Hắn muốn lấy huyết nhục chi thể ngạnh kháng với “Song kiếm đấu binh” của Tôn Phi.
Oanh!
Tiếng khí bạo thật lớn lần thứ hai vang lên.
Đại địa nứt ra, trên mặt đất lộ ra một hố sâu hơn trăm mét, từng sợi hàn khí từ trong đại địa nhô ra, nếu như chấn mạnh xuống hơn trăm mét nữa chỉ sợ là một kích kia có thể trực tiếp dẫn đến sóng lớn dưới thủy vực ngầm vô tận kia.
Khắp nơi toàn là bụi đất, một đạo thân ảnh bay ngược ra, chật vật đến cực điểm.
Thế nhưng… lại là “Tuyết Sơn Ẩn Giả” !
Lúc này tuy rằng toàn thân “Tuyết Sơn Ẩn Giả” không có một chút thương thế nào thế nhưng khí tức hỗn loạn, tay áo phiêu tán lại nói rõ tất cả, hắn mà lại bị đối thủ đánh rách vạt áo, đây quả thực là vô cùng nhục nhã, thần thái cử trọng nhược khinh cũng không còn giữ được nữa, vụ khí lượn lờ trên mặt khi trước cũng biến mất không còn nữa, rất nhiều người đều thấy được khuôn mặt thật của vị “Tuyết Sơn Ẩn Giả” này.
Hai đệ tử của “Tuyết Sơn Ẩn Giả” là Jan Vertonghen và Murdoch lúc này hoàn toàn dại ra, khó có thể tin được, nghĩ không ra người bị chấn bay ngược lại lại là sư phụ cường đại vô địch trong suy nghĩ của bọn họ, còn Donie lúc này hoàn toàn lâm vào trong sự sợ hãi cực điểm, hắn biết, chỉ sợ là cả đời này chính hắn cũng không thể có dũng khí đối đầu với Hương Ba Vương kia.
- Ha ha ha, ta đã nói rồi, hiện tại ngươi đã không còn là đối thủ của Bản Vương, còn muốn phản kháng sao?
Trong bụi mù một thân ảnh bay ra cất lên tiếng cười lớn cuồng ngạo, song kiếm trong tay quét ngang, chỉ một thoáng kiếm khí bạch ngân sắc đã tràn ngập hư không, từng đạo kiếm khí vô hình ngưng tụ lại giống như thực chất trở thành chi kiếm hữu hình, hình thành nên một đầu thần long bạch ngân sắc thật lớn, kiếm khí gào thét như long ngâm hướng về phía “Tuyết Sơn Ẩn Giả” oanh đi.
- Toàn Phong Trảm!
Đây là kỹ năng tất sát của Thủ hộ giả viễn cổ mạnh nhất trong thế giới Diablo Talic.
Đây cũng là một chiêu cường đại nhất của Tôn Phi lúc này.
- Tiểu tử muốn chết! !!
Liên tục hai lần bị Tôn Phi oanh phi, trong lòng “Tuyết Sơn Ẩn Giả” tức giận gần như đánh mất lý trí, lâu nay không có người nào dám làm cho hắn chật vật như vậy, hơn nữa lần này lại là một tên tiểu tử hậu bối hắn không thèm để vào mắt.
Rốt cuộc, hắn đã không thể nào duy trì được phong độ thong dong của cao thủ Nguyệt cấp nữa, một thân đấu khí hỏa hệ hùng hồn đến cực điểm phát ra, hắn mạo hiểm có thể bị đấu khí phản phệ mà ngạnh kháng không cho thân thể lùi về phía sau nữa, vẻ trắng bệch hiện lên trên mặt hắn, hai tay “Tuyết Sơn Ẩn Giả” liên tục nặn ra huyễn ảnh thủ ấn, một thanh trường thương to lớn từ hỏa diễm ngưng kết ra phía sau giống như một con khổng tước xòe lông đuôi, hoa lệ quỷ dị vô cùng.
- Tiếp chiêu…. Tuyết Sơn Long Thương! Giết!
Mang theo tức giận ngợp trời, “Tuyết Sơn Ẩn Giả” cơ hồ là gằn từng chữ rống lên.
Long thương giống như khổng tước xòe đuôi hóa thành từng đạo lưu tinh quang diễm hướng về phía kiếm khí cự long bạch ngân sắc oanh đi!
Oanh!
Rầm rầm! !
Rầm rầm rầm rầm! !!
Một đạo xích sắc lưu quang tiếp theo lại đụng vào cự long bạch ngân sắc.
Mỗi một lần oanh kích, cự long kiếm khí bạch ngân sắc nhoáng lên một trận, một thanh chi kiếm bắt đầu tạc toái, mảnh vỡ như long lân bay ra, tràng diện này đồ sộ đến cực điểm khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi, quả thật đây chính là chiến đấu của Nguyệt cấp trong truyền thuyết!
