Thấy Hasselbaink cự tuyệt như vậy, trong lòng Tôn Phi có chút thất vọng.
Bởi vì sau khi hắn đoán được thân phân của một già một trẻ này thì đã tốn biết bao tâm tư để thu phục được hai người họ. Những cao thủ bên người hắn, ngoại trừ Lampard cất giấu một ít bí mật trên người hắn nhìn không thấu thì những người khác như Drogba, Torres là do hắn dùng “Lục Cự Nhân dược tề” thôi phát sức mạnh ra, có chút nuông chiều sinh hư, hơn nữa trên cơ bản đều xuất thân từ Hương Ba thành, xuất thân quyết định phạm vi nhìn, ánh mắt hữu hạn, tuy rằng đối với mình là vô cùng trung tâm thế nhưng về phương diện này thì vẫn kém một chút.
Mà người như Hasselbaink lại hoàn toàn khác.
Tử Linh Ma Pháp Sư thành danh mấy trăm năm trước, tuy rằng thực lực bây giờ hao tổn nhiều nhưng coi như là cao thủ trên đại lục, những người như vậy biết được vô số bí mật, có thể nói là một cuốn từ điển sống, bất luận là ánh mắt hay kiến thức từng trải đều là tồn tại nhất đẳng, nếu có thể có người như vậy tương trợ thì đối với Tôn Phi mà nói chính là có thêm “Bàn tay vàng”, thật giống như hổ mọc thêm cánh.
Hơn nữa qua thời gian tiếp xúc ngắn ban nãy cùng với thái độ của hắn đối với đại quân trong “Cổ Thành Tử Vong”, ít nhiều Tôn Phi cũng có thể cảm giác được Hasselbaink đối nhân xử thế không sai biệt lắm, cũng không phải là ác ma như trong lời đồn, ngược lại lại rất có nguyên tắc của mình, hơn nữa bản thân Tôn Phi lại nảy sinh đồng cảm với số phận bi thảm của những Tử Linh Ma Pháp Sư trong thế giới này, mơ hồ có chút thân thiết.
Tất cả đều phù hợp với tiêu chuẩn của Tôn Phi, thế nhưng ai biết Hasselbaink lại cự tuyệt lời mời mọc của hắn.
Thế nhưng sau một khắc khi Hasselbaink nói ra nguyên nhân không thể đến quá gần Quốc Vương Bệ Hạ, trên mặt Tôn Phi lộ ra dáng tươi cười, điều này khiến ý niệm mời chào Hasselbaink của Tôn Phi càng thêm kiên định.
Tử Linh Ma Pháp Sư có thể nghĩ như vậy nói rõ là hắn đang suy nghĩ vì Tôn Phi, dưới tình huống quẫn cảnh như vậy mà hắn vẫn giữ được tiết tháo, Tôn Phi càng cảm thấy hắn là người có thể tin tưởng.
- Cái này ngươi yên tâm, phương diện giáo đình tự nhiên là ta có thể đối phó, hơn nữa ta có thể bảo chứng, bọn họ tuyệt đối sẽ không phát hiện ra bất luận thứ gì, tiền bối không cần lo lắng điểm này.
Tôn Phi nói giọng chắc chắn.
Tôn Phi chăm chú nhìn Tôn Phi, lắc đầu:
- Cậu thanh niên, ngươi có thể tự tin nói như vậy là bởi vì ngươi căn bản không biết sự kinh khủng của Thần Thánh Giáo Đình, thế giới này xác thực có thể che giấu, chống lại sự hiện hữu của bọn hắn thế nhưng chí ít hiện tại ngươi và Hương Ba thành không có năng lực làm chuyện ấy, thanh niên, đừng mang tâm lý may mắn, một khi thất bại, hậu quả ngươi không thể gánh chịu được đâu.
Tôn Phi cười hắc hắc
- Vạn nhất ta có thể làm được? Ta nói là vạn nhất, vạn nhất ta có thể đối phó với Giáo đình, như vậy tiền bối có nguyện ý gia nhập với chúng ta không?
