Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 558 - Chương 454: Loại Ma Pháp Này, Quá Yếu!

Quoc vuong van tue Full
Chương 454: Loại Ma Pháp Này, Quá Yếu!
 

- Hì hì, nếu tiền bối đã nói như vậy thì cứ cho là như vậy đi.

Ngón tay tinh tế thon dài của Cindy nhẹ nhàng vuốt tóc, hỉ hả cười giả bộ ngớ ngẩn nói.

Trung niên Ma Pháp Sư cũng cười ha hả:

- Ha ha, tiểu cô nương, ngươi không nói cũng không có vấn đề gì, dù sao ta cũng không có hứng thú đối với loại chuyện này, bất quá, ta xem ngươi thiên tư không tầm thường, cốt cách tinh tú, thân có phong vân, nguyên tố tự nhiên thời thời khắc khắc ngưng tụ không bị tiêu tán, đây mơ hồ là dấu hiệu thân thể nguyên tố trời sinh, đích thực là một mầm thiên tài tu luyện ma pháp, không bằng ngươi bái nhập làm môn hạ của ta đi, thấy thế nào?

- Phốc…

Tiểu nam hài nghe vậy liền phun ra một ngụm thịt trong miệng, cả kinh nói:

- Lão già kia, ngươi nói thật đấy chứ? Mấy trăm năm nay mà hiện giờ ngươi lại nảy sinh ra ý định thu nạp đồ đệ? Lẽ nào ngươi đã quên, nếu không phải do tên khốn kiếp nhà ngươi thì hiện tại hai chúng ta phải đến bước đường hôm nay sao?

Trung niên Ma Pháp Sư cũng không để ý lời của tiểu nam hài, thần sắc ngưng trọng nhìn Ma Pháp Công Chúa Cindy, chờ đợi câu trả lời.

- Không được!

Cindy lúc này không hề qua loa như thường ngày, kiên định lắc đầu:

- Tiền bối xin thứ tội, ta đã có sư phụ!

- Không cần phải gấp gáp cự tuyệt như vậy, tiểu cô nương, ngươi nghĩ cho kỹ, trên đại lục này không biết có bao nhiêu người tranh đoạt muốn làm đồ đệ của ta, cơ hội đã bỏ qua rồi thì sẽ không còn nữa đâu!

Trung niên Ma Pháp Sư chăm chú nói.

- Ha ha ha, tiền bối, nếu tướng quân Cindy không muốn bái nhập môn hạ của ngươi, ngươi cần gì phải tiếp tục dây dưa đâu?

Một chuỗi tiếng cười vang dội từ ngoài đại điện truyền tới, tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy binh sĩ canh gác quỳ đầy đất, tại cửa đại điện xuất hiện một thanh niên mặc trường bào màu lam, dáng người cao lớn, anh tuấn vô song đang đi đến.

- Alexander đại nhân, ngài…tới rồi?

Cindy nghe vậy, nhất thời trên mặt lộ ra một tia thần sắc vui mừng, kinh hỉ đứng lên, không biết lúc đầu định nói điều gì mà cuối cùng lại thốt ra một câu như vậy.

- Ừm, Cindy tướng quân, ngươi cực khổ rồi! Ở đây không còn việc gì nữa, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, đã bận rộn thời gian dài như vậy rồi, tắm rửa nước nóng rồi nghỉ ngơi đi!

Ma Pháp Công Chúa thân phận tôn quý, lại là nữ nhi, không thể so với các hán tử thân thể cường tráng được, ở giữa nơi sa mạc rộng lớn khắp nơi đều là phong trần, lại một đường hành trình mệt nhọc, vẫn là nên nghỉ ngơi tốt một chút.

Nghe được Quân đoàn trưởng đại nhân quan tâm đến chính mình như vậy, trong lòng Ma Pháp Công chúa cảm thấy vô cùng ấm áp, đôi mắt mỹ lệ nhìn một già một trẻ trong đại điện, ân cần nói:

- Bệ hạ, hai vị tiền bối đây rất lợi hại, hay là ta lưu lại…

- Không cần lo lắng, ta tự có chừng mực, sau khi ngươi ra ngoài truyền quân lệnh cho ta, trong vòng năm trăm mét quanh đại điện không cho bất cứ kẻ nào đến gần, phong tỏa nơi này cho ta.

Tôn Phi mang vẻ mỉm cười trên mặt để cho Ma Pháp Công chúa an lòng một chút, nàng gật đầu, nói:

- Vậy đại nhân hãy cẩn thận!

Nói xong nàng xoay người, thong thả rời đi.

- Ngươi chính là Alexander? Khí thế kinh thiên động địa đêm nay là do ngươi làm ra?

