- Hoàng tử điện hạ, chúng ta lại gặp mặt, bất quá gặp nhau trong hoàn cảnh này thật sự là ta cũng không mong muốn, thôi thì không nhiều lời nữa, gọi tên “Tuyết Sơn Ẩn Giả” kia ra đi, ngày hôm qua đánh một trận kết oán, ta đã không chờ được nữa rồi…
Tôn Phi sải bước lại gần, khí thế như thủy triều, còn chưa xuất thủ mà bọn lính phía trước giống như là gặp phải đòn nghiêm trọng, máu từ trong miệng phun ra, lảo đảo lùi về phía sau.
- Ngươi là cái thá gì mà dám khiêu chiến sư phụ ta? Đi tìm chết sao?
Một đạo tiếng cười lạnh từ đằng xa truyền đến, quang diễm hỏa sắc lóe ra, tên Donie bộ mặt hung ác nham hiểm xuất hiện giữa đám linh, hắn nhìn Tôn Phi với ánh mắt tràn đầy đố kỵ và hận ý. Đứng bên cạnh hắn là một đại cao thủ Đại Tuyết Sơn khác – Murdoch, thần sắc ai nấy đều ngưng trọng.
- Một tên phế vật bại dưới tay ta mà thôi, không muốn chết thì cút ngay!
Tôn Phi bước lên một bước, đại địa địa chấn, một bước như núi lở.
- Ngươi…
Donie bị nói trúng chỗ đau trong lòng, đang định chửi ầm lên thì Tôn Phi liếc mắt nhìn qua, nhất thời Donie như bị điện giật, hắn cảm thấy như có một cỗ kiếm ý đâm trúng trái tim mình, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt thoáng chốc đã tái nhợt đến cực điểm, giống như là hắn mới trải qua một trận bệnh nặng vậy.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Chỉ một ánh mắt đã có thể làm một cao thủ Nguyệt cấp bị thương nặng?
Trời ạ, đây rốt cuộc là loại thực lực trình độ gì?
Hai người Jan Vertonghen và Murdoch liếc mắt nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ hoảng sợ, trong lòng chấn động khó có thể hình dung thành lời được.
Mắt thấy Hương Ba Vương từng bước từng bước tới gần, khí thế đập vào mặt khiến người ta sợ hãi, trong khoảng thời gian ngắn mà sáu vạn giáp sĩ, mấy ngàn danh cao thủ đối mặt với một người lại thúc thủ vô sách, chỉ có thể lùi bước…
Đúng lúc này, mọi người chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, một đạo thân ảnh hồng sắc xuất hiện trước mắt.
Chính là nam nhân mặc hồng bào “Tuyết Sơn Ẩn Giả”.
Hắn vừa xuất hiện liền giống như một tòa núi lớn chắn trước mặt đại quân Ajax, quân lính chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng đi, khí thế uy áp thật lớn trên người Hương Ba Vương bị ngăn cản lại, hô hấp mọi người đều trở nên thông thuận trở lại, rốt cuộc cũng không cần thối lui về phía sau nữa, khi đã dừng lại rồi mà ai nấy đều nhìn nhau hoảng sợ.
- Thiếu niên, sự kiên nhẫn của ngươi không tốt lắm thì phải, vừa mới tấn chức Nguyệt cấp đã dám tới khiêu chiến với ta, hừ, đây là ngươi tự rước lấy nhục!
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” hừ lạnh một tiếng, phóng ra một cỗ khí thế bàng bạc, hỏa diễm cuồn cuộn thiêu đốt, muốn đem Tôn Phi bao phủ trong đó, trong mắt hắn lóe ra hàn quang, hiển nhiên là đã động sát cơ.
Tôn Phi không né tránh chút nào mà còn sải bước đón nhận, cười ha hả nói:
- Thế nào? Động sát tâm? Đáng tiếc, ngươi đã bỏ lỡ cơ hội ngày hôm qua, sau này vĩnh viễn cũng không giết được ta! Không sai, hiện tại ta không thể đánh bại ngươi, ha ha, chẳng qua là đánh ngươi một trận thì được, như vậy ta có thể xả cơn giận trong lòng!
- Hữu dũng vô mưu, ngu xuẩn!
Khí thế trên người “Tuyết Sơn Ẩn Giả” càng lớn, từng đợt từng đợt đè ép hướng về phía Tôn Phi.
