- Đây, ngươi rốt cuộc là làm sao làm được?
Hasselbaink vẫn giữ thần tình chấn động trong ánh mắt, hỏi Tôn Phi trong vô thức.
Người nắm giữ “Vong Linh Tử Khí” được gọi là “Tử Thần Chi Tử”, người nắm giữ “Kim sắc Thánh lực” được xưng là “Thần Chi Tử”, mà bây giờ “Tử Thần Chi Tử” và “Thần Chi Tử” lại cùng là một người, đây là chuyện bất khả tư nghị thế nào a, quả thực là phá vỡ lịch sử của toàn bộ đại lục.
Tôn Phi cười cười, giả vờ thần bí nói:
- Đây là bí mật…Hắc hắc, hiện tại ngươi có thể đưa ra quyết định, gia nhập Hương Ba thành của Bản Vương được rồi chứ?
- Đây…
Hasselbaink dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
- Không sai, ngươi thân có kim sắc thánh lực, đây là lực lượng tinh khiết nhất thế gian, nắm giữ lực lượng này được coi là “Thần Chi Tử”, có thể tùy thời gia nhập Giáo đình, trở thành đại nhân vật được Thần Thánh Giáo Đình toàn lực bồi dưỡng, thậm chí sau đó còn có thể ngồi vào bảo tọa Giáo Hoàng cũng không phải là việc khó, có một thân lực lượng như vậy, ai mà hoài nghi ngươi chứ, hơn nữa trong lúc chuyển hoán ngươi cũng không để lại chút khí tức tạp trần nào, muốn che giấu giáo đình là điều có thể.
Nói đến đây, Hasselbaink lại dừng một chút, hắn nhíu mày, hơi có vẻ nghi ngờ hỏi:
- Thế nhưng, đến bây giờ ta vẫn không hiểu, thân phận của ngươi rốt cục là “Tử Thần Chi Tử” hay “Thần Chi Tử” ? Giữa Thần Thánh Giáo Đình và Tử Vong Thần Điện, cuối cùng ngươi sẽ chọn bên nào?
- Việc lựa chọn quan trọng sao?
Tôn Phi dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Tử Linh Ma Pháp Sư, hỏi ngược lại:
- Vì sao phải chọn giữa hai bên? Tu luyện bất kỳ loại ma pháp nào đều là truy cầu một loại lực lượng, đều là quyền lợi của mỗi người, nếu như ta chọn đứng về phía Tử Vong Thần Điện có phải sẽ có ý nghĩa hơn không, nếu như có thời điểm ta thật sự đứng ở đỉnh cao tối thượng thì có phải sẽ trở thành hiện tượng, Vũ giả và Tử Linh Ma Pháp Sư cũng không bị người của Thần Thánh Giáo Đình đối đãi như hiện nay, trắng trợn uy hiếp, chèn ép? Tử Linh Ma Pháp Sư cũng không bị đuổi tận giết tuyệt như vậy?
Nói tới chỗ này, Tôn Phi lắc đầu, kiên định nói:
- Không, ta không muốn như vậy, rồi tất cả sẽ tạo thành một vòng luẩn quẩn luân hồi mới mà thôi, không có chút ý nghĩa gì cả? Lẽ nào ngươi muốn Tử Linh Ma Pháp Sư mãi mãi phải chịu khổ? Ta nhớ hẳn là ngươi cũng minh bạch, thời điểm ngươi còn là đại nhân vật cũng chỉ là tầng người dưới đáy. Ta không muốn phải chọn lựa, lập trường của ta là hy vọng mỗi phe phái Vũ giả đều có thể quang minh chính đại hành tẩu trên phiến đại lục này, võ học không có thiện ác, chỉ người có thiện ác!
Nghe Tôn Phi nói vậy, Hasselbaink trầm mặc một hồi.
Tôn Phi nói xong nhìn thấy Tử Linh Ma Pháp Sư rơi vào trầm mặc nhưng trong lòng hắn không có một chút hối hận vì đã nói ra những lời ấy.
Nói thật, đây không phải là những lời nói làm bộ làm tịch, kiếp trước của hắn tuy rằng ngắn ngủi nhưng những lý tưởng và quan niệm hắn đã kinh lịch qua tuyệt đối là khắc cốt ghi tâm, hắn không có hảo cảm gì với giáo đình thế nhưng cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, thậm chí nói cho cùng, đối với tranh giành thống trị trên đại lục này Tôn Phi không có hứng thú, đó là sự tình quá mức mệt mỏi, hao tâm tổn sức mà không có ý nghĩa gì, thế nhưng Tôn Phi cần phải bảo hộ cho chính mình và người thân, vậy nên hắn cần phải cường đại, nếu có một ngày hắn thực sự có thể dựa vào thực lực của chính mình để bảo vệ những người mà hắn quý trọng khỏi nơi đại lục luật rừng uy hiếp này, đến lúc đó cùng đám hồ bằng cẩu hữu, kiều thê mỹ thiếp du sơn ngoạn thủy chẳng phải là tốt hơn nhiều so với đánh đánh giết giết chinh phục thế giới sao?