Tử linh Ma Pháp Sư nhìn biểu tình bướng bỉnh cố chấp trên mặt Tôn Phi, lắc đầu, lấy kinh nghiệm thế sự của hắn tự nhiên là đem Tôn Phi liệt kê vào hạng người tự phụ, thế nhưng hắn vẫn gật đầu nói:
- Nếu ngươi thực sự có thể che giấu Thần Thánh Giáo Đình, như vậy ta có thể gia nhập Hương Ba thành. Bất quá điều kiện tiên quyết chính là, cái gọi là phương thức chứng minh của ngươi phải đạt được sự tán thành của ta mới được.
- Hắc hắc, tiểu tử kia, buông tha đi, lão bất tử thế nhưng rất cố chấp, chí ít trong hơn một trăm năm qua bổn đại gia chưa từng thấy ai có thể thuyết phục hắn.
Tiểu nam hài Arthur đi tới, nhảy lên vỗ vỗ đùi Tôn Phi vài cái, ngữ khí như ông cụ non nói.
Tôn Phi sớm đã đoán được tiểu nam hài này không giống như vẻ bề ngoài thế nhưng sau khi nghe hắn nói “một trăm năm nay…” thì thật có chút kinh ngạc, rõ ràng là dáng dấp một tiểu nam hài lại lấy giọng điệu như vậy khuyên bảo minh, nhất thời có chút dở khóc dở cười, thiếu chút nữa là phun ra…tràng diện này thật là buồn cười.
Quốc Vương Bệ Hạ không nói gì, tâm niệm vừa động liền chuyển đổi sang hình thức Paladin.
Sau đó lực lượng Thánh lực cấp 72 thoáng nở rộ, một cỗ thánh lực thuần túy kim sắc hướng ra ngoài, nhàn nhạt phát tán ra, chỉ một thoáng khí tức âm lãnh của tử thi bởi vì lúc nãy liên tiếp thi triển tử linh ma pháp bỗng trở nên ôn nhuận, ấm áp.
- A, ngươi…. Đau chết đại gia ta, a a a a…
Bàn tay nhỏ bé của tiểu nam hài Arthur không kịp phản ứng, sau khi Thánh lực kim sắc nở rộ vẫn còn ở trên đùi Tôn Phi, trong lúc đó bàn tay của hắn toát ra đạo khói xanh, sau đó tiểu nam hài như là gặp chuyện gì kinh khủng nhất thế gian, tiểu thân hình hóa thành một đạo thiểm điện, trong nháy mắt đã lách mình tránh ra.
- Đây là…. Đây? Tuyệt đối không có khả năng, làm sao có thể? !! !
Hasselbaink hoàn toàn ngây dại.
Chỉ thấy trên thân Tôn Phi hiện ra từng đạo quang mang màu vàng, đem toàn bộ đại điện soi sáng như ban ngày, thánh lực ấm áp, cao quý và thuần hậu gột rửa khắp mọi ngõ ngách trong đại điện, khí tức thần thánh làm cho người ta nhịn không được mà muốn quỳ xuống bái lậy.
Đây là thánh lực kim sắc thuần khiết nhất trong truyền thuyết!
Kim sắc thánh lực, chỉ có những người thành tín đồng thời may mắn nhất, lại chiếm được sủng vị của chư thần mới có được.
Tại sao một người lại đồng thời có thể nắm giữ kim sắc thánh lực thuần khiết nhất và “Vong Linh Tử Khí” thuần nhiết nhất? Đây quả thật là một chuyện không thể nào có được, bạch sắc “Vong Linh Tử Khí” và kim sắc “Thần Thánh Chi Lực”, trên thế giới này tuyệt đối không ai có thể điều hòa được hai loại lực lượng này, chúng như thủy và hỏa, hắc ám và quanh minh, vĩnh viễn đều có giới hạn rõ ràng, không có cách nào cùng tồn tại, đây là sự thực mọi người đều biết, không có gì phải nghi vấn, lịch sử trăm ngàn năm đã chứng minh là chân lý, thế nhưng chân lý hiện giờ lại bị cái Quốc Vương trẻ tuổi trước mắt phá vỡ như vậy.
Kim sắc thánh lực nở rộ mang theo khí tức thần chi, những khô lâu trong đại điện do Hasselbaink triệu hoán ra giống như là tuyết mỏng dưới ánh nắng mặt trời chói chang, từng tầng từng tầng tan rã, vụ khí hắc sắc trên người bọn nó cũng bốc hơi lên, sau đó trở lại là một đống khô cốt tán loạn.
