Alan vốn là Thần kỵ sĩ có thực lực thấp nhấp trong Thần đội Tài Quyết, bị đồng bạn chê bai không dậy nổi, Thần Sư Garcia cũng có địa vị thấp như vậy, thế nhưng tâm tư hắn kín đáo, vẫn luôn duy trì khiêm tốn, hầu như chưa bao giờ phạm sai lầm, hơn nữa nội tâm cũng không tính là ác độc, hắn thấy cảnh ngộ của Thần Sư Garcia cũng không khác mình cho lắm nên động lòng trắc ẩn, vì vậy mới đi qua chỉ điểm vài câu.
Nói xong, Alan lắc đầu, cũng xoay người rời khỏi Thần Điện.
Nhìn Thần Điện vắng vẻ tĩnh mịch, Thần Sư trẻ tuổi Garcia thở dài một hơi, lắc đầu, tựa hồ rất bất mãn với chuyện gì, hắn dùng âm thâm chỉ một mình hắn nghe thấy mà lẩm bẩm:
- “Thủy Tinh Chi Nhãn” tìm không được tung tích cũng có thể là bởi vì có Tử Linh Ma Pháp Sư cường đại hơn bảo vệ bọn họ, hoặc là bọn họ tìm được một chỗ tràn ngập tử khí nên có thể che dấu khí tức của bọn hắn…Nói chung những khả năng này nhiều lắm, vì sao suy nghĩ của các ngươi kỳ quái như thế? Làm cho hắn khó xử? Ta thèm vào làm chuyện đó? Thật buồn chán quá a!
Thần Sư trẻ tuổi lộ ra một tia mỉm cười kỳ dị trên mặt, sau đó cũng hướng về phía ngoài Thần Điện đi ra.
Ánh trăng thanh lãnh như sương, một trận tiếng bước chân từ xa xa truyền tới.
Garcia phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy mấy người tùy tùng và học đồ mà bọn họ mang theo cùng với mười mấy nữ tử dung mạo tú lệ mặc trường bào trắng từ bậc thang bước xuống, chậm rãi đi tới. Những nữ tử này tuổi từ mười tám đến mười chín, xinh đẹp như hoa như ngọc, có nữ tử mang vẻ kinh hỉ chờ mong trên mặt, cũng có người lại thần sắc buồn bã, có nữ tử còn lệ rơi ướt đẫm khuôn mặt, bộ dạng khuất phục vẻ bất đắc dĩ.
- Đây là có chuyện gì?
Thần Sư trẻ tuổi khẽ cau mày, ngăn lối đi của đoàn người lại, hỏi.
Một tên tùy tùng kỵ sĩ cười cười lấy lòng, chạy tới nịnh nọt nói:
- Đại nhân, những người này đều là hát thơ ban xử nữ, dâng lên cho các vị đại nhân trong Thần đội Tài Quyết thị tẩm, hắc hắc, ta đảm bảo, các nàng đều là xử nữ thật sự.
Mấy tên tùy tùng kỵ sĩ và học đồ Thần Sư khác cũng đều gật đầu cười lấy lòng, tuy rằng Thần Sư Garcia có địa vị rất thấp trong Thần đội Tài Quyết thế nhưng đối với mấy tên tùy tùng và học đồ cũng vẫn là đại nhân vật cao cao tại thượng, không dám khinh nhờn chút nào.
- Hát thơ ban xử nữ? Thị tẩm?
Garcia quả thực không thể tin được lỗ tai chính mình vừa nghe được cái gì.
Tuy rằng trước đó hắn nghe được không ít lời đồn đen tối về chuyện người hát thơ ban xử nữ giáo đình bị một ít đại nhân vật trong Giáo đình triệu thị tẩm, đánh chết hắn cũng không tin, thế nhưng bây giờ hắn lại thật sự gặp… Vì sao trong Giáo đình thánh khiết lại phát sinh những sự tình ô uế như vậy? Hát thơ ban xử nữ là để bồi dưỡng thành Thánh Nữ, thế nhưng lại bị những phàm nhân thấp kém làm vấy bẩn?
- Lớn mật, các ngươi thật sự là lớn mật, quá càn rỡ…
Trong thân thể Thần Sư trẻ tuổi trào ra khí tức lực lượng khổng lồ, uy nghiêm không gì xâm phạm được, phẫn nộ quát lớn:
- Là ai? Dám can đảm yêu cầu thị tẩm hát thơ ban xử nữ? Các ngươi dám xúc phạm thánh thần, còn không nhanh đi về? Các ngươi muốn bị đưa lên đài hành hình sao?
Mấy người tùy tùng kỵ sĩ và học đồ Thần Sư nhất thời bị dọa cho đến tè ra quần, thần sắc bối rối dường như tận thế, không ngờ vuốt mông ngựa lại bị ngựa đá, nhanh chóng quỳ xuống đất bồi tội sau đó thất tha thất thểu mang theo những hát thơ ban xử nữ rời đi như chạy trốn.