Bầu không khí trong đại điện có chút trầm mặc.
Lúc này tiểu nam hài Arthur rốt cục đã khôi phục bộ dáng nhân loại đứng phía sau Hasselbaink, nó dùng một loại ánh mắt phức tạp trước đó chưa từng có nhìn Tôn Phi, mấy trăm năm trước Hasselbaink chế tạo ra nó là một đầu sinh vật có trí tuệ nhân loại, từ lúc ban đầu tỉnh tỉnh mê mê đến lúc thấy những tang thương nơi thế gian, nó cũng dần dần tạo thành suy nghĩ và sức phán đoán của riêng mình, tuy rằng trong lòng nó vô cùng căm hận những kẻ giả nhân giả nghĩa, hai tay dính đầy máu tanh của Thần Thánh Giáo Đình, nó từng nghĩ một khi đắc thế sẽ tàn sát hết Thần Sư và Thần kỵ sĩ trong thiên hạ, thế nhưng lúc này nó cũng loáng thoáng cảm thấy, hình như lời nói của vị Quốc Vương trẻ tuổi trước mắt này mới chính là tương lai chân chính.
Vẫn là trầm mặc như cũ.
Hasselbaink cúi đầu, hiển nhiên là đang suy tư cái gì, hắn nhíu chặt hàng lông mày, hai bên thái dương thấm ra những giọt mồ hôi chảy dài xuống cổ, đến cuối cùng những giọt mồ hôi bên thái dương thế nhưng lại mang thoe vết máu nhè nhẹ, đây là do tự hỏi suy nghĩ đến cực độ mới tạo thành tình trạng như vậy.
Tôn Phi vẫn một mực tĩnh lặng chờ đợi câu trả lời của Tử Linh Ma Pháp Sư.
Thời gian thong thả trôi đi.
Đột nhiên, Hasselbaink mở mắt, nhãn thần hắn trở nên trong suốt trước nay chưa từng có, vẻ ưu sầu nhàn nhạt vẫn dấu trong đáy mắt từ trước đến nay cũng tiêu tán vô tung, trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, toàn bộ bầu không khí trong đại điện trở nên nhẹ nhàng hơn, không khí cũng vui vẻ hẳn lên.
- Ngươi nói đúng, được rồi, ta cùng Arthur nguyện ý gia nhập Hương Ba thành.
Tử Linh Ma Pháp Sư rốt cuộc cũng mở miệng đáp ứng.
Tôn Phi nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc trong lòng cũng được buông lỏng.
Được Hasselbaink gia nhập chính là một thu hoạch lớn, mặc dù chỉ là lòng tham nhất thời của Quốc Vương Bệ Hạ thế nhưng cũng là một phiêu lưu mạo hiểm nhất đinh, một khi hai bên đã xé rách da mặt với nhau, Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink và cốt long Arthur liên hợp lại với nhau tuy không thể tổn thương đến Tôn Phi thế nhưng cả tòa “Cổ Thành Tử Vong” tất nhiên sẽ bị hủy diệt, ba vạn đại quân bị hủy hoại trong chốc lát, Tôn Phi cũng phải chạy trốn, đương nhiên Quốc Vương Bệ Hạ cũng không phải là mạo hiểm vô ích, chí ít hắn cũng nắm rõ hơn về hình thức Tử Linh Pháp Sư và hình thức Paladin.
- Hoan nghênh tiền bối gia nhập, ta nghĩ thời gian sẽ chứng minh ràng ngài đã đưa ra một quyết định chính xác.
Tôn Phi lấy từ trong giới chỉ trữ vật ra mọt bình rượu ngon, cung kính đưa cho Hasselbaink.
- Uy, tiểu tử, lão bất tử đáp ứng gia nhập với các ngươi, đại gia ta còn chưa có đáp ứng, ngươi có bảo bối hay kim tệ gì hãy mang ra đây, mau mau dâng lên a, đại gia ta sẽ suy nghĩ thật kỹ…
Tiểu nam hài Arthur lúc này mới chui ra, hai tay chống nạnh, nhìn Tôn Phi với ánh mắt tràn đầy ý tứ vơ vét tài sản.
- Tiểu hài tử xấu xa!
Tôn Phi trở tay vỗ ba ba lên đầu tiểu nam hài mấy cái, triệu hoán một bình rượu ngon đi ra đưa tới cho hắn.
