Trong soái trướng thủ hộ bảo vệ sâm nghiêm không biết khi nào lại có một người lẳng lẳng đứng trong đó, thân hình người này có vẻ hơi cường tráng, hai tay chắp sau lưng, một đầu tóc đen dài rối tung đặc trưng của người Ajax, trên người khoác trường bào tinh xảo khéo léo, khí tức vừa dày vừa nặng, như biển như núi, thâm sâu khó lường.
- Đứng lên đi, không cần tự trách, trong mắt ta, ngươi đã làm rất tốt rồi!
Người đó vẫn chưa xoay người lại mà mở miệng nói chuyện, ngữ khí bình thản, hài hòa nhưng lại mang theo uy nghiêm không thể hoài nghi.
- Thế nhưng…
Jan Vertonghen nghe vậy, vẻ xấu hổ trên mặt lại càng sâu, xấu hổ nói:
- Thế nhưng ta chẳng những không phá được Song Kỳ thành lại còn khiến đại quân gặp trở ngại và tổn thất nghiêm trọng, hơn nữa còn bị đốt rụi phần lớn lương thực của đại quân, không thể tránh tội!
- Phá được Song Kỳ thành?
Người đó nghe vậy cười ha hả, chậm rãi nói:
- Sao mà gian nan a! Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, coi như là ta tự mình đem binh đến đây, muốn phá được thành Song Kỳ cũng phải nỗ lực thật nhiều, khi tu kiến Song Kỳ thành không biết đã hao tổn bao nhiêu tâm huyết của Yashin, hắc hắc, năm đó Yashin là nhân vật như thế nào? Ha ha, “Cả đời Yashin, không thua với người!”, ngươi cho câu nói đó chỉ là nói suông sao? Hắn hao tổn tâm cơ tạo nên tòa thành này, há có thể dễ dàng phá được như vậy? Lúc trước lý do ta để ngươi đến đây không phải là mong chờ ngươi lập được công huân mà là để ngươi hiểu rõ một ít sự tình… Huống hồ, ai có thể nghĩ đến, trong người Zenit lại có một tên Alexander tuyệt thế thiên tài như vậy, mắt nhìn của Yashin trước sau vẫn làm cho người ta phải tán thán a, hắn cũng rất coi trọng tên tiểu tử này.
Nói đến đây, người này dừng một chút, tháy đổi trọng tâm câu chuyện sang một việc khác, hắn gật đầu nói:
- Tờ trình ngươi đệ trình lên đế quốc quân bộ ta đã xem rồi, rất tốt, có thể nghĩ được như vậy cho thấy rằng ngươi đã bắt đầu hiểu rõ một ít chuyện, ngươi làm rất đúng, bối cảnh cái tên Hương Ba Vương này có chút đặc thù, ngươi vẫn giữ một chừng mực hữu nghị với hắn là tốt, bất quá, vẫn còn chưa đủ, ngươi phải hiểu rằng, nói không chừng sớm muộn có một ngày hắn có thể cho ta sở dụng, cũng có thể trở thành trợ lực của ngươi!
- Vâng, ta hiểu được!
Đối với người trước mặt này, thần sắc Jan Vertonghen hết sức cung kính, thậm chí sự cung kính còn vượt xa đối với sư tôn “Tuyết Sơn Ẩn Giả” của hắn, hắn chậm rãi đứng dậy, suy nghĩ một chút, lại nói:
- Chỉ là hiện nay lương thảo liên tục bị…
Người kia chậm rãi đi tới, khoát tay áo, nói:
- Chuyện này ta đã biết, ngươi không cần quá lo lắng, tối nay ta chính vì chuyện này mà đến, ta đã lệnh cho Davis tự mình áp vận quân lương, đủ để cho ngươi vượt qua khoảng thời gian này.
- Davis tướng quân tự mình áp lương, vậy thì tốt quá rồi!
Jan Vertonghen nghe vậy liền hết sức vui mừng.
Davis là một trong các mãnh tướng của Ajax, cũng chính là một cây đại thụ trong hoàng triều Ajax, hắn đã từng lấy lực lượng một mình hắn chống lại đại quân Zenit của đại đế Yashin tròn mười ngày, nếu không phải bởi vì tầng lớp quý tộc Ajax phần lớn ngu rốt mục ruỗng, chỉ sợ hai mươi sáu năm trước đại đế Yashin cũng sẽ không dễ dàng công phá đế đô Ajax như vậy.