Bạo vũ điên cuồng va chạm khắp bầu trời, thân thể “Tuyết Sơn Ẩn Giả” bắt đầu thong thả di chuyển, uy thế càng ngày càng lớn, hắn lúc nào cũng bảo trì tư thế như một con khổng tước đang xòe đuôi tư thái mỹ lệ, từ phía sau hắn huyễn hóa ra vô số chưởng ấn gào thét bay về phía kiếm khí cự long.
Rầm rầm rầm rầm oanh!
Vô số kiếm khí bạch ngân sắc tổ hợp thành cự long kiếm khí đang dần dần có xu thế không chống đỡ nổi, bị chưởng ấn như mưa rền gió dữ không ngừng đụng trúng, tốc độ của cự long càng ngày càng chậm, quang diễm màu bạch ngân cũng càng ngày càng ảm đạm đi, cuối cùng trong tiếng gào thét, cự long rốt cuộc bị đánh ta, từng mảnh vỡ kiếm khí bạch ngân sắc rơi xuống tạo thành ánh sáng mỹ lệ giống như là pháo hoa nổ khắp bầu trời…
Lưu quang xích sắc xuyên qua màn quang mạc bạch ngân sắc, hướng về phía Tôn Phi chém tới một cách vô tình.
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” đích thực là đã nổi lên sát tâm, xuất thủ không chút lưu tình, kỹ năng tất sát “Tuyết Sơn Long” thôi phát tới cực điểm, từng đạo long thương xích sắc quả thật như muốn xuyên thủng hết thảy, lưu tinh diệt thế.
Thế nhưng…
- Ha ha ha, ngày hôm nay thu trước một chút lợi tức, vạt áo của ngươi, Bản Vương không thèm, vẫn là trả lại cho ngươi đi! Nhớ kỹ, giữa chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ đánh một trận, ha ha ha ha…
Tiếng cười cuồng ngạo không kiềm chế được từ trong bầu trời đêm truyền tới, trong nháy mắt người đã biến mất không thấy…
Đợi hết thảy kết thúc thì trên mặt đất sớm đã không còn cả cái bóng của Hương Ba Vương, hắn đã sớm rời khỏi chiến trường, Long thương của “Tuyết Sơn Ẩn Giả” oanh trên mặt đất, đại địa vỡ vụng thế nhưng chỉ là vô dụng mất công mà thôi.
Keng keng keng keng!
Long thương như khổng tước xòe đuôi phía sau thu lại, thoáng trong lúc đó có mấy chục cái long thương thu lại thành một cây, biến mất trong cơ thể “Tuyết Sơn Ẩn Giả”, sắc mặt hắn âm trầm, thần sắc biến ảo bất định nhìn về phía thành Song Kỳ, sau đó hắn giơ tay lên, đem đoạn vạt áo hồng sắc thu vào trong tay.
Vạt áo này chính là Tôn Phi dùng kỹ năng “Khiêu Dược Trảm” chém xuống từ y phục của hắn.
Đối với “Tuyết Sơn Ẩn Giả” mà nói, tất cả những chuyện vừa xảy ra tuyệt đối là một sự sỉ nhục to lớn.
Trong trận đấu ngắn ngủi vừa rồi, “Tuyết Sơn Ẩn Giả” không tính được hai điểm.
Một là trình độ thân thể của Hương Ba Vương thật sự là vượt xa khỏi sự tưởng tượng của hắn, mặc dù chính hắn đã thành danh ở Nguyệt cấp trung giai nhiều năm, khí lực được tẩm bổ không ít thế nhưng ở trước mặt Hương Ba Vương lại chỉ giống như giấy mà thôi, nếu không phải nhờ đấu khí ngưng tụ và hùng hậu vượt xa Hương Ba Vương thì chỉ sợ rằng chính hắn đấu chiêu thứ nhất thôi đã phải thụ thương rồi!
Thứ hai là thật không ngờ Hương Ba Vương trẻ tuổi như vậy nhưng kỹ năng chiến đấu rất có tiết tấu, giống như là hắn đã trải qua vô số trận chiến với các cao thủ, khi nãy hai người mới giao thủ ba chiêu, thực lực của chính mình cao hơn đối thủ thế nhưng chiêu thứ nhất dự tính một chút sai lầm nên bị đối thủ áp chế, toàn bộ quá trình giao thủ này nếu không nhờ có một thân đấu khí cường hãn thì e rằng hắn đã bị áp chế triệt để.
- Tiểu tử kia thật đáng sợ, bất luận là đề thăng thực lực hay kinh nghiệm chiến đấu đều là yêu nghiệt…!