Mà những khô cốt do Tôn Phi triệu hoán ra khi trước ở thời điểm Tôn Phi chuyển đổi sang hình thức Paladin cũng tiêu thất trong nháy mắt.
Tuy rằng bởi vì quang diễm thánh lực chiếu xạ mà làm da thịt hắn đau rát, thế nhưng Hasselbaink vẫn bị một màn quỷ dị trước mắt dọa cho làm hoàn toàn sợ ngây người, mất đi năng lực phản ứng, hắn cũng coi như là sống trong thời gian dài cũng chưa từng thấy qua chuyện bất khả tư nghị như vậy, lần này thật sự khiến hắn phải thất thố, miệng há to, quên cả hô hấp, đầu óc trống rỗng!
Tiểu nam hài Arthur trốn được phía sau Hasselbaink xảy ra dị biến đáng sợ trên thân.
Đôi mắt to ngập nước trong suốt như nước hồ của hắn lúc này biến thành như hai vực sâu hắc sắc, phảng phất ngay cả tia sáng cũng đều bị hút vào, nhãn thần này chắc chắn nhân loại không có, cùng lúc đó, bàn tay khi nãy bị Thánh lực của Tôn Phi làm tổn thương đã hoàn toàn biến dạng, da thịt béo mập biến mất hóa thành một lợi trảo cốt đen kịt, hàn quang lóe ra, tràn đầy dữ tợn và đáng sợ.
Đây cũng không phải là bàn tay của con người.
Chuẩn xác mà nói, đây chinh là lợi trảo của một loại ma thú.
Tôn Phi đột nhiên nhớ tới một truyền thuyết có nói, Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink từng tạo ra một đầu Vong Linh Cốt Long đáng sợ đến cực điểm, Vong Linh Cốt Long này có lực lượng và sức hủy diệt vô cùng đáng sợ, nó đã đi theo Hasselbaink tạo ra vô số chiến tích kinh khủng, hầu như là không thể địch nổi, là một tồn tại đáng sợ… Chẳng lẽ, tiểu nam hài mập mạp trước mắt này lại chính là hóa thân của Vong Linh Cốt Long trong truyền thuyết?
Đây thật là quá ngoài dự đoán của mọi người.
Quả nhiên, dưới ánh sáng Thánh lực của Tôn Phi, trên mặt Arthur lộ ra thần tình thống khổ, sau đó da trên thân chậm rãi xảy ra dị biến, từng đoạn từng đoạn khung xương đen kịt lộ ra, thân thể nhỏ nhắn bắt đầu có xu hương bành trướng thành lớn, trong nháy mắt tiểu nam hài nhỏ bé đã lớn vượt quá bốn thước, một nửa thân hình là da thịt béo mập, một nửa là khung xương đen kịt, bộ dạng quỷ dị đáng sợ đến cực điểm.
Chỉ là cự long đã từng khiến cho cả đại lục run sợ lúc này lại toát ra khí tức vô cùng yếu ớt, miễn cưỡng mới đạt được Tân Nguyệt cấp trung giai, cũng chỉ tương đương với “Tuyết Sơn Ẩn Giả”, thậm chí còn thấp hơn một bậc, thật chỉ là có tiếng mà thôi.
Dưới lực lượng chiếu xạ của khắc tinh trời sinh, cả người Arthur toát ra từng sợ vụ khí hắc sắc, Arthur vẫn duy trì bộ mặt của nhân loại, thần sắc vô cùng thống khổ, không ngừng phát sinh ra những tiếng rít gào.
Hasselbaink vẫn đang dại ra rốt cục cũng tỉnh táo lại nhờ những tiếng gầm gừ rít gào của Arthur, lớn tiếng ngâm xướng một đoạn chú ngữ nào đó, từng đạo vụ khí hắc sắc đánh vào trong thân thể Arthur, long cốt nhợt nhạt bình ổn lại, trên thân lại một lần nữa khôi phục bộ dáng nhân loại.
Lúc này Tôn Phi cũng đem lực lượng Paladin thoáng thu liễm lại, kim sắc quang diễm trong đại điện hầu như là hoàn toàn biến mất.
- Thế nào? Phương thức chứng minh của ta có đủ thuyết phục chưa?
Tôn Phi mang theo nụ cười đắc ý trên mặt nói.