Thân thể Tôn Phi vững như bàn thạch, mặc kệ khí thế áp bách của đối thủ, từng bước từng bước tiến về phía trước, triển khai phản kích, khí thế ngưng tụ vào một điểm sắc bén như một thanh lợi kiếm hướng về đối thủ, đồng thời cũng không chịu kém miếng nào, mở miệng phản kích:
- Ta biết lí do tại sao ngươi lại đến đây, hừ, ta đã tạo thành liên minh với cao thủ ma pháp sư tuyệt thế trong thành, ngươi đừng mong đạt được mục đích, vẫn nên là về Đại Tuyết Sơn của ngươi đi thôi, ha ha! !
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” nghe vậy liền biến sắc, sau đó chợt cười, nói:
- Ba ngày sau Thần Ma Chi Môn mở ra, đến lúc đó biết bao cao thủ tập hợp, chỉ bằng hai người các ngươi mà muốn độc chiếm di chỉ “Long Cung” dưới đáy thủy vực, ha ha, thật sự là người si nói mộng, ngày hôm nay ta sẽ giết chết ngươi, đánh nát mộng đẹp của các ngươi!
Thần Ma Chi Môn?
Ba ngày sau mở?
Tôn Phi nghe vậy thì trong lòng mừng rỡ như điên, suy đoán của mình quả nhiên không có sai, nhất định là như vậy, ba ngày sau tầng bảo hộ cường đại kia sẽ suy yếu bớt hoặc là biến mất, như vậy thì các đại cường giả mới có thể tiến vào trong đó…Chỉ là đám người “Tuyết Sơn Ẩn Giả” biết được việc này từ đâu? Hình như bọn họ sớm đã biết được chuyện này, hơn nữa còn vẫn luôn chờ đợi?
Bất quá cũng không quản được nhiều như vậy, sau khi Quốc Vương Bệ Hạ đã biết được tin tức quan trọng nhất, nút thắt trong lòng rốt cục cũng được tháo gỡ, chỉ một thoáng mà khí thế đã tăng vọt.
Một bức đồ đằng Barbarian cao khoảng chừng mấy trăm mét lờ mờ hiện ra ở phía sau Tôn Phi, bức đồ đằng này tản mát ra một cỗ khí tức cổ xưa, tang thương, cao quý.
Đáy mắt “Tuyết Sơn Ẩn Giả” hiện lên một tia khiếp sợ:
- Dĩ nhiên là … “Võ đạo dị tượng” ? Hắn làm sao có thể có “Võ đạo dị tượng” ?
Truyền thuyết kể rằng, đến một ngày sau khi tu vi võ đạo đạt đến trình độ nhất định sẽ sản sinh ra đồ đằng dị tượng, gọi là “Võ đạo dị tượng”. Những dị tượng này thần thông khó lường, Vũ giả thân có dị tượng càng là nhân trung chi thần, không cần tốn nhiều sức đã có thể quét ngang tất cả Vũ giả cùng giai. Bất quá đều là từ vạn năm trước rồi, Vũ giả có dị tượng như vậy số lượng thật sự là quá ít, trong ngàn vạn người mới có một, không nghĩ tới hôm nay chính mình lại đụng phải? Nhãn thần nam nhân hồng bào lóe lên, hắn cẩn thận quan sát, sau đó phát hiện tên tiểu Quốc Vương này tựa hồ như không biết làm sao để lợi dụng uy lực của dị tượng, lúc này hắn mới hơi yên lòng một chút.
- Kẻ này tiềm lực thật kinh người, nếu như đã trở mặt, vậy cũng tốt, nhân cơ hội này phải giết hắn, diệt trừ hậu họa!
Nhãn thần “Tuyết Sơn Ẩn Giả” lóe lên, quyết định phải giết bằng được Tôn Phi.
Mà phía đối diện, Tôn Phi cũng cảm nhận được sát tâm của đối thủ.
Bất quá Tôn Phi lúc này cũng không phải là Tôn Phi hôm qua không có lực chống trả nữa, hai chân hắn đạp lên mặt đất, ầm một tiếng, đại địa nứt ra những khe nứt rậm rạp như mạng nhện, trong nháy mắt Tôn Phi đã phá vỡ được khí thế cường đại của “Tuyết Sơn Ẩn Giả”, trong nháy mắt đã thuấn di đi đến trước mặt đối thủ, với thực lực trình độ này của Tôn Phi mà chỉ dựa vào khí thế mà muốn ngăn chặn hắn, quả thực là giống như người si nói mộng.
- Hoàng Quyền Bất Bại thức thứ nhất – một kích tất sát! !!
Trong tiếng hét phẫn nộ, Tôn Phi đánh ra thức thứ nhất, một quyền đánh ra dấu quyền bạch ngân sắc hướng về phía mặt “Tuyết Sơn Ẩn Giả” oanh đi.