Trung niên Ma Pháp Sư đánh giá Tôn Phi trên dưới một trận, trên mặt là thần thái bất cần đời, hiển nhiên là đã thấy rõ thực lực của Tôn Phi nhưng không thèm để thực lực kinh người của Quốc Vương Bệ Hạ để vào mắt.

- Không sai, ta chính là Alexander.

Tôn Phi cũng không khách khí, quang diễm bạch ngân sắc chợt lóe, triệu hồi một thanh tiểu đao sắc bén trực tiếp phi tới miếng thịt mà Công chúa Cindy đã nướng, sau đó không nhanh không chậm ăn vài miếng, bất động thanh sắc mà hỏi:

- Ta đoán tiền bối chắc hẳn chính là Tử linh Ma Pháp Sư Hasselbaink tung hoành đại lục nhiều năm trước?

Lời này vừa nói ra, không khí chợt trở nên trầm lặng.

Trong đại điện nhất thời là một mảnh tĩnh mịch, thậm chí một cái kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.

Ánh mắt của trung niên Ma Pháp Sư lộ ra thần quang muốn gây sự, khí thế trên thân tăng vọt giống như là có tòa núi cao đè ép qua đây, làm cho người ta phải thở dốc, mà tiểu nam hài bên cạnh cũng bắt đầu biến hóa, lòng trắng trong mắt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là hai tròng mắt đen kịt như vực sâu không đáy làm cho người ta trầm luân mê muội, trên thân hắn phóng ra từng vòng hắc sắc khiến cho tia sáng lửa trại như bị hấp thụ vào đó, trở nên mờ đi.

Trong không khí khẩn trương ấy, sáu con mắt giao nhau, ánh nhìn dường như trở nên hữu hình, từng đạo ma sát hữu hình va vào nhau.

Một hồi đại chiến cuồng bạo, hết sức căng thẳng.

Tôn Phi vẫn làm như không có gì xảy ra, tiếp tục cúi đầu ăn thịt quay trong tay, khóe miệng còn lưu lại vết dầu mỡ, tâm niệm vừa động liền triệu hồi ra một bình rượu mùi thơm bay ra bốn phía, Tôn Phi uống một ngụm rượu lớn, trong không khí phiêu dật mùi rượu say lòng người.

- Di?... Rượu ngon!

Nhãn tình trung niên Ma Pháp Sư sáng lên, không kìm lòng nổi mà phải thốt lên tiếng tán thưởng.

Hắn đã uống qua không biết bao nhiêu loại rượu ngon, loại rượu Tôn Phi lấy ra cũng không phải là loại rượu ngon nhất mà hắn từng nếm, thế nhưng trong khoảng thời gian này hai người bọn họ bị người truy đuổi chạy trốn như chó hoang, đã rất lâu rồi không có được uống qua rượu ngon như vậy.

Tiểu nam hài Arthur khôi phục lại bộ dạng lúc đầu, cái mũi hất hất lên, bộ dạng thèm đến chảy dãi.

Rầm!

Trong tiếng cười ha hả, Tôn Phi hơi giơ tay lên, lại lấy hai bình rượu từ trong giới chỉ trữ vật ra, ném về phía một già một trẻ.

- Ha ha ha, tốt, đa tạ!

Trung niên Ma Pháp Sư đưa tay lên, cầm bình rượu trong tay, ngửa đầu uống một ngụm, một hơi uống hơn phân nửa bình rượu, lúc này hắn mới hơi thỏa mãn, sờ sờ ria mép cười nói:

- Ngươi nói không sai, ta chính là Hasselbaink, ác ma trong lời của người đời, nơi ta đi qua sẽ trở thành vùng đất chết.

Bên kia, tiểu nam hài Arthur cũng ngửa đầu uống rượu, ừng ực ừng ực uống ngụm lớn.

- Thế nào? Không sợ ta hạ kịch độc trong rượu sao?

Hai người này hào phóng, thẳng thắn đến cực điểm thật ra lại tạo hảo cảm rất lớn cho Tôn Phi, Quốc Vương Bệ Hạ giơ bình rượu trong tay lên, cố ý hỏi.

- Ha ha ha, ngươi nếu đã biết ta là Tử linh Ma Pháp Sư Hasselbaink thì cũng nên biết, Tử linh Ma Pháp Sư ta cho đến bây giờ không biết e ngại độc tố là gì.

Thời điểm nói những lời này, trên mặt trung niên Ma Pháp Sư mơ hồ hiện lên một tia cực kỳ kiêu ngạo tự phụ, mơ hồ có thể thấy phong thái cường giả một đời của hắn.

- Điều này cũng đúng, các Tử linh Ma Pháp Sư đều tinh thông ma pháp độc tố!

Tôn Phi gật đầu nói.

- Nga? Ngươi cũng biết việc này?

Tôn Phi nhún nhún vai, cười nói:

- Việc này những người ngâm thơ rong trên đại lục đều nói, không phải Tử linh Ma Pháp Sư đều đi khắp nơi hạ độc sinh linh sao?