…
…
- Tường thành Song Kỳ hết sức kiên cố, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, có thể chống đỡ một kích phẫn nộ của “Tuyết Sơn Ẩn Giả”, những kí hiệu ma pháp kia chứa khí tức rất thần bí, thật sự là kinh người a!
Trên một cồn cát cao cách thành Song Kỳ năm dặm, Tôn Phi đứng như có điều suy nghĩ.
Kỳ thực vừa rồi hắn không có trở về trong thành mà đi hướng ngược lại, vô thanh vô tức đi tới ngoại vi đại doanh Ajax.
Mặc dù sau khi tấn chức Nguyệt cấp thực lực tăng vọt, thế nhưng nếu bàn là thực lực chân chính thì Tôn Phi hiểu mình vẫn có một khoảng cách với “Tuyết Sơn Ẩn Giả”, nếu như tiếp tục chiến đấu tuyệt đối sẽ bị đối thủ áp chế, mục đích tối nay Tôn Phi đến đây cũng không phải là muốn giết chết kẻ đã làm Angela và Elena bất tỉnh, ngoài trừ việc thăm dò tin tức về mảnh thủy vực còn muốn tìm một đối thủ xứng tầm hảo hảo chiến đấu một hồi, hiểu rõ đạo lí lực lượng sau khi tấn cấp Nguyệt cấp, phát huy ra sức chiến đấu cường đại nhất.
Đương nhiên, nhân lúc “Tuyết Sơn Ẩn Giả” chưa kịp phản ứng đánh phủ đầu một trận, làm nhục sĩ khí cũng là một trong những mục đích.
Ba chiêu vừa nãy, tất cả mục đích đều đã đạt được.
Chuyến đi lần này có thể nói là thu hoạch bội thu.
Tôn Phi dừng ở trên cồn cát một lúc, sau đó dứt khoát thay đổi phương hướng hướng về phía “Cổ Thành Tử Vong” mà đi.
Hơn ba vạn đại quân "Quân Đoàn Nanh Sói" và toàn bộ đồ quân nhu đều đưa vào “Cổ Thành Tử Vong”, mặc dù có Ma Pháp Công Chúa và “Ngân Giáp Cuồng Sĩ” Reyes tọa trấn thế nhưng Tôn Phi vẫn muốn tự mình xem xét một phen, tránh mọi vấn đề có thể phát sinh, dù sao cổ thành cũng hoang tàn hơn trăm năm, tình huống trong đó không rõ ràng, có lẽ còn cất giấu nhiều bí mật đáng sợ.
Dưới thực lực Nguyệt cấp, tốc độ của Tôn Phi đề thăng cực nhanh, hắn như một đạo thiểm điện bạch sắc rong ruổi trong thiên địa, trong nháy mắt đã đến gần “Tử Thành Cổ Vong”, dưới ánh trăng tòa thành nhìn như một đầu cự thú kinh khủng, dữ tợn mà trầm mặc.
Dọc theo đường đi Tôn Phi đều cảm nhận biến hóa lực lượng của chính mình sau khi tấn cấp Nguyệt cấp.
Trước kia Tôn Phi đã nhận được sự huấn luyện và bồi dưỡng của Vũ Thánh Krasic, gốc kiên cố, vì vậy Tôn Phi đã sớm nắm giữ tỉ mỉ về các cảnh giới lực lượng, sau khi tấn chức Nguyệt cấp, Tôn Phi chẳng những không khó để khống chế lực lượng như khi mới tiến vào Vũ giả Tinh cấp, ngược lại Tôn Phi lại tùy tâm sở dục khống chế lực lượng.
Lúc này sau lưng Tôn Phi mở ra đôi cánh màu bạch ngân thật lớn, nhìn giống như một thiên vương cao quý dò xét bầu trời, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, tùy tâm sở dục, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện hai cánh khổng lồ này thật ra chính là lực lượng thuần túy ngưng kết mà thành, trông vô cùng sống động, hai cánh tản ra quang diễm bạch ngân, cao quý hoa lệ, nghiêm nghị không gì xâm phạm được.
Đây cũng là một trong các tiểu kỹ của cường giả Nguyệt cấp.
Sau khi tấn chức cường giả Nguyệt cấp các võ giả kiểm soát lực lượng càng thêm linh hoạt, ngưng kết thành cánh chim chính là một trong các tiểu kỹ, còn có thể ngưng kết thành binh khí, chiến y, thậm chí các siêu cấp cường giả sau khi đạt tới Mãn Nguyệt cấp trong truyền thuyết, đấu khí hùng hậu còn có thể ngưng kết ra cự thành, cung điện, còn có thể phân thân, uy lực không thể nào tả được.