Trong lòng Garcia phẫn nộ không nói nên lời, hắn cảm thấy chính mình như không còn chút sức lực nào.
Bởi vì hắn rõ ràng vừa thấy những thiếu nữ hát thơ ban rời đi mang theo biểu tình thoáng tiếc nuối, ánh mắt họ nhìn hắn tràn đầy oán hận, như thể chính hắn đã cướp đi cơ hội của các nàng.
- Nữ nhân như vậy, so với kỹ nữ còn không bằng, có tư cách gì để làm người hát thơ ban thánh khiết? Thần a, Giáo đình thật sự đã mục nát đến cỡ này sao? Tại sao lại như vậy? Quang huy của Thần bị vấy bẩn! Thần a, thỉnh ngài trách phạt những tín đồ không kiên định đi!
Thần Sư trẻ tuổi quỳ trên mặt đất cầu khẩn.
Trong lòng hắn hiểu rõ, cái gọi là thị tẩm tất nhiên là do người trong Thần đội Tài Quyết làm ra, bằng không một cái giáo khu Song Kỳ thành nho nhỏ tuyệt đối không có lá gan lớn như vậy, thậm chí chuyện này cũng được chấp sự Pellegrini đồng ý… Chuyện này càng khiến hắn thêm phẫn nộ hơn.
…
…
- Trước mắt chuyện trọng yếu nhất chính là ta và Arthur khôi phục thực lực, bằng không sớm muộn gì cũng bị người của Giáo đình phát hiện lần thứ hai, sẽ lại bị truy sát đến.
Trong đại điện “Cổ Thành Tử Vong”, bầu không khí giương cung bạt kiếm đã tiêu thất.
Lửa trại vang lên những tiếng nổ nhẹ nhẹ, tiểu nam hài Arthur đã uống cạn sáu, bảy bình rượu ngon của Tôn Phi, mà Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink và Tôn Phi ngồi đối diện, mặt đối mặt với nhau, thần sắc nghiêm túc bắt đầu tính chuyện tiếp theo.
- Ngươi có biện pháp nào khôi phục thực lực sao?
Trải qua một phen giải thích, Tôn Phi biết bởi vì trải qua thời gian dài bị Giáo đình truy sát, liên tiếp thụ thương khiến cho thực lực của Tử Linh Ma Pháp Sư và cốt long Arthur không được như thời kỳ toàn thịnh, chỉ còn không đến bốn thành lực lượng, rơi xuống còn trên dưới Nguyệt cấp trung giai, nếu như không thể điều trị e rằng thực lực còn tiếp tục giảm xuống nữa.
- Chính vì chuyện này nên ta cùng Arthur mới đến phụ cận Song Kỳ thành, chờ ngày Thần Ma Chi Môn năm mươi năm mới mở ra một lần, trong truyền thuyết thì “Thần Ma Cung Điện” có vô số bảo vật thần kỳ, có lẽ ở chỗ này chúng ta có thể tìm được biện pháp khôi phục thực lực.
Hiển nhiên là Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink cũng không có nhiều lý giải về Thần Ma Cung Điện, rốt cuộc có thể tìm được biện pháp khôi phục thực lực ở bên trong đó hay không cũng chỉ là một suy đoán, chưa xác định được.
Thế nhưng Tôn Phi lại vô cùng hứng thú đối với Thần Ma Cung Điện, nghe thấy Hasselbaink nhắc tới chỗ này, tinh thần Tôn Phi không khỏi rung lên, hỏi:
- Thần Ma Cung Điện? Ở chỗ nào? Nghe như là một chỗ rất thần bí, là di chỉ Thần Ma sao?
- Đúng vậy, đích thị là một di chỉ Thần Ma, là một di chỉ Thần Ma rất đặc biệt, trong phiến thủy vực ngầm dưới lòng đất thành Song Kỳ, theo truyền thuyết, năm xưa trước khi đại chiến thần ma xảy ra, đây là Thần Điện của Ma tộc nhân ngư hải tộc, sau khi đại chiến Thần Ma xảy ra, không biết vì nguyên nhân gì mà vốn là một mảnh đại dương mênh mông lại bị lún xuống đất, bị cát đất và nham thạch bao trùm tạo thành thủy vực ngầm đặc biệt dưới đất, trải qua dòng thời gian, mãi đến năm trăm năm trước phiến di chỉ này mới bị một cường giả trong lúc vô tình phát hiện ra, đưa tới vô số tranh đoạt giữa các cường giả và đế quốc, ban đầu rất nhiều người cho rằng quy mô và độ bảo tồn của di chỉ này là lục cấp, đủ để quật khởi một đế quốc lục cấp sánh ngang trời đất, thế nhưng ai biết sau nhiều lần thăm dò lại phát hiện tài vật trong Thần Ma Cung Điện không biết bị cái gì di chuyển đi rồi, không có để lại bất luận di vật hay tài phú, các loại bí kỹ ma pháp và đấu khí nào, càng thêm trí mạng chính là, trong di chỉ này tràn đầy nguy hiểm, bộ tộc nhân ngư năm đó đã thiết kế biết bao bẫy rập và cơ quan, những bầy rập này vô cùng đáng sợ, ngay cả Đại Nhật Tôn giả trong truyền thuyết tiến vào trong đó còn khó, đều nguy hiểm đến tính mạng.