Hasselbaink sửng sốt, sau đó gật đầu.

- Được rồi, ăn no rồi, ra tay đi, để ta xem một chút.

Tôn Phi lau vết mỡ trên khóe miệng, vỗ vỗ tay, cười nói.

- Cái gì?

Nghe thấy Hương Ba Vương đột nhiên nói như vậy, một già một trẻ trong lúc nhất thời không hiểu được gì.

- Ác Ma Hasselbaink trong truyền thuyết là đại trưởng lão vô cùng huy hoàng của “Vong Linh Thần Điện” khi xưa, nắm giữ rất nhiều chú thuật ma pháp thất truyền, ta rất hiếu kỳ nên muốn kiến thức qua một chút, vì vậy, thỉnh ra tay đi!

Tôn Phi mỉm cười nói.

- Người thanh niên, ngươi thực sự muốn kiến thức? Tử linh ma pháp là cấm kỵ của đại lục, nể tình ngươi mới cho ta uống rượu ngon nên ta cho ngươi một cơ hội thu hồi lại yêu cầu đó.

Hasselbaink nhìn Tôn Phi, biểu tình trên mặt rất là chăm chú, khác hẳn với thần thái hỉ hả bất cần đời lúc bình thường.

Tiểu nam hài Arthur lúc này cũng đã uống xong bình rượu, còn đang dốc bình rượu lên để liếm giọt cuối cùng trên miệng bình, cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì, đối với không khí giương cung bạt kiếm bên này đều không để trong lòng.

Tôn Phi lắc đầu cười, ngưng thần chờ đợi.

- Được rồi, vậy thì như ngươi mong muốn.

Ánh mắt Hasselbaink biến đổi, ngón tay búng ra một đám vụ khí hắc sắc, quát khẽ:

- U Linh tới từ địa ngục, hướng về thế giới không sạch sẽ bất kham, lộ ra phẫn nộ của ngươi đi!

Hưu! !!

Đám vụ khí hắc sắc bay nhanh như thiểm điện, trào vào đám khô lâu trong góc phòng đại điện.

Chủ điện “Cổ Thành Tử Vong” bởi vì đột nhiên bị hai người Hasselbaink và Arthur chiếm giữ nên "Quân Đoàn Nanh Sói" chưa có dọn dẹp được, ở trong góc đại điện vẫn còn một ít bộ xương khô rách nát, âm khí um tùm, hiển nhiên là rất thích hợp thi triển tử linh ma pháp, sau khi vụ khí hắc sắc tiến vào, nguyên bản khô lâu rơi phân tán trên mặt đất đột nhiên đứng lên.

Hốc mắt khô lâu hiện ra hai điểm màu đỏ tươi gai mắt làm người ta sợ hãi, tiếp theo là thanh âm kẽo kẹt từ những khớp xương, khô lâu lung la lung lay đi tới trung tâm đại điện, tiếp theo chỉ thấy sọ đầu của hắn chuyển động một vòng ba trăm sáu mươi độ, sau đó giống như là có ý thức tự chủ dùng hai tay chỉnh lý hoàn hảo các khớp xương trên người, rồi còn nhặt hai khúc xương không biết là của loại động vật nào rơi trên mặt đất làm vũ khí.

Khô lâu thuật.

Tôn Phi có thể cảm nhận được rõ ràng, trong nháy mắt lúc Hasselbaink xuất thủ, đại điện tràn ngập một cỗ khí tức hàn lãnh, khô lâu này thực lực khoảng chừng Vũ sĩ Tinh cấp được vụ khí hắc sắc nhập vào, nhất thời lộ ra hàn quang dữ tợn, cứng cỏi có thể so với kim cương.

Chỉ là thực lực chân chính của khô lâu này quả thực là còn kém xa tưởng tượng của Tôn Phi.

Hasselbaink cũng đã thành danh hơn trăm năm trước, có thể là một trong những trưởng lão của “Vong Linh Thần Điện” chống đỡ được “Thần Thánh Giáo Đình”, thực lực của hắn từng làm cho cả đại lục sợ hãi, mặc dù sau đó “Vong Linh Thần Điện” bị công phá, Hasselbaink vẫn chạy thoát được, có thể thấy rõ thực lực của hắn tuyệt đối không phải bình thường, thế nhưng tiêu chuẩn vừa bày ra lại để cho Tôn Phi có chút thất vọng rồi.

Hưu!

Trong nháy mắt, Tôn Phi chỉ ra một đòn đem khô lâu đánh cho nát bấy, sau đó vỗ tay lắc đầu nói:

- Đây là Tử linh Ma Pháp Sư làm toàn bộ đại lục sợ run? Quá yếu!

Bình Luận (0)
Comment