Trong mắt “Tuyết Sơn Ẩn Giả” lóe lên sát khí đáng sợ nhìn khắp nơi cũng đã không thấy cả cái bóng của đối thủ, ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại, một trận chiến này có thể nói là hồ đồ đến cực điểm, không chỉ đánh mất hết mặt mũi mà còn làm cho sự kiêng kị Tôn Phi trong lòng hắn sâu sắc thêm vô số lần, thật sự là muốn chạy vào thành Song Kỳ đem cái tên tiểu Quốc Vương kia giết chết diệt trừ hậu họa, thế nhưng vừa nghĩ tới vị cố nhân hiện tại đang ẩn thân trong thành kia, nếu như người nọ cùng tên Hương Ba Vương liên thủ với nhau, mình tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt, hơn nữa, còn hai ngày sau “Thần Ma Chi Môn” sẽ mở ra, đến lúc đó những cao thủ biết tin chắc chắc cũng sẽ tới, đến lúc đó chính là một hồi tranh đoạt gió tanh mưa máu, nếu như hiện tại mình còn tổn hao thêm đấu khí, chỉ sợ khi đó tại “Thần Ma Chi Môn” sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.
Càng nghĩ thì tâm thần “Tuyết Sơn Ẩn Giả” mới ổn định lại một chút, như vậy mới có thể chặn sát ý lại,
- Lần sau gặp lại nhất định phải không tiếc tất cả thủ đoạn giết chết mầm tai họa này!
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” khẽ cắn môi, đánh ra một chưởng để phát tiết, chưởng oanh về phía tường thành Song Kỳ, hắn muốn dùng một chưởng này để phá hủy tường thành Song Kỳ, cũng coi như là một lần khiêu khích đáp lễ với Tôn Phi.
Thế nhưng…
Trong nháy mắt khi chưởng ấn của “Tuyết Sơn Ẩn Giả” chạm vào tường thành Song Kỳ, trên tường thành nở rộ ra quang diễm hoàng sắc, từng ký hiệu ma pháp rậm rạp bao phủ lấy tường thành, bảo hộ tường thành trong đó, chống lại chưởng ấn hủy thiên diệt địa của “Tuyết Sơn Ẩn Giả”, nhất thời đại địa có tiếng nổ vang, hai màu quang diễm dây dưa một chỗ, đất trời rung chuyển.
Sau một hồi lâu, trên tường thành rơi xuống một hồi bụi đất thế nhưng vẫn hoàn hảo không có chuyện gì xảy ra.
Một chưởng này của “Tuyết Sơn Ẩn Giả” thế nhưng lại không tạo thành một chút dấu vết nào trên tường thành chứ đừng nói là muốn phá hủy được.
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” biến sắc, ngơ ngác nhìn bức tường thành cao hơn hai trăm thước, sau một thoáng tựa hồ đã suy nghĩ cẩn thận ra chuyện gì, cũng không dám ra tay lần nữa, hắn như gặp phải chuyện gì cực kỳ đáng sợ, xoay người đi về trong đại trướng, cũng không dám quay đầu lại nhìn…
Trên chiến trường, khắp nơi đều là hoang tàn.
Hai đại cường giả chỉ giao thủ ngắn ngủi ba chiêu đã triệt để phá hư phương viên ngàn mét, đại địa rạn nứt tạo thành các rãnh đất chằng chịt như mạng nhện, cát đá bị nhấc lên lộ ra những hố sâu, khí lạnh từ hố sâu yếu ớt lan ra.
Sau một hồi trầm mặc, Jan Vertonghen chỉ huy quân lính thối lui về phía sau, bắt đầu xây dựng cơ sở tạm thời.
Liên tục phải trải qua bao ngăn trở như vậy, sĩ khí của đại quân hiện giờ là thấp đến cực điểm, trong lòng hoàng tử Jan Vertonghen lại càng sầu lo, quân lương thì bị đốt, nếu như trước đêm mai mà không có thương thực tiếp viện thì nói không chừng toàn bộ đại quân thực sự chỉ có thể dựa vào giết tọa kỵ và dùng biện pháp tiết kiệm lương thực mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
Hai người Jan Vertonghen và đại sư huynh Murdoch lo lắng nhìn nhau, sau đó ai nấy đều tự mình trở về trướng soái. Vừa về đến nơi, Jan Vertonghen đang định cởi chiến giáp trên thân ra thì đột nhiên thần sắc đại biến, giống như là nhìn thấy quỷ trong đại trướng, gương mặt hắn trở nên trắng bệch vô cùng, thần sắc lại vừa kích động, vừa sợ hãi, thậm chí còn mang theo vài phần xấu hổ, cuối cùng cúi đầu quỳ trên mặt đất.