Dưới sự giới thiệu của Hasselbaink, Tôn Phi rốt cục cũng hiểu rõ lai lịch của cung điện trong phiến thủy vực vô biên kia.
Trải qua nhiều năm thăm dò, cuối cùng cũng có mười Tôn giả Đại Nhật cấp liên hợp lại với nhau đi vào, sau khi ra họ tuyên bố Thần Ma Cung Điện không có bất kỳ bảo tàng nào lưu lại, ngược lại còn tràn đầy nguy hiểm, kiến nghị các cường giả đại lục không nên đi vào nguy hiểm, mất cả tính mạng.
Chẳng qua là, trong di chỉ tồn tại nhiều bẫy rập và trang bị kỳ diệu từ thời Thần Ma nên cũng là một chỗ để Vũ giả tôi luyện vũ kỹ, khảo nghiệm bản thân, bởi vậy mỗi năm mươi năm sau khi Thần Ma Chi Môn mở ra đều sẽ có một ít cường giả đang rơi vào bình cảnh và một ít nhân tài siêu quần mới đi vào nơi này để tự thân tôi luyện, phá vỡ bình cảnh bước vào cấp tiếp theo, hoặc là một ít người không quá quan tâm đến tính mạng, mạo hiểm tới nơi này để thử vận, cũng có một ít Ma Pháp Sư và bọn thích khách tới nơi này để mô phỏng, học tập theo những bẫy rập, cơ quan này, đáng tiếc những nguyên lý và văn tự bẫy rập đó đã sớm rơi vào lịch sử, căn bản không có cách nào phục hồi, mô phỏng được, rất nhiều cường giả nhận định sau đại chiến thần ma, di chỉ này phát sinh thiên địa pháp tắc nên những bầy rập này không có cách thực hiện ở đại lục chúng ta.
Theo thời gian trôi đi, dần dần những người ban đầu điên cuồng về di chỉ thần ma cũng lắng xuống, nếu trong đó không có lợi ích gì thì các đại đế quốc và vô số cường giả siêu cấp cũng không còn nhiệt tình với Thần Ma Cung Điện nữa.
Đương nhiên, mấy tin tức này cũng chỉ là lưu truyền trong một ít cường giả, người thường không biết được.
Hasselbaink đã từng ba lần vào trong Thần Ma Cung Điện, trên cơ bản là không có kế hoạch đi vào, lần này tới cũng chỉ là cùng đường nên muốn thử thời vận, xem thử trong phiến di chỉ này có biện pháp giúp hắn và Arthur khôi phục thực lực bản thân hay không, kết quả xấu nhất chính là mai táng trong cung điện thần bí, như vậy vẫn là tốt hơn chết trong tay mấy tên Giáo đình giả nhân giả nghĩa.
Tôn Phi nghe xong cũng không nói gì.
Thì ra trong chuyện này còn có cố sự như vậy, cung điện dưới phiến thủy vực thần bí dã bị rất nhiều người biết, cũng không phải Quốc Vương Bệ Hạ là người phát hiện đầu tiên, khó tránh khỏi trong lòng hắn có chút buồn bực vô cớ, nếu đã trải qua hơn năm trăm năm thăm dò, lại có nhiều Tôn giả Đại Nhật cấp tham dự trong đó, chỉ sợ trong cung điện thật sự không sót lại bảo tàng gì, điều này làm cho Quốc Vương Bệ Hạ có chút thất vọng.
- Nếu ngài đã vào trong đó thì có thấy trong phiến cung điện đó có một tế đàn thật lớn cao tới ngàn mét không?
Tôn Phi đem hình dáng đại khái của Thần Ma Tế Đàn miêu tả cho Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink một lần, mong muốn tìm được Thần Ma Tế Đàn để tinh lọc “Thế Giới Chi Thạch” bị ô nhiễm, thức tỉnh hai hồng nhan tri kỷ đang ngủ say của hắn. Đây mới là mục đích trọng yếu của Tôn Phi.
- Không có.
Tử Linh Ma Pháp Sư nỗ lực nghĩ một phen, sau đó lắc đầu, nói:
- Ta chưa từng gặp qua kiến trúc như vậy bao giờ.