Thư giãn hai cánh bạch ngân sắc, Tôn Phi cảm thụ được vẻ ngao du vui sướng, đây là một loại cảm thụ mà trước nay Tôn Phi chưa bao giờ có được, tự do tự tại, vô câu vô thúc, rất nhanh sau đó thì hắn đã đến khu vực lưu sa hồng sắc “Cuồng Bạo Thị Kim Nghĩ”.
Quốc Vương Bệ Hạ nhìn một mảnh lưu sa hà đỏ sẫm như máu phía dưới, đột nhiên nghĩ tới điều gì, trong lòng Tôn Phi khẽ động, tinh thần lực nhanh chóng đi xuống dưới xem xét mảnh lưu sa hà.
Sau một cái chớp mắt, tràng cảnh khiến người ta sợ hãi hiện ra.
Số lượng “Cuồng Bạo Thị Kim Nghĩ” vô cùng vô tận giống như là đại dương mênh mông quả thực khiến Tôn Phi tê dại trong lòng, nếu như chúng có thể từ lưu sa hà này đi ra tiến công nhân loại, như vậy chỉ sợ không có bất kỳ đại quân nào có thể ngăn chặn được thứ đáng sợ này.
- May là cái thứ đáng sợ này chưa tính là ma thú, cũng không có trí tuệ như ma thú, càng chư bao giờ rời khỏi lưu sa hà này nửa bước, bằng không bất luận là đối với đế quốc Zenit hay đế quốc Ajax mà nói đều là một uy hiếp đáng sợ…Hửm? Đây là…nguy hiểm, đây là cái gì?
Tôn Phi đột nhiên cảm ứng được cái gì, sắc mặt nhất thời đại biến.
Trong nháy mắt, Tôn Phi bay nhanh lên cao trở lại vòm trời.
Nơi chỗ sâu trăm mét dưới lưu sa hà đột nhiên truyền đến một mảnh tinh thần lực cuồng bạo lại tràn đầy lệ khí, tựa hồ như là bị chọc giận tới, triển khai phản kích như mưa rền gió dữ, đem tinh thần lực của Tôn Phi đẩy ra ngoài, Tôn Phi bị tinh thần lực phản phệ, chỉ một thoáng chốc sắc mặt đã trắng nhợt, thiếu chút nữa là ngã xuống lưu sa hà.
- Đây là… Tinh thần lực thật đáng sợ, lẽ nào sâu trong lưu sa hà vẫn còn tồn tại bí mật nào đó?
Trong lòng Tôn Phi hết sức khiếp sợ, quả thật khó nói nên lời.
Hắn chưa từng thấy tinh thần lực nào cường đại như thế tồn tại, coi như là siêu cấp cường giả thành danh từ lâu như “Tuyết Sơn Ẩn Giả” thì tinh thần lực cũng không thể bằng được Tôn Phi, những cường giả hiện nay tựa hồ như không coi trọng tinh thần lực, kỹ xảo tinh thần lực chính là đòn sát thủ độc môn của Quốc Vương Bệ Hạ.
Thế nhưng ngày hôm nay lại đụng phải một sự hiện hữu to lớn hơn mình rất nhiều về tinh thần lực, chỉ trong nháy mắt tiếp xúc vừa rồi Tôn Phi cảm giác chính mình giống như một hạt cát nhỏ bé, may mà kịp thời thu lại tinh thần lực, bằng không chỉ sợ là sẽ bị thương rất nặng.
Chỉ tiếp xúc trong một cái chớp mắt ngắn ngủi thế nhưng Tôn Phi phát hiện tinh thần lực của mình bị rút đi ít nhất là 10 cấp.
Phía dưới lưu sa hà này tồn tại thứ thần bí thôn phệ tinh thần lực của người khác?
Tâm niệm vừa động, hai cánh Tôn Phi chấn động, đẩy nhanh tốc độ, trong nháy mắt đã bay qua dải lưu sa hà đi vào trong thành.
- Người nào? Dừng lại!
Đầu tường thành truyền đến vài tiếng hét lớn, trong đêm trăng có thể thấy được hàn quang lóe lên, người cầm đầu diện mạo anh tú đến cực điểm, chỉ là thần thái hơi có vẻ táo bạo, một thân khôi giáp ngân sắc hoa lệ, không phải “Ngân Giáp Cuồng Sĩ” Reyes thì là ai?
- Không cần kinh hoảng, là ta!
Tôn Phi thu lại đôi cánh bạch ngân sắc, hóa thành một đạo lưu quang đáp lên tường thành.