Một quyền này là do Tôn Phi dung hợp kỹ năng “Trọng kích” của Barbarian với võ đạo thế giới hiện thực mà chế tạo nên, so với “Thiên Sương Quyền – một kích tất sát” khi trước thì uy lực càng lớn hơn nhiều, lại được trải qua cải tạo rèn luyện thân thể mạnh mẽ kết hợp với phương thức chiến đấu của cường giả Nguyệt cấp thì uy lực thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, một quyền này oanh về phía mặt đối thủ quả thật là tràn đầy khiêu khích và miệt ý.
- Hừ! Muốn chết!
Mắt thấy một tên hậu bối nho nhỏ lại dám dùng một chiêu thức để khi dễ chính mình, “Tuyết Sơn Ẩn Giả” rốt cuộc không nhịn được nữa giận tím mặt, sau đó cũng đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Hai quyền ẩn chứa lực lượng kinh khủng va chạm vào nhau!
Tiếng khí bạo thật lớn vang vọng thiên địa, phảng phất như đại địa vang lên một tiếng sấm siêu cấp, sóng âm kinh khủng tức thì bạo ra, đại địa nứt nẻ, lực lượng vô hình mang theo cát bụi tràn ra, hơn hai mươi danh binh sĩ Ajax đứng gần nơi giao chiến nhất căn bản không kịp phản ứng, trực tiếp bị chấn thành huyết vụ, thân thể tựa như quả khí cầu nổ tung lên, còn những binh sĩ khác đứng xa xa một chút thì đầu óc cũng đều choáng váng ngã rạp xuống, thất khứu chảy máu, có kẻ bị chấn cho thành kẻ si ngốc.
- Lui về phía sau, mau mau lui ra ngoài ngàn mét!
Hai người Jan Vertonghen và Murdoch quá sợ hãi, cùng hô to với các binh sĩ rồi phóng xuất ra toàn bộ lực lượng để bảo hộ đại quân, bọn lính thất kinh nhanh chóng lùi về phía sau, rời xa khỏi khu vực nguy hiểm, cường giả Nguyệt cấp đối đầu tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của người thường, coi như là một luồng khí tức phiêu tán đều có thể chấn bạo Vũ sĩ Tinh cấp, đáng sợ đến cực điểm.
Trung tâm chiến trường.
Trong nháy mắt hai quyền va chạm vào nhau, trên mặt “Tuyết Sơn Ẩn Giả” lộ ra một tia biểu tình kinh ngạc.
Sau đó lại là một chuyện không thể tưởng được, thân hình như núi của “Tuyết Sơn Ẩn Giả” thế mà lại bị một quyền này chấn cho không tự chủ được mà phải lùi về phía sau mấy bước.
- Ha ha ha ha, không ngờ được hả, sự mạnh mẽ của Bản Vương làm cho ngươi run sợ ư?
Tôn Phi ha ha cuồng tiếu, khí thế lại tăng vọt, trong tiếng cười to tràn đầy tự tin và bá đạo:
- Từ hôm nay ngươi đã không phải là đối thủ của lão tử a, ha ha ha, tiếp thêm một chiêu của Bản Vương!
Lời còn chưa dứt, Tôn Phi đã lăng không nhảy lên.
Người trên không trung, hai thanh đại kiếm hình thù kỳ lạ trong nháy mắt đã xuất hiện ở trong tay Tôn Phi, sau đó song kiếm giao nhau, lăng không chém xuống! Trong lúc một trảm này trảm xuống chỉ thấy trên thân song kiếm nở rộ ra quang huy bạch ngân sắc đáng sợ, trong nháy mắt đã phóng đại lên vô số lần, hóa thành cự kiếm dài trăm mét, thân kiếm lưu chuyến quang hoa kỳ dị, giống như cắt ngang trời cao, mang theo từng đạo tàn ảnh chém xuống.
Một màn này thật sự là đồ sộ quá mức, phảng phất như trong thiên địa nháy mắt xuất hiện vô số cự kiếm.
Cự kiếm chém xuống mang theo mỹ cảm khó có thể hình dung.
- Trảm! !!
Một trảm này chính là tuyệt kỹ kiếm thuật của Thủ hộ giả Korlic mà Tôn Phi học được trong thế giới Diablo.
Trước mặt mấy vạn đại quân Ajax và đệ tử của mình mà bị một tên hậu bối mới tấn cấp Nguyệt cấp không lâu một quyền oanh phi, lại bị đối phương sỉ nhục như vậy, “Tuyết Sơn Ẩn Giả” quả thật giận đến phát điên lên, quang diễm hỏa sắc chợt lóe trên thân, sát cơ trong mắt tăng vọt, ngẩng đầu nhìn cự kiếm đang đánh xuống, rống giận đánh ra một quyền.