thể cường hãn của chính mình cưỡng chế áp bách nguyên tố thiên địa.