- Ngươi…
Bị vỗ lên đầu mấy cái làm tiểu hài tử Arthur giận dữ, thế nhưng khi nhìn đến bình rượu ngon tự nhiên là không có cách nào cự tuyệt, hai mắt lóe lên quang mang yếu ớt, nhanh chóng tiếp nhận bình rượu ngửa đầu uống, vẻ mặt rạng rỡ như hoa đào nở.
Tôn Phi sớm đã nhìn ra, đầu cốt long vô cùng kinh khủng trong truyền thuyết này mặc dù có mấy trăm năm thọ mệnh thế nhưng trên thực tế lại vẫn rất trẻ con, lại dưới tác động của Hasselbaink làm lây nhiễm tính cách một ít tham lam, háo sắc, nghiện rượu, hơn nữa sinh vật long hệ trời sinh thích chiếm hữu tài vật, cho dù chết chuyển thành vong linh cũng không thể quên lãng, các loại thói xấu trải qua trăm năm tích lũy, cái tiểu nam hài nhìn thanh thuần như nước này thật ra là một tiểu ma vương toàn thói xấu.
Chẳng qua là hài tử thì dễ dụ, một bình rượu ngon trên cơ bản là xong xuôi.
…
…
Song Kỳ thành, một chỗ trong giáo khu Thần Điện.
- Chuyện gì xảy ra? Vì sao “Thủy Tinh Chi Nhãn” của ta thế nhưng lại không phát hiện được tung tích của hai tên Ác Ma?
Thánh quang bạch sắc trên thân chấp sự Pellegrini dần dần biến mất, ngón tay khô gầy cũng rời khỏi thủy tinh cầu bạch sắc, hắn bởi vì liên tục thi triển thuật nhìn trộm mà có chút thoát lực, nếp nhăn trên mặt hiện đầy, nói không nên lời.
- Đại nhân, có phải hai Ác Ma này đã nhận ra chúng ta đang truy tìm bọn họ, quá kinh hoảng nên đã rời đi?
Một Thần kỵ sĩ vóc người khôi ngô nói.
- Không có khả năng ấy, các ngươi không hiểu Hasselbaink, cái tên tà ác điên cuồng này không bao giờ vì e ngại bị người đuổi giết mà chạy trốn, huống hồ sắp đến ngày “Thần Ma Chi Môn” mở ra, tất nhiên hắn cũng sẽ tìm cơ hội tiến vào Thần Ma Cung Điện…
Pellegrini lắc đầu, biểu tình kỳ quái trên mặt càng rõ ràng:
- Theo lý mà nói, thực lực của hắn và đầu ác long kia cũng đã giảm xuống Tân Nguyệt cấp Trung giai, không còn đáng sợ như ngày xưa, chạy cũng không thoát khỏi Thủy Tinh Chi Nhãn của ta, thế nhưng hiện tại lại không có chút tung tích nào, trừ phi…Điều đó là không có khả năng!
Hắn tựa hồ như suy nghĩ đến khả năng nào đó, thế nhưng sau lại lắc đầu phủ nhận.
- Đại nhân, trừ phi cái gì?
Thần Sư trẻ tuổi nhất trong thần đội Tài Quyết có vẻ nôn nóng, mở miệng hỏi.
Pellegrini nhìn hắn một cái, sắc mặt trầm xuống, không thèm trả lời câu hỏi mà xoay người trực tiếp rời khỏi Thần Điện.
Hồng bào chấp sự hiển nhiên là phi thường bất mãn với thanh niên này.
Hai mấy người khác của thần đội Tài Quyết cũng đều liếc nhìn Thần Sư trẻ tuổi này, trong ánh mắt họ đều tràn đầy thần tình có chút hả hê, sau đó đều xoay người rời khỏi Thần Điện, trở lại phòng tự mình nghỉ ngơi.
- Garcia, tiểu tử này, lúc nào mới học được cách nhìn sắc mặc chứ, đừng xúc động như thế nữa!
Một Thần kỵ sĩ thực lực yếu nhất trong đội tên là Alan đi qua vỗ vỗ vai Thần Sư trẻ tuổi Garcia, lặng lẽ giải thích:
- Trừ phi thực lực của Tử Linh Ma Pháp Sư kia cao hơn thực lực của Pellegrini đại nhân thì mới có thể che dấu được tung tích trước “Thủy Tinh Chi Nhãn”, nếu quả thật là như thế, như vậy trước kia toàn bộ chúng ta đều bị cái Tử Linh Ma Pháp Sư tà ác kia đùa bỡn, bằng không vì sao trước kia vẫn thấy được hắn thế nhưng hiện tại lại không thấy nữa? Ngươi nha, sau này thông minh lên đi, sự tình tất cả mọi người đều hiểu, ai cũng không nói, thế nhưng ngươi hết lần này tới lần khác đều tùy tiện nói ra, đây không phải là khiến địa nhân Pellegrini khó xử trước mặt mọi người sao?